Edit: Min
Tháng sáu Giang Ninh, xuân về hoa nở, khí hậu hợp lòng người.
Kiều Kiều đã đến nhà họ Quý được ba tháng, tuy không lâu nhưng cũng đủ để
nàng ổn thỏa ở Quý gia. Thật ra có ổn thỏa hay không Kiều Kiều cũng
không nghĩ nhiều lắm. Nhưng Quý gia có thể thu dưỡng và chấp nhận nàng
vẫn khiến cho nàng cảm thấy thật ấm áp.
Lão phu nhân và mọi người cũng không khinh thường nàng vì nàng chỉ là một
đứa bé mồ côi từ đâu xông tới, riêng điều này thôi cũng đủ để Kiều Kiều
cảm thấy thỏa mãn.
Chắc là do được ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, giờ trông Kiều Kiều lại xinh đẹp thêm vài phần.
– Tiểu thư, hôm nay có đến chỗ tam tiểu thư nữa không ạ? Linh Lan vừa thu dọn vừa hỏi.
Một tháng trước Lão phu nhân sắp xếp cho Kiều Kiều theo tam tiểu thư học đàn, cũng không lâu, chỉ tầm một canh giờ, nhưng Kiều Kiều rất vui vẻ
học tập.
Giờ nàng mỗi ngày đều khá bận rộn, cuộc sống thật phong phú.
– Đương nhiên là có rồi. Nhanh lên, đừng để bác chờ lâu. – Tam tiểu thư
là người lạnh nhạt nhất trong phủ nhưng Kiều Kiều vẫn rất thích nàng ta.
Linh Lan vẻ mặt đau khổ, buồn bực nói:
– Tiểu thư thật là lạ, ngay cả Tú Nhã tiểu thư và Tú Tuệ tiểu thư đều rất sợ tam tiểu thư, ngài lại không sợ, lại còn rất thích thú đi học đàn
nữa.
Linh Lan cảm thấy thật khó hiểu, tiểu thư không có nền tảng trước, tam tiểu
thư không chỉ tính tình lãnh đạm mà nói chuyện còn không nể tình chút
nào, có khi còn nói đến mức nha hoàn còn phải xấu hổ theo. Nhưng tiểu
thư nhà mình vẫn theo học khí thế ngất trời, vô cùng thoải mái.
Kiều Kiều thấy Linh Lan như vậy cũng không nói gì, chỉ dọn đồ dạc rồi vội
vàng bước ra ngoài. Từ nhỏ nàng lớn lên trong cô nhi viện, khi đó nàng
rất hâm mộ người ta có thể học đàn, nay có cơ hội đương nhiên vui vẻ vạn phần mà học. Về phần thái độ của bác, cũng là do bác hy vọng nàng học
tập nghiêm túc nên mới như vậy.
– Bác chịu dạy ta ta đã vui lắm rồi, đương nhiên phải học chứ. Hơn nữa ta tư chất tầm thường, tuổi này học cũng không phải là sớm nữa, đương
nhiên phải chăm chỉ hơn rồi. – Đối với viện học tập, Kiều Kiều khá là
thành thạo, dù sao linh hồn nàng là một người trưởng thành, học đàn cũng là bình thường.
– Nha đầu ngươi biết cái gì, tiểu thư rất thích học tập. – Thải Ngọc đứng bên nói.
Linh Lan le lưỡi, đương nhiên nàng biết, bằng không ai rảnh rỗi đến mức đi
tìm người mắng chứ! Tỷ không thấy Tú Mỹ tiểu thư luôn lấy cớ xin nghỉ à!
Trong phòng ba người trò chuyện vui vẻ, hai người bên chủ ốc thì đang đánh cờ.
– Chiếu! – Lão phu nhân đặt quân cờ xuống, cũng có nghĩa là ván cờ đã kết thúc.
– Lần thứ ba ngàn hai trăm năm mươi mốt. – Tề Phóng mỉm cười thu cờ.
Lão phu nhân đầu cười:
– Đứa bé này, con nhớ kỹ thật.
– Từ lúc Tề Phóng học chơi cờ đến nay, ba ngàn hai trăm năm mươi mốt lần, chưa một lần thắng cuộc, luôn phải nhớ.
– Làm người không thể quá mức chấp nhất. – Lão phu nhân trong câu có
câu*, mẹ Trần lấy một chiếc khăn tay lau tay cho lão phu nhân sau đó bê
bàn cơ xuống.
(*trong câu có câu: nguyên văn ‘thoại lý hữu thoại’: câu nói có hàm ý khác)
Tề Phóng mặt không đổi sắc, có điều giọng nói lại thành khẩn:
– Đó không phải là chấp nhất, có rất nhiều chuyện phải nhìn nhận bằng
trái tim. Từ nhỏ Phóng Nhi đã nhớ rõ lời lão phu nhân dạy, nếu nghĩ là
đúng, thì nên kiên trì.
Lão phu nhân thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Giờ nói đúng hay sai còn quá sớm, nhưng ta vẫn luôn nghĩ, nếu hồi đó ta không dạy dỗ các con theo tư duy của mình, có phải hôm nay cuộc đời của các con sẽ hoàn toàn khác hay không.
Tề Phóng nhìn theo tầm mắt của bà, thấy Kiều Kiều đi ngang qua.
– Mỗi con đường đều cho bản thân chúng con chọn, nếu không có ngài tận
tâm dạy dỗ, tất cả bọn con sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay,
có lẽ ngài cảm thấy đó không phải điều bọn con muốn, nhưng so với việc
trở thành một người tầm thường không chí tiến thủ, con lại thật cảm
kích, cảm kích ngài đã biến con thành con người hôm nay. Nói không được
khiêm tốn cho lắm, cảm ơn ngài đã khiến con trở thành một con người rộng lượng, có tài có học. Con không biết những người khác, không dám phán
xét cuộc sống của họ, nhưng con tin rằng, Tú Ninh tiểu thư hiện giờ cũng nghĩ như vậy.
Tề Phóng hiểu nỗi lòng lão phu nhân, hắn chưa từng nghĩ tới những con
người ngây thơ đơn thuần cùng trưởng thành năm đó, nay hoặc đã chết,
hoặc phản bội, cuối cùng không thể quay về như trước được nữa. Những kỉ
niệm từng cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, cũng nhau gây chuyện, nay giống như một làn sương mờ, chậm rãi theo gió biến mất.
Nghe Tề Phóng nhắc tới Tú Ninh, lão phu nhân hỏi:
– Tú Ninh học hành thế nào?
Tề Phóng suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp:
– Khả năng lĩnh ngộ hơn người, hiện giờ nếu đưa nàng đến học cùng Tú Nhã
tiểu thư, Tú Tuệ tiểu thư, con tin nàng cũng sẽ không thụt lùi. Chỉ có
điều…
Lão phu nhân nghe hắn nói có điều thì quay đầu lại, cũng cảm thấy khá hứng
thú, đối với sự thông minh của Tú Ninh, bà chưa từng nghi ngờ.
– Có điều con cảm thấy, hình như Tú Ninh tiểu thư hy vọng bản thân theo
đạo trung dung hơn. Nàng khiến con cảm thấy nàng có rất nhiều kiến thức
nền tảng, nhưng ngài cũng biết đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Vậy chỉ có thể nói, nàng là một người có khả năng lĩnh ngộ rất tốt. Nếu nói về năng khiếu, con thấy nàng không bằng Tú Tuệ tiểu thư, nhưng khả
năng lĩnh ngộ và thông hiểu đạo lý lại tốt hơn Tú Tuệ tiểu thư rất
nhiều. Chuyện học tập cũng như vậy, vốn có chín phần trí tuệ, lại thêm
mười phần khả năng lĩnh ngộ, lòng kiên nhẫn rất tốt và sự chăm chỉ ôn
tập, người như vậy sao lại không phải tài hoa kinh người. Có lẽ do xuất
thân nên nàng không muốn bộc lộ tài năng, nếu là vậy, sẽ có một ngày bị
mai một. – Tề Phóng tuy không làm quan nhưng cũng có quan điểm của riêng mình. Nếu cố gắng giữ sự trung dung một cách quá dáng, đương nhiên tài
năng bẩm sinh sẽ bị mai một.
Lão phu nhân không nói gì, nhấp một ngụm trà, hồi lâu sao mới nói:
– Có lẽ mơ ước của nữ tử khác với nam tử, hôm nay Vãn Tình như vậy, chẳng lẽ là tốt nhất sao?
Trong mắt Tề Phóng hiện lên sự đau đớn, tuy vậy vẫn đáp:
– Không tốt vì sao con còn như thế.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lão phu nhân lại nghe rõ ràng.
– Tề Phóng, Vãn Tình say đắm Sở Du nhưng chỉ là cầu mà không thể. Ta chưa bao giờ nói gì, vì ta biết việc tình cảm người ngoài không thể sắp đặt. Nếu ta nói, sẽ chỉ khiến Vãn Tình càng thêm đau khổ. Với con ta cũng
như vậy. Con hiểu suy nghĩ của ta, ta hy vọng các con có thể bên nhau,
nhưng dù là mẫu thân của nó, ta cũng không thể làm chủ cho nó được. Con
say mê vì nó, ta cũng không thể khuyên gì con, nhưng ta đã mất Sở Tu, Tề Phóng, ta không hy vọng sẽ vì Vãn Tình mà mất cả con.
Tề Phóng nghe vậy, đứng dậy quỳ xuống.
– Con cần gì phải làm như vậy.
– Lão phu nhân, với Phóng Nhi, ngài không chỉ là trưởng bối, ngài giống
như mẫu thân của con vậy, tất cả những đứa bé ở Quý Anh Đường dều là cô
nhi, ngài là mẫu thân của chúng con. Ngay cả Vãn Tình cũng không thể
thay thế được vị trí của ngài trong lòng con. Con yêu Vãn Tình, dù cho
có thế nào, con hiểu, không có tình yêu, giữa chúng con vẫn còn tình
thân, vốn chính là như vậy. Nếu Vãn Tình lập gia đình, nàng sẽ là muội
muội tốt của con, hiện giờ, hiện giờ hãy để Phóng Nhi chờ nàng. Dù có
thế nào, Phóng Nhi cũng sẽ không rời khỏi ngôi nhà này, cũng sẽ không
rời khỏi Quý Anh Đường.
– Khó cho con rồi, Phóng Nhi, mau đứng lên đi.
Hai người vừa ngồi lại, tỳ nữ Thải Anh tiến vào bẩm báo:
– Lão phu nhân, có nhị phu nhân cầu kiến.
Hôm nay vì có Tề Phóng nên nhị phu nhân không trực tiếp đi vào. Sư phụ của
Tề Phóng là phụ thân nhị phu nhân, hai người cũng coi như quen biết từ
bé. Nay mấy đứa con của nàng đều do Tề Phóng dạy dỗ, cũng coi là thân
quen.
– Bảo nó vào đi, Tề Phóng không phải người ngoài, không cần để ý mấy lễ nghĩa đó.
– Thỉnh an lão phu nhân, chào Tề tiên sinh. – Nhị phu nhân vừa bước vào
đã tươi cười, tính cách của nàng là vậy, dù ở trong hoàn cảnh khó khăn
vẫn có thể tươi cười.
– Nhị tẩu.
Nhị phu nhân ngồi xuống xong liền mở miệng:
– Xem ra con chọn giờ khá đúng. Con đoán Tề tiên sinh đang nói chuyện phiếm với mẫu thân mà.
– Nhị tẩu có chuyện gì căn dặn?
– Cũng không phải căn dặn. Ngươi nói vậy sẽ khiến ta thấy ngại. – Nhị phu nhân cười.
Lão phu nhân bật cười:
– Hai con tính là huynh muội cũng không oan, còn ở đó mà khách khí với nhau. Cố tình pha trò gì không biết?
Nhị phu nhân không nghe:
– Mẫu thân người xem, hai chữ căn dặn của Tề tiên sinh là sai rồi, hắn nói thế làm con dâu thấy ngại.
Tề Phóng liên tục thở dài:
– Nhị tẩu, tiểu sư muội, ngài nói gì thì là cái đó, đều do ta dùng từ sai có phải không?
– Cả ngữ điệu cũng sai. – Mọi người đều nở nụ cười.
Vui vẻ xong, nhị phu nhân nói:
– Tháng sau là sinh nhật mẫu thân. Ta và đại tẩu, tam muội đã bàn bạc
qua, các nàng đẩy ta làm đại diện toàn quyền xử lý chuyện này. Con dâu
nghĩ trước nghĩ sau, luôn cảm thấy cần nghe mẫu thân một chút. Không
biết ý mẫu thân thế nào ạ?
Lão phu nhân nhìn hoàng lịch cách đó không xa, khẽ nói:
– Thời gian trôi nhanh thật, lại một năm nữa. Năm nay không nên phô
trương, mời vài người thân thiết rồi tổ chức đơn giản là được.
Nhị phu nhân nhìn Tề Phóng, lập tức quay hướng mắt lại:
– Năm nay quả thật đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng mẫu thân, đây là đại thọ năm mươi, nếu quá đơn giản thì không ổn cho lắm.
– Lão phu nhân, nhị tẩu nói có lý. Chúng con hiểu lòng ngài, nhưng năm
nay là năm đầu Quý gia về Giang Ninh, họ hàng đều biết, nếu ngài cố ý
không tổ chức e là bên ngoài sẽ nói chị dâu. Cũng không phải sợ người
khác nói, chỉ là ngài đã từng dạy chúng con, nếu có thể làm như ý, vì cớ gì lại không làm? Dù sao chúng con đều muốn như vậy.
Tề Phóng phụ họa, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi nhị phu nhân nhìn hắn.
– Chẳng trách con lại chọn lúc này mà đến, thì ra đoán chắc sẽ có người nói giúp. – Lão phu nhân nhìn Tề Phóng, trách.
– Lão phu nhân, người phải hiểu cho hiếu tâm của đám tiểu bối chúng con chứ.