Kiều Kiều biết mình sẽ được đi theo tiên sinh để học tập, khẽ cong
môi cười, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng rất thích học. Dù sao khi ở hiện đại, nàng đã học được vài thứ rất thích hợp với xã hội cổ
đại này. Hơn thế, nàng chưa bao giờ cho rằng trí tuệ của cổ nhân kém hơn người hiện đại, có thể theo tiên sinh học tập, đây là chuyện quá tốt.
Kiều Kiều hiểu rõ, chỉ có học thì mới có đầy đủ tri thức. Nàng mới có thể hiểu rõ về triều đại này, từ đó chân chính dung nhập vào trong đó.
– Tiểu thư! Hôm nay người nên đi nghỉ ngơi sớm đi ạ. Người, tiểu
thiếu gia và tứ tiểu thư sẽ học vào buổi sáng nên cần phải dậy sớm đấy
ạ. – Thái Ngọc vừa lau mái tóc ấm ướt giúp Kiều Kiều vừa đề nghị.
Kiều Kiều khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình lên người, gật đầu nói:
– Ừ! Thải Ngọc! Ngươi có biết tiên sinh là người như thế nào không? Cũng không biết có khó tính hay không?
Nàng đưa tay chống đầu, dường như có chút âu sầu.
Thải Ngọc thấy tiểu thư nhà mình làm như vậy, dáng vẻ rất đáng yêu, bèn an ủi:
– Tiểu thư đừng lo lắng. Tề tiên sinh là người rất tốt. Học vấn cũng
rất cao. Ngài ấy cũng là đệ tử của Tiết tiên sinh. Trước đây, ngài ấy
chính là một trong Quý Anh ngũ tài tử tiếng tăm lừng lẫy.
Kiều Kiều dịu dàng hỏi:
– Quý Anh ngũ tài tử là cái gì vậy? Thải Ngọc! Ngươi biết nhiều thật đấy! Ngươi nói cho ta nghe một chút có được không?
– Thải Ngọc tỷ! Tỷ hãy mau nói một chút đi. Muội mới chỉ nhìn thấy
một lần Tề tiên sinh từ phía xa xa thôi. Thực sự là nhìn qua đã muốn
ngất rồi, quả thực là rất anh tuấn nha. – Linh Lan đưa tay ôm ngực, dáng vẻ như hoa si (*)
(*) – Mê trai.
Kiều Kiều bật cười khanh khách. Linh Lan mới mười một tuổi mà cũng…Chẳng lẽ ở cổ đại mọi người trưởng thành sớm như vậy sao?
– Tỷ cũng không biết rõ lắm đâu, đại khái là có nghe nói qua một chút thôi. Trước đây lúc lão phu nhân còn trẻ, ngài ấy có sáng lập ra Quý
Anh đường, nghe nói là chuyên môn thu nhận và giúp đỡ những cô nhi không có nhà để về. Hai chữ Quý Anh là lấy họ của lão thái gia và lão phu
nhân ghép lại mà thành. Tiết tiên sinh là một trong năm đệ tử nổi danh
nhất của Quý gia, bởi vậy mới gọi là Quý Anh ngũ tài tử. – Thải Ngọc quả thực cũng không biết nhiều. Chỉ đơn giản đem hết những gì mình biết nói ra.
– Trong năm người này, chỉ có Tề tiên sinh không có ra làm quan. Hiện tại, ngài ấy cũng chính là chủ sự của Quý Anh đường. Các tiểu thư và
thiếu gia trong nhà đều do Tề tiên sinh tự mình dạy dỗ nhưng do trình độ học tập không giống nhau nên Tử Ngư thiếu gia và Tú Mỹ tiểu thư học vào buổi sáng còn Tú Nhã tiểu thư và Tú Tuệ tiểu thư thì học vào buổi
chiều.
Kiều Kiều cười tít mắt, nghe Thải Ngọc nói xong, liền quay đầu sang nói với Linh Lan:
– Ngày mai, ta sẽ phải đi học. Nếu như ngươi muốn chiêm ngưỡng một chút phong thái của Tề tiên sinh thì hãy đi theo ta.
Ai ngờ Linh Lan lại vội vã xua tay, đầu lắc như trống bỏi nói:
– Không. Nô tỳ không muốn. Tiểu thư xin người tha cho nô tỳ ạ. Nô tỳ
làm sao có thể chiêm ngưỡng vị đại nho Tề tiên sinh ạ? Nô tỳ ở lại dọn
dẹp phòng thì hơn.
Trông dáng vẻ nàng như vậy, Kiều Kiều cười ” phì” một tiếng, nói:
– Người xưa có câu nói như thế nào ấy nhỉ? À! Hữu tặc tâm nhất tặc đảm(*)
(*) – nghĩa là muốn làm một việc gì đó nhưnglại không dám hành động
(baidu). VD như trong ngữ cảnh này: Linh Lan muốn nhìn mặt Tề tiên sinh
nhưng nàng lại không dám đi cùng Kiều Kiều đến gặp.
– Tiểu thư bắt nạt người ta. – Linh Lan đỏ mặt nói.
Trong phút chốc, cả phòng đều vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
Vì ngày mai Kiều Kiều phải đi học nên hai nha hoàn hầu hạ Kiều Kiều
đi ngủ sớm. Sau khi tắt đèn, Kiều Kiều nhắm nghiền hai mắt lại. Tuy vậy
nhưng Kiều Kiều lại không hề cảm thấy buồn ngủ, nghĩ về chuyện mấy ngày
qua, Kiều Kiều hơi mím môi. Từ khi đến Quý gia, nàng gần như đã có thể
kết luận được thân phận của Quý phu nhân.
Quý lão phu nhân nhất định là người xuyên không đến đây, hơn nữa còn là một người xuyên không có năng lực thực sự.
Không nói đến quan niệm hay thói quen của Quý lão phu nhân mà ngay cả cách xây dựng sân viện của Quý gia cũng đã hé lộ ra vài phần. Người Quý gia ai mà chẳng biết. Sân viện của Quý gia là do bàn tay khéo léo của
lão phu nhân thiết kế. Tuy rằng cả tòa nhà đều là phong cách cổ xưa vô
cùng đặc sắc thế nhưng ẩn chứa trong đó lại có rất nhiều hơi hướng của
hiện đại. Vậy nên, Kiều Kiều chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn rõ.
Lại nghĩ đến việc bản thân mình đã để lộ rất nhiều sơ hở, Kiều Kiều
khẽ cắn môi, thầm nghĩ: Lão phu nhân là người khôn khéo như vậy không có lý nào lại không phát hiện ra được. Hay là, lão phu nhân không nói. Vì
bà cho rằng trong lòng hai người đều tự hiểu rõ là tốt nhất.
Nếu nàng đã đến nơi này, nàng nhất định sẽ xử lý mọi chuyện theo câu tục ngữ: ”Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”.
Nàng tất nhiên là không cầu được thanh danh hiển hách như lão phu nhân. Nàng chỉ cầu có thể bình an vui vẻ sống hết cuộc đời.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Kiều Kiều đã bị Thải Ngọc đánh thức, trông Kiều
Kiều rất khó khăn để mở mắt, Thải Ngọc đành giúp nàng rửa mặt.
– Hôm nay, các tiểu thư bắt đầu đi học lại nên thời gian ăn sáng sẽ
sớm hơn bình thường một khắc đồng hồ. Nếu chúng ta đến muộn sẽ không tốt đâu. Tiểu thư ném lỉnh của nô tỳ ơi. – Thải Ngọc vừa búi cho Kiều Kiều
hai búi tóc nho nhỏ, vừa nói với nàng.
Trước đây, có lẽ là do Kiều Kiều ăn uống không đầy đủ dinh dưỡng nên
mái tóc của nàng đều rất mỏng và khô vàng, không đen bóng tự nhiên như
những người khác, thế nhưng khi được Thải Ngọc búi lên, lại dùng thêm
một chiếc châm hoa lan rất tinh xảo, trông nàng lại càng xinh đẹp đáng
yêu.
– Trước kia, tiểu thư chưa có kiến thức căn bản, có lẽ mới học sẽ hơi vất vả nên tiểu thư phải cố gắng nhiều đấy ạ. Trước đây, lão phu nhân
đã từng nói, học tốt hay học kém không phải do trời sinh mà là bản thân
có thực sự cố gắng học hành hay không. Tiểu thư là một đứa bé thông
minh, có lẽ sẽ hiểu rõ được đạo lý trong đó. – Thải Ngọc nhẹ nhàng nhắc
nhở.
Kiều Kiều dĩ nhiên hiểu lời của lão phu nhân. Đồng thời, nàng cũng
hiểu rõ ý của Thải Ngọc. Thải Ngọc nói những lời này đều vì muốn tốt cho nàng, nàng ấy mong muốn nàng có thể theo kịp những người khác ở trong
nhà này, trở thành một thành viên thực sự ở đây.
– Ta hiểu mà. Thải Ngọc! Ngươi cứ yên tâm đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến học đường nên mấy đứa nhỏ đều dậy rất
sớm, sau khi ăn sáng xong thì lập tức cùng nhau đến học đường.
– Tỷ tỷ! Đệ hầu như đã quên những kiến thức đã học trước đây, phải
làm sao bây giờ? Liệu Tề tiên sinh có tức giận hay không? – Tử Ngư có
chút buồn bã, cau mày, chu chu môi nói.
Không đợi Kiều Kiều mở miệng, Tú Mỹ đã nói trước, nàng nói:
– Tử Ngư! Huynh thật là dốt nha.
Tuy rằng nói như vậy nhưng trong mắt Tú Mỹ lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhìn biểu hiện của hai đứa nhỏ kia, Kiều Kiều đã biết được, vị Tề
tiên sinh kia cũng không phải không nghiêm khắc giống như mọi người đã
nói.
Nhưng nàng lại không đành lòng nhìn hai đứa nhỏ lo lắng như vậy, nặng nề thở dài một cái, thấy hai đứa nhỏ kia đều quay sanh nhìn nàng, mới
rầu rĩ nói:
– Tỷ còn chưa học cái gì cả, không biết liệu Tề tiên sinh có không
thích tỷ hay không? Có người nói việc học là việc khó khăn nhất. Đệ đệ
và muội muội đã học lâu như vậy, nhất định sẽ giỏi hơn ta nhiều.
– Tỷ tỷ! Tỷ đừng lo lắng. Tiên sinh sẽ không mắng chửi chúng ta đâu. – Tử Ngư dường như đã quên đi lo lắng của chính mình, vội vàng an ủi
nàng.
Tú Mỹ lại hơi ngước mặt lên nói:
– Muội và ca ca đã học rất nhiều rồi mà tỷ bây giờ mới bắt đầu học,
ặc, ặc… – Tú Mỹ bối rối, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra, nói:
– Giống như cô cô đã nói, đã bỏ lỡ thời gian học tập tốt nhất. – Haiz, cuối cùng cũng nghĩ ra.
– Phì!
– Cô cô nói khi nào vậy? Sao huynh lại không biết? – Tử Ngư nghi hoặc hỏi. Cô cô đã từng nói những lời này ư?
– Là lúc đại biểu tỷ muốn học đàn á! Cô cô đã nói như vậy đấy. – Tú Mỹ lớn tiếng nói. Nàng mới không thèm nói dối á!
Tử Ngư buồn bã nhìn thoáng qua Kiều Kiều, đồng tình an ủi:
– Tỷ tỷ! Tỷ đừng lo lắng. Đệ và tiểu muội học cũng rất tốt nha. Nếu
như tỷ tỷ không biết thì đệ và tiểu muội sẽ giúp đỡ tỷ tỷ. Uhm, tựa như
Nhị tỷ tỷ đã từng giúp bọn đệ vậy.
Tú Mỹ khẽ ”hừ” một tiếng nhưng cũng không phản đối.
Thấy lực chú ý của hai đứa bé đã bị phân tán, Kiều Kiều lập tức đồng ý nói:
– Thực tốt quá. Bọn đệ phải giúp đỡ tỷ nhiều một chút nha!
Chẳng qua Kiều Kiều cũng chỉ muốn nói mấy câu để dời đi sự chú ý của
hai đứa bé mà thôi. Tuy rằng sau đó vẫn đàm luận về việc học tập nhưng
hai đứa nhỏ cũng không còn thấp thỏm bất an giống như lúc ban đầu.
Trần ma ma là người đưa mấy tiểu thư và thiếu gia đến học đường nhưng từ đầu đến cuối, bà cũng không có nói gì, chỉ hơi hơi mỉm cười nhìn bọn họ.
Học đường của Quý gia được sắp xếp ở ngay phía sau viện, mấy người đi vòng qua hành lang là đã đến thư phòng. Tuy rằng khí trời rất lạnh thế
nhưng cửa sổ vẫn được mở ra.
Từ rất xa Kiều Kiều đã nhìn thấy một người đàn ông vô cùng tuấn lãng
đang đứng ở bên cửa sổ, thấy mấy người đi đến, ánh mắt lập tức trở lên
ấm áp dịu dàng.
Sau khi vào cửa, Trần ma ma lập tức giao mấy món đồ của bọn trẻ cho
Tề tiên sinh. Có lẽ là hai bạn nhỏ kia đã nhiều ngày không gặp Tề tiên
sinh nên có chút khẩn trương, lắp bắp chào một câu ”Chào tiên sinh ạ”.
Kiều Kiều cũng giống bọn chúng mở miệng chào tiên sinh nhưng mặc dù
đây là lần đầu Kiều Kiều gặp gỡ tiên sinh, nhưng nàng lại không hề cảm
thấy khẩn trương một chút nào.
Tề tiên sinh ước chừng hai mươi tuổi, chăm chú nhìn Kiều Kiều. Nếu ở
kiếp trước, nàng so với vị tiên sinh này còn lớn hơn vài tuổi. Vậy nên
khiến cho nàng cảm thấy khẩn trương là không có khả năng.
Vì đây là lần đầu hai người gặp mặt nên sau khi Tề tiên sinh ra hiệu
cho bọn họ ngồi xuống thì Kiều Kiều bắt đầu quan sát Tề tiên sinh một
chút, thấy hắn cao hơn một thước tám, vóc người thon dài, văn nhã, mặt
như quan ngọc, trang phục của nam tử ở triều đại buộc lại rất gọn gàng,
mái tóc dài được búi gọn lên cao, trông vô cùng sạch sẽ và nhẹ nhàng
khoan khoái. Hắn mặc trên người một bộ quần áo vải thô màu xám, kiểu
dáng rất đơn giản nhưng chỉ như vậy thôi đã có thể nhận ra khí độ bất
phàm của hắn.
– Tề Phóng. – Tề Phóng xoay người viết tên của mình lên tấm bảng đen.
– Hôm nay là ngày đầu tiên Tú Ninh tiểu thư đi học, có lẽ vẫn chưa
biết rõ. Tên của ta là Tề Phóng. Để cho tiện thì lúc bình thường gọi Tề
tiên sinh là được. Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều. Lúc khác muốn làm
gì cũng được, thế nhưng đã vào lớp, ta yêu cầu tất cả các trò phải toàn
tâm toàn ý nghe giảng.
– Trò biết rồi ạ. Kiều Kiều mỉm cười, đáp lời. Dáng vẻ có chút xấu hổ.
Tuy rằng nàng không khẩn trương nhưng nếu là một tiểu hài tử lần đầu
gặp gỡ người xa lạ thì nàng không thể có biểu hiện quá khác lạ. Nàng
đành phải cố ý biểu hiện ra một chút dáng vẻ khẩn trương.
– Tú Ninh tiểu thư hãy giới thiệu một chút về bản thân mình đi.
– Trò tên là Quý Tú Ninh. Năm nay bảy tuổi. Ực! Trước đây, chưa từng
được đi học, cũng không có ai đã dạy trò ạ. – Nàng chỉ nói ngắn gọn
trong vài câu nhưng lại đem tình hình thực tế của bản thân giới thiệu
rất rõ ràng. Kỳ thực, những điều này Tề Phóng dĩ nhiên là đã biết. Hắn
nói để cho Tú Ninh tiểu thư giới thiệu về mình, chẳng qua là muốn quan
sát cử chỉ của nàng mà thôi.
Nhìn thấy nàng sắc mặt ửng đỏ cũng có chút ngượng ngùng nhưng thái độ lại không quá khẩn trương, Tề Phóng gật gật đầu.
– Tốt lắm! Ta biết rồi. Tử Ngư thiếu gia và Tú Mỹ tiểu thư đã học
được hai năm, xem ra lúc đầu,Tú Ninh tiểu thư học hành phỏng chừng sẽ có chút không theo kịp. Nếu như trò có gì không hiểu thì có thể đến hỏi ta là được. Hơn nữa, mặc dù nơi đây không giống với học đường ở bên ngoài
nhưng các trò là người thân đồng thời lại là đồng môn thì nên có quan hệ tốt đẹp với nhau. Tử Ngư thiếu gia và Tú Mỹ tiểu thư cũng nên giúp đỡ
tỷ tỷ của mình.
– Chúng con biết rồi ạ. – Ba người đồng thanh trả lời.
– Tốt lắm! Chúng ta bắt đầu thôi. – Tề Phóng cũng không nói nhiều, bắt đầu giảng bài ngay.
Tề Phóng khiến người ta có cảm giác như thế nào nhỉ? Kiều Kiều âm
thầm suy nghĩ. Đúng rồi, cảm giác rất giống giáo sư đại học. Hơn nữa
phương thức giảng bài của hắn cũng trái ngược hoàn toàn với hình ảnh về
giáo dục cổ đại trong lòng nàng, phảng phất giống như một người hiện đại vậy. Nếu không phải đang học một chút kiến thức vỡ lòng khá dễ hiểu thì nàng có lẽ đã phát sinh ảo giác, bản thân mình chưa từng xuyên qua mà
đang ở thời học đại học.
Mặc dù là phương thức dạy học của Tề Phóng hay một vài thói quen bình thường khiến cho người khác cảm giác có vài phần của người hiện đại
nhưng Kiều Kiều lại không hề cảm thấy hắn cũng là người xuyên không đến
đây. Không có gì lý do gì mà chỉ là cảm giác của nàng mà thôi. Tuy vậy,
cảm giác này của nàng cũng có vài phần căn cứ.
Điều đó là đương nhiên, lão phu nhân là người xuyên không đến đây, bà ấy lại nuôi dưỡng một đám cô nhi, sao bọn họ lại không bị ảnh hưởng lối tư duy của người hiện đại được chứ?