Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 72: Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao




“Ổn? sao không ổn? bọn chị làm cả buổi tối, nhưng trong miệng anh ta chỉ gọi tên em.”

Khinh thường liếc nhìn Tưởng Niệm một cái, lời nói của Tiểu Miểu nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ lại mang theo châm chọc.

Một câu nói của Tiểu Miểu, khiến Tưởng Niệm sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, trên gương mặt tuyệt mĩ nhỏ nhắn không còn một tia huyết sắc, nâng con ngươi như nước mùa thu lên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Miểu, lại nói không ra lời.

Chị ấy đang trách cô sao?

“Nói với cha, chị không ăn cơm.” Thấy dáng vẻ dau lòng của Tưởng Niệm, trong lòng Hồ Tiểu Miểu cũng không chịu được, nhàn nhạt nói xong, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, trong lòng có một tia áy náy, có phải nói hơi nặng rồi không?

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến nỗi nhục của tối hôm qua cô liền không cách nào bình tĩnh lại được.

Bị An Nguyệt Lê thô lô kéo về phòng, hung hăng khiển trách cô một phen, còn ở trên người cô mạnh mẽ tiến công, lúc thì thâm tình hôn cô, trong miệng lại gọi, tên của Tưởng Niệm.

Lúc thì thô bạo gặm cắn cô, hỏi cô có biết xấu hổ không? Anh ta dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Ánh mắt nhìn cô đều là khinh bỉ và coi thường, cô có phạm phải một tội không thể tha thứ sao như vậy? cô cũng là người bị hại mà có được không?

Cô chỉ là yêu hắn thôi mà có được không?

Cô có sai sao? cái sai duy nhất chính là mang thai đứa con của hắn! cái sai duy nhất chính là say rượu rồi phát sinh quan hệ với hắn! cái sai duy nhất chính là toàn bộ chuyện này đều bị Tưởng Niệm phát hiện! cô cũng không muốn, cô chỉ muốn lẳng lặng bỏ đứa trẻ, không mang thêm cho hắn một phiến phức nào, cô tình nguyện một mình nuốt trái đắng, chỉ cần hắn sống vui vẻ hạnh phúc, cô, thật sự sai đến không thể tha thứ sao?

“Chị suy nghĩ nhiều quá rồi, sau khai giảng em sẽ chuyển ra ngoài, hơn nữa…nếu em đã buông tay tác thành thì cũng sẽ không còn bất kì vương vấn nào nữa.” nhìn gương mặt tái nhợt của Hồ Tiểu Miểu, nghĩ đến nhựng tiếng rên rỉ đêm hôm qua, nghĩ đến An Nguyệt Lê xem thường chị ấy, Tưởng Niệm cảm thấy người thật sự đáng thương nhất phải là Tiểu Miểu mới đúng.

Mặc dù được gả cho người đàn ông mình thích đã lâu, nhưng trong lòng người đàn ông ấy lại không có chị ấy! hơn nữa còn nghĩ đến cô gái khác, điều này đối với chị ấy mà nói chính là bất hạnh, khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chẳng qua chỉ là: em ở bên cạnh anh, mà anh lại không biết người yêu anh nhất chính là em!

Tưởng Niệm nhìn Hồ Tiểu Miểu lúc này lại nhớ đén mẹ mình cũng từng sống ủy khuất như vậy, vì một người đàn ông trong lòng không có bà, chịu nhiều đau khổ, nhưng lại không oán không hối hận!

Người khổ vì tình đều là phụ nữ!

Lúc bừng tỉnh thì Tiểu Miểu đã đi ra cửa, nhìn bóng lưng cô rời đi, Tưởng Niệm thầm thở dài một hơi: nếu như có thể, cô bằng lòng cả đời cứ như vậy, một mình cũng rất tốt!

Lúc ăn cơm An Chí Viễn không thấy Tiểu Miểu, tựa như hiểu rõ cái gì đó, chỉ mỉm cười với Tưởng Niệm, vẫy vẫy tay ý bảo cô ăn cơm, Tưởng Niệm biết, chuyện của ba người bọn họ đã khiến chú An rất phiền lòng.

Ý nghĩ muốn chuyển ra khỏi nhà càng lúc càng mãnh liệt.

Buổi chiều 5 giờ, Tô Xích Cảnh cực kì đúng giờ lái Porsche, cực kì gây chứ ý mà đến An gia.

“Chú! Sao chú lại đến đây?” Tưởng Niệm đang sắp xếp tư liệu trong văn phòng ở tầng một, nhìn về phía cửa văn phòng đột nhiên bị một bóng dáng cao lớn che mất ánh sáng, khó hiểu ngước mắt liền nhìn thấy Tô Xích Cảnh mặc bộ âu phúc màu tìm rất chỉnh tề, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm mình, bông tai kim cương màu xanh phát ra tia sáng chói mắt, bộ dạng lười biếng lại phóng túng, nhưng vẫn anh tuấn không gì sánh bằng!

“Không phải ngày hôm qua tôi đã nói rồi sao? hôm nay em phải theo tôi tham dự tiệc rượu.” Bước đén, Tô Xích Cảnh bày ra bộ dạng như chuyện đương nhiên đặt tay ở phía sau lưng, cà lơ phất phơ đến gần Tưởng Niệm: “A…nhất định là em không đạt ở trong lòng!” Vô cùng chắc chắn nhìn về Tưởng Niệm, trong mắt hiện lên một tia buồn.

“Tôi tôi nghĩ chú chỉ nói đùa thôi, tôi chưa từng tham bất kì tiệc rượu nào, hơn nữa tôi cũng không muốn tham gia.” Nhìn hắn một cái, Tưởng Niệm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Nhưng Tô Xích Cảnh lại có dáng vẻ không bỏ qua cho người ta, hai tay chống trên chiếc bàn đầy bụi bặm, cúi người không có ý tốt nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, càng lúc càng dựa gần, cho đến khi sắp chạm đến chóp mũi của cô nói uy hiếp nói: "Có đi hay không? Nếu không đi củng đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”

“Chú…chú muốn làm gì?” Tưởng Niệm nhìn bộ dạng âm trầm của hắn, nhất thời da đầu run lên, khẩn trương nhìn hắn, cuối cùng: “A---làm gì vậy! Thả tôi xuống!”

“Chú…chú muốn làm gì?” Tưởng Niệm nhìn bộ dạng âm trầm của hắn, nhất thời da đầu run lên, khẩn trương nhìn hắn, cuối cùng: “A---làm gì vậy! Thả tôi xuống!”

Tô Xích Cảnh dùng sức liền nhấc Tưởng Niệm ở đối diện trước cái bàn lên đạt trên vai, sau đó vẻ mặt tà mị chạy ra ngoài, không quan tâm đến Tưởng Niệm ở trên vai giãy giụa kịch liệt: “Chú! Chú muốn mang tôi đến nơi nào!”

Vừa đi đến trong sân liền nhìn thấy nhóm người thợ vốn dĩ phải đang làm việc xưởng đều đứng ở nơi này, mười mấy người, trong tay mỗi người đều cầm gậy, Tô Xích Cảnh cười mỉa mai: “Các anh…muốn làm gì!”

“Anh muốn mang Tưởng Niệm đi đâu.” Trong đó có một người thợ đứng đầu cầm gậy gỗ, mặt chính nghĩa chỉ vào Tô Xích Cảnh.

“Ạch…đừng ra tay, đừng ra tay, đều là bạn.” Ngửa đầu thấy nhóm thợ chính nghĩa nhìn chằm chằm Tô Xích Cảnh, Tưởng Niệm vội vàng goi lớn: “Chú, mau thả tôi xuống.”

“Không phải chỉ mười mấy người thôi sao? Stop! Ngay cả hơn mười con chó ngao Tây Tạng tôi còn chưa từng sợ qua, các người không biết ông chui từ trong viên dạn ra sao?” Tô Xích Cảnh hoàn toàn không để ý đến lời can ngăn của Tưởng Niệm, một lòng nghĩ đén đánh nhau, thể hiện uy phong. (hừ! ta khinh!)

Hắn ngày thường ghét nhất là bị người ta vây ta vây quanh! Sau đó lại có bộ dạng muốn hắn chết!

Hắn ngày thường thích nhất là bị một đám người vây quanh, sau đó hắn lại hung hăng đánh nát đám người đó! Cuối cùng vẻ mặt tự mãn thong thả rời đi!

Đến đây đi! Không phải mười mấy người thôi sao? hắn còn chê ít đấy?

Nhóm người bị khí thế hung hãn kiêu ngạo của hắn chọc giận, cứ khinh thường người khác như vậy?

Không dạy dỗ hắn một chút, chẳng phải bọn họ không bằng chó ngao Tây Tạng rồi sao?

Một người thợ to gan nghĩ trước nghĩ sau rồi cầm gậy gỗ trong tay mặt hung tợn đánh về phía Tô Xích Cảnh, Tô Xích Cảnh nghiêng người, một tay giữ chặt lấy thắt lưng của Tưởng Niệm, một tay nhân cơ hội tóm được tay của người thợ kia, sau đó dùng sức kéo về trước, cuối cùng đá về trước một cái, người thợ kia lập tức ngã xuống đất.

Tiếp theo đó là cả một đám người vây đánh Tô Xích Cảnh, gậy gỗ, bất cứ cây gì bằng gỗ đều dùng đến, nhưng mà Tô Xích Cảnh không chút sợ hãi, nghiêng đầu, lách người, bộ dạng vô cùng bình tĩnh, vẻ anh tuấn, vẫn không giảm chút nào!

“Này này…mọi người đừng đánh nữa mà…huh u…đều là người một nhà mà!” Tưởng Niệm bị dọa tại chỗ, giọng nói cũng có chút run rẩy, nhìn những người thợ trong xưởng từng người từng người ngã xuống đất, trên mặt có cục xanh cục tím, rất đau lòng!

Nhanh trí động đậy, lòng kiên quyết, giẫy giụa ngẩng đầu cắn mạnh vào vị trí phía sau bên cạnh tai của Tô Xích Cảnh một cái: “A---“

Tô Xích Cảnh kêu thảm một tiếng dọa đến Tưởng Niệm, chẳng lẻ quá dùng sức rồi sao?

Đám người thợ đã nằm đầy trên mặt đất, người thợ dẫn đầu vừa này thừa lúc Tô Xích Cảnh kêu đau thả Tưởng Niệm xuống liền dùng sức, gậy gỗ hung hăng rơi trên vai Tô Xích Cảnh, phát ra tiếng ‘bịch’.

Tưởng Niệm nhìn cây gậy rơi xuống, còn chưa kịp mở miệng, chỉ trơ mắt nhìn cả người Tô Xích Cảnh rõ ràng khẽ động, sau đó xanh mặt, không quan tâm nhìn đến vết thương, trên mặt xuất hiện vẻ tàn nhẫn mà trước giờ cô chưa từng thấy qua, cô biết hắn nhất định cực kì cực kì tức giận, Tưởng Niệm theo bản năng kéo lấy tay hắn: “Chú!” sau đó lắc đầu cầu xin.

Nhìn Tưởng Niệm cầu xin, Tô Xích Cảnh nhắm chặt hai mắt, nhịn xuống lửa giận trong lòng, lập tức nhìn người thợ quét sơn đã đánh hán một gậy với nhiều ý vị: “Rất tốt! anh nên vui mừng vì anh là người đầu tiên đánh tôi mà còn thể toàn mạng rút lui.”

Một câu nói khiến cho cảm xúc Tưởng Niệm ngổn ngang, vậy là hắn đồng ý thỉnh cầu đừng truy cứu của cô sao?

Nhưng mà lại khiến cho những người thợ ở đây lo lắng đề phòng. Người đàn ông có khí phách như vậy rất hiếm thấy, nhìn bộ dạng kiểu cách thuần chất này của hắn, có chút lo lắng sau này hắn sẽ trả thù bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mới làm hắn bị thương, đám người thợ không dám nói chuyện, chỉ khúm núm nhìn Tô Xích Cảnh.

“Chú! Chúng ta đến bệnh viện đi, chú bị thương, có nghiêm trọng lắm không?” thu hổi cảm xúc, hai tay Tưởng Niệm túm lấy cổ áo của Tô Xích Cảnh, hai mắt ngấn lệ ngẩng đầu nhìn Tô Xích Cảnh đang âm thầm chịu đựng.

Dù sao hắn bị thương cũng tại cô!

Hắn không phải người xấu, hắn cho cô sự ấm áp mà!

“Không sao, chuyện nhỏ thôi, bây giờ có thể đi theo tôi rồi chứ?” nhìn thấy cô vì mình mà đau lòng, hắn chuyển giận thành vui, sâu xa nhìn Tưởng Niệm.

Hóa ra nước mắt của cô cũng có thể rơi vì hắn!

Bị thương thì tính là cái gì chứ? Chết, thì tình là cái gì chứ? Cô, mới là người hắn xem trọng nhất!

“Chú?!” chớp mắt, một giọt nước mắt tiện thể rơi xuống, Tưởng Niệm thâm tình nhìn Tô Xích Cảnh.

“Được, chúng ta đi thôi.” Kích động, vui mừng, cảm động chiếm giữ trái tim Tô Xích Cảnh lúc này, vô cùng thỏa mãn lôi kéo Tưởng Niệm đang khóc bước ra ngoài.

Trong đời luôn có một người như vậy, cho dù cô ấy không làm bất cứ gì vì bạn, bạn chỉ cần lẳng lặng nhìn cô ấy, cũng sẽ thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, bởi vì trong cuộc sống ngắn ngủi của bạn từng có một người lo lắng cho bạn như vậy, khiến bạn buồn, nhưng luôn là người lo lắng cho bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.