Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 71: Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em




“Chúng ta nói chuyện đi.”

Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Hồ Tiểu Miểu thu hồi tầm mắt vốn đặt trên người người đàn ông rất suy sụp kia, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Tưởng Niệm đã xoay người định trở về phòng.

Hai mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào làm người ta thương tiếc không thôi.

Tưởng Niệm ngây ra một lúc, thu hồi bước chăn, u oán nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Miểu, lại liếc nhìn phòng tân hôn màu đỏ một vòng, chỗ nào cũng dán chữ hỉ (喜), cô đột nhiên có chút bài xích căn phòng này.

Đây là phòng tân hôn của bọn họ, chỉ thuộc về bọn họ!

Đây là nơi chôn cất tình yêu của cô, cô ghét nơi này!

“Vậy vào phòng em đi.” Yếu ớt mở miệng, cô tự nhiên đi vào phòng của mình.

Chỉ có nơi này mới là nơi thuộc về cô, nơi thuộc về một mình cô.

Hồ Tiểu Miểu nhíu mày lại, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào bước vào: “Sao bây giờ mới trỏ về? Nguyệt Lê chờ em rất lâu.”

“Em ra ngoài với bạn.” bắt chéo tay, Tưởng Niệm thờ ơ khẽ kéo khóe môi.

“Vậy nên gọi điện về chứ, không nói một lời liền đi, làm hại mọi người rất lo lắng.” Hồ Tiểu Miểu giả vờ tức giận nhìn Tưởng Niệm, giọng nói cũng lộ vẻ lo lắng: “Nhất là Nguyệt Lê, hôn lễ còn chưa xong liền vội vàng trở về, vừa thấy em không có ở nhà thì ngay cả cơm tối cũng không ăn, liên tục đứng ở cửa, ngày mai anh ấy còn phải đến thành phố C.”

Lời của Hồ Tiểu Miểu khiến Tưởng Niệm run rẩy, nhưng mà lại bị cô che giấu rất tốt, như cười như không nhìn Hồ Tiểu Miểu: “Chị Tiểu Miểu, chị đừng suy nghĩ nhiều, hai người đã kết hôn, giữa em và anh ta nên cắt đứt thì phải cắt đứt, sau khai giảng em sẽ chuyển đi.”

Trong lòng Tưởng Niệm rất rối, cô có chút tức giận Hồ Tiểu Miểu, bởi vì Tiểu Miểu, nên hạnh phúc mà chính mình khát vọng đã không còn, nhưng mặt khác lại nhớ kĩ những giây phút đẹp của Tiểu Miểu, nghĩ đến lúc hai người cùng nhau đọc sách, mỗi lần mình bị người ta bắt nạt đều là chị Tiểu Miểu ra mặt thay cô.

Mặc dù sau này chị Tiểu Miểu nghĩ học, làm thu ngân ở cửa hàng, tuy tình cảm giữa hai người tốt như vậy, vẫn cùng nhau tâm sự, cùng ăn hàng, cùng thích An Nguyệt Lê.

Nhưng từ lúc Tiểu Miểu không quan tâm tình chị em mà mang thai đứa con của An Nguyệt Lệ thì khiến cô cảm thấy vô cùng tức giận!

Việc đời khó lường, có ai nghĩ đến việc hai cô gái cùng thích một người đàn ông, nhưng cô gái không được coi trọng lại là người chiến thắng!

Không sao! đối với chuyện này cô đã sớm bình tĩnh rồi.

“Thực xin lỗi, xin lỗi, Tưởng Niệm, từ trước đến giờ chị không nghĩ muốn cướp Nguyệt Lê đi, chị cũng không biết sự việc sao lại đi đến bước này, nếu hôm nay anh ấy không đồng ý kết hôn, chị cũng sẽ không miễn cưỡng anh ấy.” Hồ Tiểu Miểu đến cạnh Tưởng Niệm, kích động ôm lấy cô.

“Chị Tiểu Miểu, em biết, chị không có lỗi với em, là em không có phúc, bây giờ chị đang mang đứa nhỏ đừng hở chút là khóc, đứa nhỏ sẽ khó chịu.” nhẹ nhàng lau sạch giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt của Tiểu Miểu, Tưởng Niệm nhỏ giọng an ủi.

Thật ra cô biết đối với sự phản bội của Hồ Tiểu Miểu chính bản thân mình cũng không căm hận nổi chút nào.

Bởi vì đều là con gái, hai người con gái khổ vì tình!

“Chị biết nhất định em rất đau khổ, nhưng hãy tin chị, chị không có cố ý, chị vẫn luôn xem em là em gái, từ trước đến giờ chị cũng chưa từng nghĩ sẽ tổn thương em, thật đấy.” Thấy Tưởng Niệm không có chút náo oán hận mình, trong lòng Hồ Tiểu Miểu càng khó chịu, kích động nắm lấy bã vai Tưởng Niệm, có chút không kiềm chế được cảm xúc.

“Em biết, em biết, chị đừng kích động, sẽ tổn thương đến đứa nhỏ.” Mặc kệ bả vai bị ngón tay của Hồ Tiểu Miểu làm đau, Tưởng Niệm chỉ một lòng lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Tiểu Miểu.

“Em đang làm cái gì vậy!” An Nguyệt Lê vừa mới đi đến cửa phòng liền nghe thấy có tiếng động ở trong phòng Tưởng Niệm, lại nghe thấy tiếng hô ồn ào mà cấp thiết của Tưởng Niệm liền vội vàng chạy sang. Vừa vào cửa liền thấy Hồ Tiểu Miểu không kiềm chế được cảm xúc nắm lấy bả vai Tưởng Niệm lắc lác.

Sợ Tưởng Niệm bị thương, dưới tình huống khẩn cấp liền kéo Hồ Tiểu Miểu ra: “Thả cô ấy ra!”

Hồ Tiểu Miểu chưa kịp đề phòng liền té mạnh xuống mặt đất, bị đau kếu một tiếng: “A---“

Tưởng Niệm giật mình lấy lại tinh thần đỡ Tiểu Miểu trên đất dậy, tức giận hét lên với An Nguyệt Lê: “Anh điên rồi, chi ấy mang thai, anh không biết sao?” Trừng mắt với An Nguyệt Lê một cái rồi mới thật cẩn thận sửa sang lại váy thay cho Tiểu Miểu, vô cùng lo lắng hỏi: “Sao rồi? có đụng vào đâu không? Có muốn đi bệnh viện không?”

Sự quan tâm ân cần của Tưởng Niệm đủ để khiến Hồ Tiểu Miểu vốn đang rất uất ức lập tức khóc rống lên, tùy ý để Tưởng Niệm ôm lấy nhẹ nhàng an ủi, lần thứ hai không kiềm chế được cảm xúc, ôm chặt lấy Tưởng Niệm: “Xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi rất xin lỗi…”

Sao Hồ Tiểu Miểu cô lại có thể xấu xa như vậy? Tưởng Niệm đối với cô tốt như vậy, cô lại vì lòng riêng mà mang thai đứa con của An Nguyệt Lê.

“Được rồi, đừng khóc, về phòng.” An Nguyệt Lê không còn nét dịu dàng như của ngày xưa, chỉ cậy mạnh kéo Hồ Tiểu Miểu.

Có lẻ trong lòng hắn vẫn còn có chút bài xích Hồ Tiểu Miểu, dù sao cũng là Tiểu Miểu hủy đi hạnh phúc của mình, khiến hắn mất đi Tưởng Niệm!

“Anh nhẹ chút, sẽ làm chị ấy đau.” Thấy An Nguyệt Lê hơi nóng nảy, trên mặt còn có vẻ giận dữ, Tưởng Niệm không đành lòng mở miệng.

“Chuyện của ‘vợ chồng’ bọn anh cần em đến quản sao?” Hướng về phía Tưởng Niệm gầm lên, hai chữ vợ chồng cũng được nhấn mạnh hơn, trong mắt là lệ nóng chưa từng có.

“Chuyện của ‘vợ chồng’ bọn anh cần em đến quản sao?” Hướng về phía Tưởng Niệm gầm lên, hai chữ vợ chồng cũng được nhấn mạnh hơn, torng mắt là lệ nóng chưa từng có.

Không hề nói gì nữa, Tưởng Niệm nở nụ cười tự giễu, đúng rồi! người ta là vợ chồng rồi, mày muốn quản chuyện gì chứ?

“Phải, chuyện vợ chồng hai người em không được quản, cũng không muốn quản, tốt nhất là anh nên nhẹ tay một chút, bởi vì vợ anh đang mang thai đứa con của anh, chắc anh sẽ không bỏ mặt đứa bé chứ?”

An Nguyệt Lê thật sự bị tức đến điên rồi, trong lòng không có ác ý nhưng lời nói ra lại hèn hạ như vậy, nhìn nét mặt ảm đảm của Tưởng Niệm, lòng, lại bị thắt chặt thêm.

Thật đau! Đúng vậy.

Không phải hắn cố ý, hắn chỉ la sợ Tiểu Miểu sẽ làm cô đau! Mặc dù cô không có chút cảm kích nào!

Hắn nhất định là tức đén điên rồi, mới có thể nói ra những lời đả thương người khác như vậy.

“Anh…” Buông tay Hồ Tiểu Miểu ra, An Nguyệt Lê vươn tay muốn chạm đến Tưởng Niệm thì lại bị cô lãng tránh, sau đó lại lạnh nhạt nhìn hắn: “Hai anh chị ra ngoài đi! Em muốn nghỉ ngơi!”

“Ngày mai anh phải đến thành phố C, lúc anh không có ở….”

“Em sẽ chăm sóc mình thật tốt, người anh nên lo lắng không phải em, mà là vợ anh và con anh.” Không đợi hắn nói xong, Tưởng Niệm đã giành mở miệng trước.

Lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không đọc ra được một tia tình cảm nào.

An Nguyệt Lê không nói gì nữa, chỉ đờ đẫn lôi kéo Hồ Tiểu Miểu trở về phòng.

Nhìn bóng lưng suy sụp của hắn, Tưởng Niệm liều mạng cắn răng, cứng rắn dồn dòng nhiệt nóng trong mắt trở vào.

An Nguyệt Lê, em yêu anh! Yêu anh như vậy, sâu sắc như vậy, nhưng em không thể nào nói ra được, em sẽ lặng lẻ chôn vùi anh trong lòng em cả đời này!

Tắm rửa qua loa sạch sẽ, mệt mỏi nằm trên giường, cố gắng muốn ngủ, nhưng tiếng kêu ầm ĩ lại khiến cơn buồn ngủ trong óc tan biến, Tưởng Niệm cuộn tròn thật chặt, chậm rãi nhắm hai mắt, chuyên tâm đếm cừu: một con cừu, hai con cừu, ba con cừu….

“A…Ưm..Ưm…” sát vách truyền đến âm thanh kiều mị lại có chút thống khổ, còn pha trộn với tiếng gầm trầm thấp của đàn ông.

Nhưng Tưởng Niệm chỉ cô gắng hết sức bịt chặt lỗ tai, tiếp tục đếm: một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…

------------diendanlequydon.com-----------

Trời tờ mờ sáng, toàn bộ đất đai bắt đầu sống lại, vạn vật đang dần dần sinh trưởng, một cái cây tầm thường(không đáng chú ý) hôm nay đã kết đầy trái, một đóa hoa nhỏ tầm thường hôm nay đã có dáng vẻ kiều diễm như lửa tựa trên cửa sổ.

Ai biết được những sự vật nhìn có vẻ tầm thường hôm nay, sau này có thể sống thuận buồm xuôi gió hay không?

Tưởng Niệm trốn ở phía sau rèm cửa sổ nhìn An Nguyệt Lệ và An Chí Viễn đang nói chuyện gì đó với nhau, sau đó vẻ mặt An Nguyệt Lê không nỡ nhìn chằm chằm tầng hai, lập tức lên xe tải cùng một vài thợ cả khác trong xưởng rời đi.

Cô còn nhớ tối hôm qua hắn đã nói hôm nay phải đến thành phố C, thành phố C! đời này cô không nên đến!

Nhìn xe tải từng chút từng chút cuốn theo cát bụi biến mất trong tầm mắt, Tưởng Niệm cười miễn cưỡng, xem ra sau này chỉ có thể lẳng lặng như một kẻ trộm vậy mà nhìn hắn.

Mặc dù ngoài miệng nói phải quên, nhưng cô làm sao bỏ được?

Hắn nhiều lần nuông chiều cô! Hắn che chở cô suốt mười năm trời!

Ý tốt của hắn, mọi thứ của hắn cô đều khắc ghi trong lòng, ở một nơi sâu nhất.

Hẹn gặp lại Nguyệt Lê!

Sau khi thu dọn xong Tưởng Niệm xuống lấu, nhìn thấy An Chí Viễn đang dọn dẹp vệ sinh trong phòng sơn liền cười khúc khích đi qua, ngọt ngào kêu một tiếng: “Chào chú An.”

An Chí Viễn suýt nữa bị ngụm nước vừa nuốt vào làm sặc chết, liếc mắt nhìn một cái, tay sờ sờ trán Tưởng Niệm, không có sốt mà! chẳng lẻ đau lòng quá mức rồi sao?

Tưởng Niệm hiểu rõ ý của An Chí Viễn, đưa tay nắm lấy đôi tay già nua kia của ông cười yếu ớt: “Chú An, con rất ổn, thật sự không có việc gì đâu mà!”

An Chí Viễn vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu quan sát Tưởng Niệm: “Không thể nào nha! Nhanh như vậy mà đã tốt rồi sao? chắc không phải là có liên quan đến tên nhóc đưa con về hôm qua chứ!”

“Chú An!” Tưởng Niệm giậm chân, giận dỗi kêu một tiếng, sau đó bĩu môi, bất mãn nói: “Thật lạ nha, vậy bây giờ con nên làm sao? chẳng lẻ tìm cái chết? mọi thứ đều đã trở thành kết cục đã định rồi, không phải sao? con muốn chết muốn sống còn có ích sao? chỉ mang đến phiền phức cho hai người họ thôi, con như bây giờ không tốt sao? lẳng lặng giấu ở trong lòng có thể làm kỷ niệm cả đời!”

Một câu nói xong liền khiến nước mắt của cụ già An Chí Viễn gần như lan tràn, hiền từ vỗ vỗ tay của Tưởng Niệm: “Ủy khuất cho bé con rồi, con có thể buông được đã quan trọng hơn hết thảy rồi, con hãy nhớ kĩ, con mãi mãi là người của An gia, là con gái ngoan của An Chí Viễn!”

“Vâng.”

Tưởng Niệm mỉm cười như hoa nhìn An Chí Viễn, sau đó áy náy nói: “Thực xin lỗi, chú An, hôm qua khiến cho mọi người lo lắng, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.”

An Chí Viễn không để tâm lắc đầu, thật ra hôm qua người lo lắng nhất là tên ngốc An Nguyệt Lê kia kìa!

Nhưng mà ông không thể nói ra được, dù vậy Tưởng Niệm vẫn hiểu rõ!!

Hiện tại thế cục đã định, chỉ cần Tiểu Miểu và Nguyệt Lê sống thật tốt, cũng sẽ không uổng phí tâm sức của Tưởng Niệm.

Đứa nhỏ này luôn khiến người ta thạt đau lòng!

“À..phải rồi, người đàn ông đưa con về ngày hôm qua là ai vậy?”

An Chí Viễn đột nhiên kinh ngạc, dọa Tưởng Niệm giật cả mình, khó hiểu nhìn thoáng qua An Chí Viễn bắt bóng bắt gió, Tưởng Niệm bất đắc dĩ cầm cây chổi, dọn dẹp: “Chú sao! là người bạn quen được từ mười năm trước, bọn con chỉ là bạn rất thân thôi.”

“Thật sao? chú thấy tên nhóc đó có ý gì với con đấy? nhưng mà dáng vẻ trái lại rất đẹp trai, thật ra con có thể suy nghĩ một lúc.” An Chí Viễn vặn vặn thắt lưng nhức mỏi, nháy mắt ra hiệu với Tưởng Niệm.

“Có phải là chú suy nghĩ nhiều quá rồi hay không? Bọn con chỉ là bạn bè, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, tương lai cũng là vậy.” Tưởng Niệm hai tay chống nạnh giả vờ tức giận nhìn An Chí Viễn: “Chí An, nếu chú còn nói lung tung, con sẽ đi với với dì Thu rằng chú thích dì ấy, ưm—“

Tưởng Niệm nói đến đây liền bị An Chí Viễn khẩn trương che miệng lại, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, lúc xác định không có ai nghe thấy mới không khách khí buông tay ra, không nặng không nhẹ gõ lên đầu Tưởng Niệm một cái: “Nhỏ tiếng chút!”

“Aha ha…” Tưởng Niệm bị dáng vẻ chột dạ của ông chọc cười, tay đặt trên môi tùy ý cười lớn.

Có phần ‘vô tâm vô phế’(không tim không phổi)!

“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” trong khi nói chuyện thì Hồ Tiểu Miểu đã mang theo đồ từ trên lầu xuống, nhìn nụ cười trên gương mặt Tưởng Niệm.

“Không không có gì!” An Chí Viễn mất tự nhiên sờ sờ cái mũi, bộ dạng như kẻ trộm bị bắt, nói xong còn dùng ánh mắt cảnh cáo hung hăng trừng Tưởng Niệm: “Các con chắc đói bụng rồi, cha đi chuẩn bị một chút là có thể ăn cơm, thật xin lỗi Tiểu Miểu, Nguyệt Lê bận xử lí chuyện ở thành phố C, không có thời gian cùng con về nhà mẹ đẻ, con đừng giữ trong lòng nhé!”

“Không sao ạ, cha, con biết anh ấy bận, con không trách anh ấy.” Tiểu Miểu ngượng ngùng nhìn An Chí Viễn.

“Ừm, vậy thì tốt rồi, chờ hết bận với hợp đồng của thành phố C, bảo Nguyệt Lê dẫn con ra ngoài đi một vòng, bù đắp tuần trăng mật đã nợ con.” Mỉm cười hiểu ý, An Chỉ Viễn lập tức vào trong phòng, bỏ lại Tưởng Niệm và Tiểu Miểu.

“Chị…chị có ổn không?” Tưởng Niệm nhớ đến những tiếng rên rỉ thống khổ tối hôm qua, bây giờ lại thấy có dấu xanh đen ở cần cổ của Tiểu Miểu, Tưởng Niệm lúng túng mở miệng.

“Ổn? sao không ổn? bọn chị làm cả buổi tối, nhưng trong miệng anh ta chỉ gọi tên em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.