Cầm Tù Tình Yêu

Chương 67: Chương 67: Không bao giờ quên




Tiểu Vi thấy mặt cảnh này của Minh Trực và Di Lạc không thể không cười, cô rất vui khi Bùi Minh Trực cũng đã tìm thấy tình yêu của đời mình

Tiểu Vi đang có suy nghĩ riêng thì Lệ Hồng lên tiếng, giọng nói của bà trầm ấm có phần quan tâm nói

“ Tiểu Vi ta và Ba không mong gì to tát ta chỉ mong con và Vĩ Đình sống thật tốt “

Tiểu Vi mỉm cười hạnh phúc tiến đến ôm Lệ Hồng thật chặt, giọng nói có phần nghẹn ngào

“vâng con sẽ hạnh phúc mà “

Lệ Hồng giờ đây cảm thấy vui khi người con gái của mình sau bao sóng gió thì cuối cùng cũng đã yên bến đỗ hạnh phúc của nó, mong sao cuộc sống của cô trôi nổi một cách nhẹ nhàng

“vậy mau xuống thôi chồng con đang nóng lòng gặp con rồi đó “

Tiểu Vi thả Lệ Hồng ra soi lại khuôn mặt mình trong giường rồi được bà trùm một tấm lúp lên, giương mặt hạnh phúc của cô thấp thoáng sau tấm lúp mong chờ gặp anh

“vâng “

Bên Khác Bùi Minh Trực kéo theo Di Lạc vào một phòng trống anh ép sát người của Di Lạc vào trong tường làm cho cô ngượng ngùng né mặt sang một bên tránh đối diện với khuôn mặt của Bùi Minh Trực,giọng nói của Di Lạc có phần ngượng ngùng

“anh...anh mau thả tôi ra “

Bùi Minh Trực cười vui vẻ khoái chí, anh không ngờ người như Di Lạc ăn ngay nói thẳng lại có ngày ấp úng như vậy

“Di Lạc em đừng tránh né nữa “

Di Lạc không dám quay trực diện lại để nói với anh vì nếu vậy sẽ hôn anh mất, anh đã quá sát lại gần rồi

“Bùi Minh Trực là anh không từ chối hôn ước đúng không “

Bùi Minh Trực thảnh thơi gật đầu

“ừm “

giây tiếp theo khiến anh tròn xoe mắt

“vậy anh đừng hối hận “

Di Lạc lúc mày không tỏ ra e ấp nữa mà quay mặt lại đối diện với anh, tay cô choàng ra sau gáy anh kéo anh lại gần mình hơn,Di Lạc liều lĩnh đặt lên trên đôi môi của anh một nụ hôn khiến cjo Bùi Minh Trực ngỡ người một hai giây rồi mới nhận ra, anh khẽ nhếch miệng tiếp tục ôm chặt lấy cô mà tận hưởng nụ hôn này

Sau Một lúc cả hai rời khỏi vòng tay đối phương chỉnh ngay ngắn lại trang phục, Di Lạc bước nhanh hơn anh vừa đi vừa ngại ngùng cả khuôn mặt của cô cũng đã ửng hồng

“Đi thôi hôn lễ bắt đầu rồi “

Bùi Minh Trực phía sau ung dung cười vui vẻ,tay anh cho vào túi bước theo cô anh khẽ nhếch mép nhìn bóng lưng của cô

“tới liền “

Phía Bên của Lăng Vĩ Đình và Vĩ Vĩ đang nóng lòng đợi chờ Tiểu Vi xuống anh lòng xôn xao vì đợi chờ, anh nhịn xuống đến năm năm anh còn đợi được thì vài phút này thì là gì, đang suy nghĩ đủ kiểu thì Vĩ Vĩ đang khẽ lôi tay áo của nói nhỏ

“ba ơi... ba ơi mẹ ra rồi kìa “

Lăng Vĩ Đình lúc này mới dời mắt đến phía thảm đỏ bước, tim anh bỗng đập nhanh lên liên hồi, Tiểu Vi cùng với Lệ Hồng đang từng bước một đến nơi anh

Mọi người xung quanh Từ lúc cô bước ra đều đồng loạt đứng dậy, những lời chúc phúc và khen ngợi vang lên, Tiểu Vi mỉm cười bước đến bên Lăng Vĩ Đình đầy hạnh phúc, anh cũng không thể thể rời mắt khỏi Tiểu Vi,Lệ Hồng đã Thật sự an tâm khi thấy ánh mắt của anh, giọng nói của bà như đang căn dặn

“Vĩ Đình giờ đây tôi giao đứa con của tôi cho cậu, những lời nói trước kia cậu hứa với tôi mong cậu có thể thực hiện “

Lăng Vĩ Đình Ánh mắt kiên định chắc chắn nhìn Lệ Hồng

“ những lời nói đó con không bao giờ quên “

Lệ Hồng giờ đây nở nụ cười thân thiện hạnh phúc, bà nắm tay của Tiểu Vi đặt lên tay của Lăng Vĩ Đình nói

“giờ thì ta yên tâm rồi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.