Cam Xanh Nhỏ

Chương 16: Chương 16




Nếu thời điểm lớp 11 hỏi Đào Dụ Ninh thi vào trường đại học đối với cậu có ý nghĩa gì không, cậu ấy chắc chắn sẽ xem thường quăng cho đằng ấy một tia lạnh nhạt “hừ“.

Nhưng nếu bây giờ hỏi lại cậu vấn đề này, cái “hừ” kia sẽ biến thành “khà khà“.

Thành tích thi của Đào Dụ Ninh còn bất ổn, lúc ghi danh đều khiến mọi người lo lắng không thôi.

Dư Hiện dặn dò cậu lần nữa: “Nhất định phải cẩn thận, nghìn vạn lần phải thận trọng.”

Đào Dụ Ninh: “Cậu muốn làm cha nhỏ của tôi à?”

Sau đó Đào Dụ Ninh nhận được “bạo lực gia đình” từ “cha nhỏ” Dư Hiện.

Lúc ngồi ở trường thi, Đào Dụ Ninh cảm thấy tâm tình mình bình tĩnh không một gợn sóng, mặc dù mọi người đều đang lo lắng cho cậu, nhưng đối với bản thân cậu rất yên tâm.

Cuộc thi rất thuận lợi, cậu cảm thấy đề thi không khó, xơi được tất.

Lúc này Đào Dụ Ninh không xem lại rồi nộp bài thi trước, mà là kiên nhẫn ngồi chờ đến khi chuông reo, sau đó đi thẳng đến nhà Dư Hiện.

Hai người được phân đến hai địa điểm thi đại học khác nhau, thi ba ngày, Đào Dụ Ninh không gặp được Dư Hiện, không vui.

Lúc cậu đến nhà Dư Hiện, ông Dư vừa khéo làm xong đồ ăn, nói Dư Hiện vẫn chưa về, kêu cậu ở lại đây ăn cơm.

Mọi người quanh cậu ai cũng nói năm cuối cấp ba khó khăn làm sao, nhưng Đào Dụ Ninh lại không cảm thấy như vậy, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, mỗi ngày đều dính sát bên Dư Hiện, luôn “thả lỏng cho nhau” một chút, từ khi thành tích tốt lên, thầy giáo cũng không nhằm vào cậu nữa.

Đào Dụ Ninh nâng cằm sung sướng nghĩ: Vợ tôi thật đúng là quý nhân của tôi mà!

Tối hôm đó Đào Dụ Ninh không về nhà, ở lại chỗ Dư Hiện.

Ông Dư đã sớm quay về phòng ngủ, hai đứa nhóc thối vừa hoàn thành xong bài thi dính nhau ngả nghiêng đi vào phòng Dư Hiện.

Dư Hiện hỏi cậu: “Cậu có chắc là không gặp vấn đề gì không?”

“Yên tâm đi.” Đào Dụ Ninh mở hai nút áo sơ mi của người ta ra đưa tay vào trong sờ soạng, cười dịu dàng nói: “Tôi đã trực tiếp ghi danh giống cậu rồi.”

Dư Hiện giữ người quá chặt chẽ: “Tự nhiên tôi hơi thấy áy náy.”

“Hử? Là sao?” Đào Dụ Ninh nhéo lên hạt “đậu nhỏ” của Dư Hiện một phen, trừng mắt hỏi: “Cậu hối hận rồi sao? Gạt tôi thi vào cùng trường đại học với cậu rồi sau đó chia tay với tôi phải không?”

Ai lại nỡ chia tay với một người thú vị như cậu chứ hả? Dư Hiện thể nào cũng thấy tiếc.

Dư Hiện bị cậu nhéo cho nhe răng trợn mắt, trở mình một cái đặt người xuống bên dưới: “Sau khi tôi nghĩ lại, để cậu phải thi vào cùng trường đại học với tôi rất không công bằng, cậu hẳn là cũng có nơi mình muốn đến.”

Đào Dụ Ninh nhìn hắn trịnh trọng nói đến chuyện này, đơn giản gật đầu: “Đúng rồi, tất nhiên là tôi có.”

Dư Hiện nhíu mày.

“Nơi cậu đến chính là nơi tôi muốn đến.”

Sau đó Đào Dụ Ninh bị Dư Hiện hôn lên.

Hai người hôn môi nhau nhiều rồi, cũng đã thuần thục, nhưng lại không giống với hôm nay, hôm nay là đã thi đại học xong.

Trước đó Dư Hiện nói muốn chờ đến khi hai người thi đậu vào cùng trường sau đó sẽ làm thế này thế này, “làm một vé lớn”, “làm thật một lần”, nhưng trên thực tế, lúc này đây, hai người đã không thể khống chế được.

“Dư Hiện, tôi muốn cái kia.”

Đào Dụ Ninh chưa bao giờ học cách rụt rè trước mặt Dư Hiện, cậu cũng không muốn học, người nhà với nhau mà khách sáo cái gì.

Dư Hiện thích Đào Dụ Ninh ở điểm muốn nói gì thì sẽ nói cái đó, tay đã luôn vào trong, kề sát tai cậu hỏi: “Muốn cái gì?”

Dư Hiện bắt đầu đùa giỡn lưu manh, Đào Dụ Ninh liền rầm rì hưởng thụ.

Cả người cậu treo lên người Dư Hiện, hỏi: “Cậu có chuẩn bị gì không?”

Mặc kệ Dư Hiện có hay không, Đào Dụ Ninh có.

“Lần trước tôi đến nhà cậu, có giấu cái đó với cái kia trong tủ quần áo của cậu đấy, hôm nay hai mình lấy nó ra xài đi.”

Dư Hiện cười: “Tôi biết cậu giấu ở đó mà.”

Hắn đứng dậy, lấy “công cụ gây án” mới toanh từ trong ngăn kéo ra: “Tôi cũng có chuẩn bị.”

Đào Dụ Ninh thấy đồ vật kia, mặt đỏ đến độ muốn lấy máu, gặm tấm chăn che trước mặt, ở bên kia hết “hu hu hu” rồi tới “hừm hừm hừm“.

Thật ra chỉ vì ngày hôm nay mà bọn họ đã “học” qua không ít khoá rồi, “Văn bản hướng dẫn” với “Hình ảnh hướng dẫn” đều đã thuộc lòng, nhưng đến lúc thực hiện thì vẫn rất vất vả.

Chủ yếu là Đào Dụ Ninh đau.

Thế nào cũng không được, thế nào cũng đau.

Vẫn muốn, vẫn sợ đau.

Dư Hiện nói: “Nếu không thì, cậu ấy tôi đi.”

Đào Dụ Ninh lúc đó cũng phải khóc, thiếu điều quỳ xuống ca tụng tình yêu vĩ đại.

“Tôi không sợ đau như cậu đâu, thôi thì, cậu tới đi.” Dư Hiện cảm thấy mình đối xử với Đào Dụ Ninh thật đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, chỉ vì muốn tốt cho tên nhóc nhỏ này, hắn thật sự không cần đến điểm mấu chốt nào.

“Thôi đừng.” Đào Dụ Ninh nói, “Tôi nhịn được, cứ xem như là bị kim chích đi, không sao.”

“...Cậu đang chửi tôi đó à?” Dư Hiện một phen đánh cái bóp vào mông nhỏ của cậu: “Anh sẽ cho cưng hối hận về lời mình đã nói.”

Sau đó, Đào Dụ Ninh hối hận thật, bởi vì kim sẽ không làm cho cậu “xác thịt chia lìa“.

Cái đó thật sự là đau đến chua xót, cậu muốn hét lên, nhưng lại không dám, sợ ầm ĩ đến ông Dư, chỉ có thể gặm chăn ô ô chảy nước mắt, sau đó vẫn khóc, nhưng trong nháy mắt lại thấy không giống nhau, cậu cảm thấy chính mình cứ như là một con cá bị phơi nắng lần nữa được trở về biển, gọi là sung sướng thoải mái.

Đào Dụ Ninh phải quay lại đối mặt với Dư Hiện, tiếp tục treo mình lên người hắn, cắn một ngụm vào bả vai người ta, sau đó nói: “Anh à, đây không phải là kim, mà đây là gậy sắt cơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.