Cam Xanh Nhỏ

Chương 15: Chương 15




Đào Dụ Ninh cảm thấy Dư Hiện là người rất tuyệt vời, từ đầu đến chân, từ giọng nói đến hơi thở, đâu đâu cũng có chút đáng yêu.

Dư Hiện làm gì cậu cũng thấy thích, lúc thổ lộ cậu còn cực kỳ thích hơn.

“Vậy cậu năn nỉ tôi đi.” Ngoài miệng Đào Dụ Ninh nói vậy, cơ mà miệng đã cười như muốn không khép lại được.

“Vậy thì tôi năn nỉ cậu đấy.” Dư Hiện kéo kéo tay áo cậu, “Năn nỉ cậu, đồng ý tôi đi, yêu sớm với tôi, mình chỉ còn lại một năm thôi, nếu không tranh thủ thời gian thì sẽ bỏ qua cơ hội yêu sớm này đó.”

Đào Dụ Ninh vui đến mức hận không thể nhào tới cắn Dư Hiện, đối phương lại dụ dỗ cậu như vậy, tự nhiên không nói lời nào đã ôm lấy cổ nhà người ta rồi la to.

“Ai u.” Dư Hiện bị cậu bổ nhào tới phải lui về phía sau nửa bước, cười ôm cậu nói: “Được rồi đừng nghịch, chút nữa có người nhìn thấy thì không tốt đâu.”

“Mặc kệ họ.” Đào Dụ Ninh rất vui, bây giờ cậu đang muốn “ăn cá“.

“Được rồi được rồi, sao cậu lại phấn khích dữ vậy hử?” Dư Hiện kéo người từ trên người mình xuống, cười cậu nói, “Hai tụi mình cũng không phải cạnh nhau một ngày hai ngày, đâu cần đến mức đó.”

“Cái gì mà “không phải cạnh nhau một ngày hai ngày”? Lúc nãy tôi đã đồng ý làm người yêu của cậu rồi.”

“Phải không đó?” Dư Hiện nựng mặt cậu, “Nhưng không phải từ lâu tôi đã gọi cậu là vợ rồi sao?”

“Cái đó không tính.” Đào Dụ Ninh nói, “Cái đó đều là do cậu không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của tôi.”

Dư Hiện nhìn người trước mặt, càng nhìn càng thấy thích: “Được, vậy hôm nay chính là ngày kỷ niệm hai chúng ta yêu nhau nhé.”

“Cậu nhớ cho kỹ đó, về sau đến ngày này mỗi năm đều phải chúc mừng cho tốt.”

Dư Hiện thật ra vẫn luôn nhớ kỹ, mãi đến khi hai người đều đã hơn ba mươi tuổi, hắn vẫn luôn ghi nhớ và chúc mừng đúng giờ.

“Vậy tôi về nhà đây.” Thật ra Đào Dụ Ninh không muốn đi, nhưng cậu đã nói với mẹ là sẽ về nhà ăn cơm rồi, không thể vì có người yêu mà không cần mẹ nữa.

“Ừ, đi thôi.” Dư Hiện nói, “Nhớ thoả thuận của chúng ta đó.”

“Thoả thuận gì cơ?”

Dư Hiện đến gần, nhỏ giọng nói: “Chờ đến khi hai ta thi đậu vào cùng trường đại học, cậu cho tôi ngủ.”

Đào Dụ Ninh đỏ mặt, “hừ” một tiếng, chạy đi.

Thật ra đối với chuyện này Dư Hiện cũng không quá chấp niệm, chỉ đặc biệt ghi nhớ chuyện Đào Dụ Ninh thi đại học mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ phải giành lấy bất kỳ điều gì, đến mười sáu, mười bảy tuổi, hắn lại muốn có được người này.

Ai cũng nói tình yêu thuở thiếu niên không đủ đảm bảo, cam kết gì đó đa số cũng như bồ công anh thổi một hơi đã bay đi, nhưng Dư Hiện không giống vậy, hắn cho rằng mình chắc chắn sẽ kiên trì.

Một năm lớp 12, hắn lôi kéo Đào Dụ Ninh học tập.

Đào Dụ Ninh tuy thông minh, thế nhưng học đến đâu cũng không nghiêm túc, thích dở trò khôn vặt, cuối cùng lại chữa tốt thành xấu, Dư Hiện liền dỗi theo cậu, dồn ép cậu, cưỡng ép sửa lại thói hư tật xấu này của cậu.

Đào Dụ Ninh nói: “Người anh em này, cậu còn đáng sợ hơn cả thầy giáo nữa.”

Có nhiều lúc buổi tối Dư Hiện còn dứt khoát ở lại nhà Đào Dụ Ninh, học xong thì hai người ngủ chung, chỉ vì đã từng có thoả thuận, cho nên không ai vượt quá giới hạn.

Thỉnh thoảng Đào Dụ Ninh cũng đùa giỡn hắn, gọi hắn là thầy giáo, Dư Hiện liền nhéo lấy cằm cậu: “Muốn hai tụi mình làm sư đồ luyến à?”

Đào Dụ Ninh rất thích cùng Dư Hiện náo loạn như vậy, náo loạn náo loạn thì mới dễ “ngẩng cao”, không phải cái đầu ở trên, mà là cái đầu ở phía dưới ý.

Trước ngày đầu thi thử lớp 12, Đào Dụ Ninh nói: “Tôi hồi hộp.”

“Thả lỏng đi, không sao đâu.” Dư Hiện thu dọn xong tập sách trên bàn, thúc dục Đào Dụ Ninh đi rửa mặt.

Hai người sắp xếp trước sau đi vào toilet, Đào Dụ Ninh tắm xong đi ra, lúc Dư Hiện trở lại, phát hiện người này đang nằm trên giường chỉ mặc mỗi quần chíp, nháy mắt với hắn.

Tối hôm đó, thầy giáo Dư giúp học sinh bé nhỏ Đào Dụ Ninh “thả lỏng” một chút, làm đến tay mình cũng mỏi nhừ, tên kia cuối cùng cũng mềm nhũn nằm úp sấp trên ngực hắn, rầm rì giống như một con mèo đang phát tình.

“Thoải mái không?”

“Ừm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Dụ Ninh đỏ hồng, “Tôi cũng sẽ làm lại cho cậu.”

Đêm khuya, hai người không ngủ được, trốn trong chăn gối giúp đối phương thả lỏng.

Dư Hiện nói: “Thật ra hai tụi mình như vậy là không tốt.”

Đào Dụ Ninh nói: “Rắm ý, thanh thiếu niên không thể có nhu cầu sinh lý sao? Huống chi, tháng sau là tôi mười tám rồi! Là người trưởng thành rồi đó!”

Đào Dụ Ninh người trưởng thành đúng chuẩn vào buổi tối kia thu hoạch được một hạnh phúc nhỏ, thoả mãn tính thiếp đi, trước khi ngủ còn nói với Dư Hiện: “Tôi có chút mong chờ đến chuyện đó.”

Dư Hiện biết cậu đang nói về chuyện gì, hắn xoa nắn mặt Đào Dụ Ninh, chọc ghẹo cậu: “Có thấy ai giống cậu không? Một chút rụt rè cũng không có.”

Cùng với người mình yêu thì rụt rè cái quỷ! Đào Dụ Ninh hôn Dư Hiện một ngụm, co lại chui vào lòng người ta ngủ.

Lần thi theo kiểu mô phỏng ấy, bởi trước đó một đêm Đào Dụ Ninh được thả lỏng rất đúng lúc, tên liền đứng thứ mười một, đây là thành tích tốt nhất của cậu từ trước đến nay.

Sau khi tan học, cậu liếm kem, hỏi Dư Hiện: “Sao nào? Bây giờ thì tôi đè cậu được chưa?”

Dư Hiện cười, quăng bài thi của mình cho Đào Dụ Ninh.

Hai người kém nhau ba số, Dư Hiện cao hơn Đào Dụ Ninh ba bậc.

Dư Hiện nói: “Thanh niên, nhớ cho kỹ, chồng của cậu thì vĩnh viễn luôn là chồng của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.