Bình thường những người này nhìn Vương Thông với thân phận cẩm y vệ, tuy không đến nỗi không trả tiền cơm, nhưng thường to tiếng ồn ào trong khi ăn, rồi đòi giảm giá, thậm chí có người còn trêu các cô nương phục vụ,
những chuyện này rất khó tránh khi mở quán ăn, cũng chỉ đành chau mày
cho qua.
Nhưng Vương Thông cũng lo lắng, nếu mãi thế này, càng ngày sẽ càng quá đà, hoặc sẽ đi đến nước đường khó giải quyết, không ngờ hôm nay đọt
nhiên lại biến thành thế này.
Sự được coi là bất thường, đang lo lắng thì lại nghĩ đến nguyên nhân,
có bút tích của Phùng Bảo ở đây, loại quỷ quái nào mà chẳng chấn được.
“Vậy tên béo và viên ngoại đó rốt cuộc là ai?”
Vương Thông không để ý đến những hoạn quan và cẩm y tướng hiệu đang ăn cơm trong quán, hắn nghĩ ngợi lung tung cả, có khả năng đúng là không
khả thi, nhưng lại vô cùng chân thực.
Vốn nghĩ rằng mình đến từ thế giới hiện đại, nghe hiều thấy nhiều,
trong thời đại này sẽ dễ sống, nhưng nước đến chân mới thấy rối như tơ
vò.
Lúc đó mình là kẻ bàng quan, nhưng bây giờ lại là đương sự, dĩ nhiên
biết mình đang đối mặt với cái gì, thấy những gì, hắn thấy có phần hoang mang.
Lượng khách vào quán hôm nay nhiều hơn hôm qua trông thấy, những hoạn
quan và cẩm y vệ cấp thấp đều lặng lẽ đứng ngoài, người trong tiệm ai
cũng bận không mở nổi mắt, đến Trương Thế Cường đang ngủ bù ở nhà cũng
phải chạy đến, nguyên liệu dĩ nhiên không đủ dùng.
Thợ chạm khắc đã được mời đến tiệm, cung kĩnh chạm bức phi đó, Trương
Thế Cường sau khi biết đó là ai viết thì gương mặt hồ nghi, bị Mã quả
phụ giục mấy câu mới vội vàng chạy ra chợ mau thức ăn.
Những chuyện dị thường mấy ngày này dần dần sáng tỏ, ví dụ như tại sao khi thằng béo vô quán thì quán lại không có khách.
Vương Thông nhọc công suy nghĩ cả chiều hôm thằng béo và viên ngoại
đến, nghĩ xem mình nên xử sự thế nào, lại hay là lại không có cuộc gặp
gỡ kì lạ hôm nay.
Nghĩ đi nghĩ lại Vương Thông đi vào trạch viện của mình, lôi chiếc hòm dưới gầm giường ra, kiểm tra cẩn thận khẩu súng ngắn (thời Minh có súng chưa ấy nhỉ :-s), đồng thời nhồi đạn thật kĩ, dây dẫn nổ và đá đánh lửa đều chuẩn bị kĩ, đồng thời bày ra bàn, như thế này chỉ cần chạy vào
phòng khua là chạy thoát được ngay.
Họa phúc khôn lường, chuyện hôm nay đúng là đại cát, nhưng không chừng trong đó có tiềm ẩn nguy cơ! Chuẩn bị mọi thứ là không thừa…
Đã qua bữa trưa mà quán vẫn tấp nập, Vương Thông ngồi ở góc quán không hề có vẻ gì là vui, mức thu nhập tăng đột ngột không có liên quan đến
cách làm ăn của hắn, chẳng có chút cảm giác thành đạt gì cả.
Khác với xưa kia, sau bữa trưa khoảng 1 tiếng là quán không còn khách nữa, Vương Thông lần này không hề lơ đãng.
Sau khi 3 quan quân cẩm y vệ vào quán, nói nhỏ gì đó với bàn bên cạnh, sau đó các bàn truyền tai nhau, khách ai ai cũng ăn nhanh hơn rồi biến.
Không phải là ăn dở rồi bỏ đi, làm như vậy thì là tất nhiên, hoạn quan và cẩm y tưởng hiệu đều vội vã bất thường, ăn nhanh rồi về vội làm
chuyện của mình là chuyện thường thấy, Vương Thông ngồi đó không chú ý
đến tốc độ ăn của họ nên không phát hiện ra điều khác thường này.
Vương Thông để ý hôm nay có gì đó không tự nhiên, nhìn khách từng
người đi ra lại ngớ ra không hiểu, thầm nghĩ lát nữa đối mặt sẽ là thái
độ gì.
Trong tiệm không còn khách nữa, mấy người chạy việc không nghĩ được
nhiều như Vương Thông, lau chùi dọn dẹp, ai bận việc của người ấy.
Trên đường nhanh chóng yên tĩnh trở lại, không lâu sau, tiếng bước
chân và vó ngựa vang lên to dần, mau hơn, Vương Thông bỗng thấy căng
thẳng, đứng dậy chuẩn bị tiếp đón, nghĩ gì hắn lại ngồi xuống chỗ cũ chờ đợi.
Trong tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, còn có tiếng gì đó kít kít
vang lên, đây là âm thanh phát ra do tiếng khởi kiệu, còn có một chiếc
kiệu? Vương Thông dù có không để tâm nhưng có thể khẳng định bọn hai
người thằng béo đi bộ đến.
“Trương Phúc, là ở đây sao?”
“Bẩm thiếu gia, đúng là tiệm ăn này!”
Cùng vơi hia lời hỏi đáp đó, tiếng bước chân và vó ngựa cũng dừng lại, chiếc kiệu được hạ xuống, người đi vào tiệm, lời đối đáp đơn giản đó
khiến Vương Thông giật mình, vì giọng của lão Trương Phúc đó hắn quen
lắm, đó là giọng của Điền Bá, Điền bá họ Điền, sao lại bị gọi là Trương
Phúc, hơn nữa giọng của thiếu gia kia cũng trẻ lắm, đang thấy lạ thì
chiếc rèm ở cửa tiệm được vén ra, hai vị khách ngẩng cao đầu đi vào.
Người vén rèm dĩ nhiên là Điền Bá, ông ta vẫn mặc chiếc áo gia bộc mầu xanh lam và chiếc mũ nhỏ đó, Điền bá mặt lạnh tanh nhìn Vương Thông,
đợi hia người khách nhìn chán Vương Thông mới bật dậy khỏi vị trí.
Người đi lên trước mặc chiếc áo đen có kẻ màu vàng đậm, bên ngoài là áo khoác
da mầu nâu, vóc người cao lớn, có vẻ như là hơn 50 tuổi, gương mặt hơi béo, lại nhất là bộ râu, dài qua ngực, trông rất giống Quan Công.
Khí chất người này không hề giống với Phùng Bảo đến hồi sáng, thậm chí còn có chút gì như đắc thắng vậy, sau khi vào quán, nhìn khắp lượt, tên tiểu nhị muốn nhiệt tình chào hỏi lại bị ánh mắt đó áp đỏ, không dám
động đậy.
Nhưng điều khiến Vương Thông ngạc nhiên hơn là không phải người có bộ
râu gớm ghiếc đó mà là người đi phía sau ông ta, người này mặc thường
phục của tướng quân Đại Minh, vằn hổ và gấu, dây lưng có treo một tấm
lệnh bài màu trắng sữa, không mang vũ khí, khoảng 40 tuổi, tuy mặc quần
áo võ tướng nhưng lại giống quan văn hơn.
Lệnh bài bằng ngà voi, quân phục vằn hổ cánh chuồn, đó chính xác là
người trong cẩm y thân quân, Vương Thông lập tức nghĩ ra, chỉ có mọt
người có thể mặc được, đó là đô chỉ huy sứ cẩm y vệ, quan thống lĩnh cẩm y thân quân.
“Tiểu nhân Vương Thông hiệu úy hộ 700 trong hộ thứ 6000, bái kiến đô
đường đại nhân, không nghênh tiếp được từ xa, xin đại nhân thứ tội!!”
Vương Thông đứng dậy chào hỏi bị Điền bá trừng mắt mới vội quỳ xuống,
đô chỉ huy sứ cẩm y vệ, người này đối với Vương Thông mà nói đúng là ở
chót vót trên cao.
Phùng Bảo quyền trọng, nhưng không phải là trực quản, Vương Thông thân ở cẩm y vệ, cảm thấy trên đầu mình là Điền Bách Hộ, đô chỉ huy sứ chỉ
cao hơn ông ta có mấy bậc, đó là bầu trời bên ngoài bầu trời, lần này có thể diện kiến tại ngay quán ăn của mình, đúng là ngang ảo giác.
Nhớ năm đó làm chủ quản ở tổng công ty, số lần Vương Thông được găp
tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị chỉ đếm trên đầu ngón tay,
chứ đừng nói là nhìn thấy trọng thần quốc gia.
Trong lòng vô cùng xúc động, sau khi quỳ xống hắn mới chợt nhớ ra,
người đi trước là ai mà có thể khiến đô chỉ huy sứ đi theo sau như một
tùy tùng bảo vệ vậy