Hắn tham kiến bằng đại lễ ở đây, còn 3 người khác lại không để ý, đô chỉ huy sứ cẩm y vệ xua xua tay với những người khác trong tiệm nói: “Các
ngươi lui hết đi!”
Tiểu nhị thấy nhân vật tầm cỡ vậy đâu dám chậm trễ, chạy nhanh ra, lúc đi còn nhìn Vương Thông đang quỳ đó, nhưng không có gì lo lắng, đây là đông gia nhà ta lại gặp quý nhân rồi, vận may nay thật khiến người khác ngưỡng mộ ghen tỵ!
Chỉ có người đàn ông râu rậm kia ngồi xuống, đô chỉ huy sứ cẩm y vệ và Điền bá ngồi xuống đều đứng sau ông ta, người đàn ông đó nghe Vương
Thông tự xưng là “hiệu úy” thì chau mày lại, nghiêng đầu hỏi: “Thủ hữu,
không phải tổng kì sau, chuyện của Thăng Thiên chẳng nhẽ chưa giải quyết xong?”
Câu nói này càng chứng tỏ phán đoán của Vương Thông, đô chỉ huy sứ cẩm y vệ chính là Lưu Thủ Hữu, Gia Sảnh Triều là con trai của lão đầu, là
con cháu dòng dõi thế gia.
“Bẩm đại nhân, sáng sớm nay văn thư của kinh lịch ty đã xuất phát,
Thiên hộ Châu Lâm Bỉnh đã bên Điền Vinh Hào, chắc sắp đến rồi”
Đô chỉ huy sứ cẩm y vệ đã là nhân vật tầm cỡ, người có thể nói chuyện với ông ta như nô bộc liệu có thể là ai.
Lưu Thủ Hữu nhìn thấy Vương Thông vẫn quỳ trên đất, nhìn người có râu rồi vội vàng nhẹ nhàng nói: “Đừng quỳ nữa, mau đứng lên rồi nói chuyện”
Trong đầu Vương Thông như mớ bòng bong, đứng dậy như máy, , người đàn
ông có râu đó nhìn Vương Thông rồi gật đầu nói: “Thật cao lớn, không
nhận ra ngươi mới chỉ mười ba tuổi, Vương Thông, lão phu hỏi ngươi, nếu
cần ngươi đi hầu hạ một quý nhân, nếu người đó làm sai chuyện gì thì
ngươi giải quyết ra sao?!”
Gặp trường hợp như vậy, Vương Thông lập tức tỉnh táo hẳn ra, là người
năm đó trong chốn quan trường, hắn quá thuộc những lời đối đáp kiểu này
rồi, nhưng lúc này lại không thể nói ra những lời làm người khác kinh
động được, những lời nói đó giống như đánh bạc vậy, cược đúng thì tốt,
nhưng nếu đặt cược sai thì trong tình hình này chỉ chuốc họa vào thân mà thôi.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân thân trong quân đội, mọi chuyện đều phải tuân theo quân quy pháp độ, luật lệnh Đại Minh, luật lệnh quy củ gọi tiểu
nhân thế nào thì tiểu nhân xưng như vậy!”
Câu trả lời này không khiến người khác râu rậm kia hài lòng, nghĩ một
chút thì lại trầm mặt hỏi tiếp: “Nếu là quý nhân đó có nguy cơ bị hành
thích, ngươi đi theo hộ vệ, vậy phải làm thế nào”
“Nếu khả năng của tiểu nhân có thể thì lúc cần thiết sẽ không từ cái mạng này!”
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Vương Thông khi trả lời thì lão râu rậm đứng thẳng dậy, quay người đi ra ngoài, Điền bá và đô chỉ huy sứ
cẩm y vệ cũng vội vàng theo gót.
Vương Thông vẫn có phần khó hiểu, nhưng vẫn quỳ xuống tiễn người, khi
đầu hắn vừa chạm đất thì nghe thấy tiếng lão râu rậm sang sảng nói:
“Không được tốt lắm, chưa thể dùng được!!”
Đợi đến khi âm thanh tiếng rèm cửa chạm đất Vương Thông mới đứng dậy,
trộm nghĩ có người quen biết Điền bá, mấy chuyện kì lạ xảy ra gần đây
vẫn còn chỗ khó hiểu.
Đúng là chuyện đã có xếp đặt trước, lão râu rậm và đô chỉ huy sứ đi
chưa lâu thì khách trong tiệm lại đông lên, Vương Thông ngôi trong góc,
trong tay cầm một thanh than củi vẽ vẽ xuống đất, không hề biết đến ánh
mắt kính sợ của hoạn quan và cẩm y tướng hiệu khi bước vào quán, và hơn
hết đó là sự hiếu kì.
Không lâu sau, Trương Thế Cường đi chợ về, sai mấy tên chạy việc xếp
đồ vào bếp xong hắn đi vào tiệm cười nói: “Hôm nay thật may mắn, chợ bên ngõ Điềm Thủy vẫn mở, chúng tôi đã mua được hai con lợn béo tốt vừa mới bị thịt, ba con dê, rau quả đủ cả, mấy bà trên chợ còn kêu ca…ấy, tiểu
nhị đâu hết rồi”
Còn chưa kịp có người trả lời câu hỏi của Trương Thế Cường thì tấm rèm tiệm lại được vén lên, Trương Thế Cường vừa quay đầu lại chào hỏi theo
phản xạ thì hắn sững sờ, có phần hoảng hốt nói: “Bách Hộ đại nhân, sao
hôm nay đại nhân lại rảnh rỗi vậy?”
Người vừa vén rèm đi vào là trực quản Bách Hộ Điền Vinh Hào, thảo nào
mà Trương Thế Cường hoảng hốt thế, dù gì ban ngày cũng phải trực, nhưng
thân lại mải ở quán buôn bán, nên hắn lấy làm chột dạ.
Điền Bách Hộ có cầm một cái túi, theo sau còn có hai tùy tùng to con,
ông ta tươi cười chừng mực, đây là điều hàng ngày không hề thấy.
Nghe Trương Thế Cường hỏi, Điền Bách Hộ xua xua tay lên tiếng: “Ngươi
lo việc của ngươi đi, ta có chuyên riêng muốn nói với Vương Thông”
Trương Thế Cường vội khom người lo lắng nhìn Vương Thông rồi dẫn hai
tên tiểu nhị ra sau bếp, Điền Vinh Hào dặn dò hai tên tùy tùng vài câu
rồi hai tên đó ra ngoài cửa đứng.
Đến khi trong quán chỉ còn hai người Điền Vinh Hào mới tươi cười lại
gần, nhưng thấy Vương Thông vẫn không đứng dậy thì ông ta chau mày lại.
Biểu hiện không vui của đối phương bị Vương Thông nắm bắt được, hắn
giờ mới y thức được mình nên đứng dậy, thận trọng như hắn mắc phải sai
xót này là do đã bị tê liệt mất rồi.
Dường như trong một đêm tất cả những nhân vật lớn lao của Đại Minh đều đột nhiên đến Mĩ Vị quán vậy, mà nhất cử nhất động của những người này
đều có thể là chấn động toàn bộ giang sơn rộng lớn này, nhưng thái độ
của ai đối với Vương Thông cũng đều hiền hòa, có khi lại còn khách khí
nữa.
So với thái giám trưởng ấn bộ lễ, đô đốc đông xưởng kiêm nội tướng Đại Minh trưởng ngự mã giám Phùng Bảo, lại còn gã râu rậm nào đó cấp bậc
không thua Phùng Bảo là bao nữa, một Bách hộ bé nhỏ đã không đủ là Vương Thông kinh động nữa rồi.
Nhưng dù gì ông ta cũng là người trên, bây giờ mọi chuyện còn chưa
tỏ, mừng quá mà quên đi mọi thứ là thất sách, hơn nữa đó không phải là
hành động của người thông minh.
“Xin đại nhân chớ trách tội, vừa nãy do có phần ngỡ ngàng nên không đứng dậy ngay, xin đại nhân tha tội”
Nghe Vương Thông cáo lỗi Điền Bách Hộ vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Đều là
huynh đệ một nhà, khách khí như vậy làm gì, ngồi xuống rồi nói, ngồi
xuống đi”
Vừa ấn vai Vương Thông xuống vừa đặt một tờ giấy lên bàn, Vương Thông
chưa kịp nhìn tờ giấy đó thì Điền Vinh Hào đã tươi cười lên tiếng: “Xin có lời chúc mừng Vương huynh đệ trước, hôm nay Châu đại nhân của thiên hộ phái người đưa văn thư xuống, Vương huynh đệ nhờ trung thành cần cù
đã được thăng tiến lên tổng kì, lệnh bài cáo thân ta phải lấy lại, hôm
nay huynh đệ pahir lên đường nhậm chức rồi!”
Vương Thông ngơ ra, hôm nay có một số chuyện khiến hắn cảm thấy như
trong mơ đột nhiên trong khoảnh khắc đã trở thành hiện thực. Nhưng lần
này hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng đứng dậy chắp tay nói: “Đại ân của
Bách hộ tiểu nhân xin khắc ghi trong lòng suốt đời không quên!!”
“Ha ha, quả là nhân tài, thân quân cẩm y vệ chúng ta có thể so được
với Vương Thông huynh đây e rằng không có, đừng khách sáo, Bách Hộ là
chủ, tổng kì là phó, huynh đệ chúng ta có địa vị không khác nhau là mấy, về sau chúng ta sẽ phải làm việc cùng nhau rồi”
Điền Vinh Hòa khoảng 40 tuổi, Vương Thông, một đứa trẻ mới mười ba
tuổi, nói chuyện thân mật vậy, khoảng cách này đáng khoảng cách cha con, vậy mà lại xưng hô huynh đệ, nói không lạ mới lạ.
Nói thêm vài câu sáo điều nữa Điền Vinh Hào nói: “Nay Vương huynh đệ
là tổng kì của chúng ta, quy củ của thân quân chắc không lạ nữa, hai
tổng kì, mỗi người phụ trách các tuyến đường, một người chuyên truy bắt
thu phạt…”