Thấy Vương Thông mặt mũi hồ nghi, cứ cho là Vương Thông chẳng có lòng dạ nào, làm gì có ai nói với hắn các quy định mặc nhiên trong cẩm y vệ,
Điền Vinh Hòa rất rõ, bèn trực tiếp giải thích tiếp: Thân quân cẩm y vệ
chúng ta tịa kinh thành có 14 Thiên Hộ, thường trú có 8, trấn giữ các
tuyến đường chỉ có 6, biên chế mấy nghìn người, quan văn bên binh bộ xưa nay lại chưa từng nhắc đến chuyện bổng lộc, mọi người hoàn toàn dựa vào các khoản thu phạt hàng ngày mà sống”
Vương Thông gật gù, những thứ này mới chỉ nghe qua, nhưng chưa có ai
giải thích cặn kẽ như vậy với hắn, có người nói kĩ, thật sự rất thú vị.
“Nhưng chức vụ này cũng không phải lấy không, Phủ Thuận Thiên và ty
binh mã Ngũ Thành bên đó thiếu người trầm trọng, mà vùng đất dưới chân
thiên tử lại cần phải canh phòng nghiêm mật, huynh đệ chúng ta đâu đâu
cũng tuần tra kiểm soát, giữ tròn chức trách của mình, Bách Hộ có tổng
kì trấn giữ, một tổng kì tuần tra kiểm soát…”
Nói đến đây Điền Vinh Hào hắng giọng nhìn Vương Thông thăm dò sắc mặt hắn rồi mới nói tiếp: “Việc trực thì nhàn hơn chút, còn đi tuần bắt thì vất vả hơn, nhưng số bạc thu được mọi người đều công khai, tên Lưu Tân
Dũng mất dạy đó cậy mình có quan hệ với người trong cung làm bậy làm bạ, nên để Vương huynh đệ thay thế hắn”
Như tỉnh lại sau cơn mê Vương Thông lập tức lấy lại gương mặt tinh anh hàng ngày, chức vị tổng kì không thể làm hắn chấn động nhiều, cho dù
đây là sự thăng tiến nhảy vọt, nhưng nhìn thấy Thái Sơn rồi thì nhìn
thấy núi cũng không còn là núi nữa.
Nhưng lúc nãy hắn để ý thấy thần sắc miễn cưỡng trên mặt Điền Bách Hộ, hôm nay mình đã gặp nhiều người như vậy, Lưu Tân Dũng đã không còn là
trở ngại, nhưng Điền Bách Hộ chưa chắc đã biết những điều này.
Trong đầu Vương Thông có hai chức vị quyền hành, ngồi thu tiền đương
nhiên là nhàn hạ, nhưng cứ vậy thì có khác gì nuôi lợn đâu, cho dù trong biên chế, hiện nay có thêm một cơ duyên nữa, hắn không muốn dồn hết tâm trí vào việc buôn bán, học thêm chút tay nghề, làm thêm một số chuyện,
nỗ lực vươn lên mới là con đường đúng đắn.
Muốn học được nhiều làm nhiều thi phải là việc tuần bắt của tổng kì,
hơn nữa mọi thứ đều chưa ổn định, làm khó cấp trên là không nên.
“Đại nhân, chuyện mỗi nơi đều có tiền lệ, vì tại hạ mà thay đổi thì thật phiền hà, chuyện tuần bắt hãy cứ giao cho tại hạ đi!”
Vốn dĩ vị trí này là trống, Vương Thông đã nghĩ đến điều này, hắn vừa
nói vậy Điền Bách Hộ liền thở phào, nhưng lấy làm lạ, ngồi ăn tiền nhàn
hạ béo bở không muốn, lại đi làm cái việc vất vả kia, dù gì cũng là trẻ
con, chưa hiểu thế nào là nặng nhẹ.
Lúc này ông ta rút ra văn thư cáo thân đã được đóng dấu trước từ trong chiếc túi trên tay, và cả tấm lệnh bài màu đen đại diện cho thân phận
nữa, ông ta cười hì hì đưa những thứ đó cho Vương Thông.
Mọi việc thật trùng hợp, đột nhiên mình được thăng hai cấp, thành tổng kì cẩm y vệ thống lĩnh của mấy chục người, Vương Thông khom người cảm
tạ rồi lĩnh lấy giấy chứng thân.
Tưởng thế là xong, ai dè Điền Bách Hộ tiện tay lấy luôn tờ giấy mà hắn vừa trải ra bàn.
Vương Thông còn chưa biết tờ giấy đó là gì thì Điền Bách Hộ đã lấy
lại, rồi ông ta tươi cười nói: “Làm phiền vị huynh đệ hãy nhớ, lão ca ta trong lòng cũng lấy làm hố thẹn, trước kia trong nhà có chuyện nên cần
tiền gấp, đã mượn tạm huynh đệ chút bạc, cũng đã lâu lắm rồi, hôm nay
nên trả thôi”
Đưa tờ giấy cho Vương Thông, rồi ông ta cúi người mở hai chiếc hòm mà
tùy tùng vừa khênh vào, Vương Thông nhìn tờ giấy đó, chữ viết rất rõ
ràng, bên dưới còn có dấu đỏ nữa.
“Do dùng gấp nên đã lấy tạm ở hiệu úy Thất Bách Hộ và Lục thiên hộ hai trăm năm mươi lạng vàng, trong một trăm ngày trả, lãi là 10%”
Đã là giấy nợ, lại còn là Điền Bách Hộ nợ mình, đây là chuyện gì,
Vương Thông thấy mù mờ, ban đầu mình bổ khuyết vào đội không phải là giả tạo nhà mình nợ bạc Điền Bách Hộ, đây mới là nhận hối lộ quang minh
chính đại, sao chuyện này đột nhiên lại ngược lại”
Điền Bách Hộ mở hòm ra, bên trong toàn là vàng miếng được xếp ngay
ngắn, ông ta ngồi xổm xuống nói: “Lão đệ, chút vàng này là dô cần gấp,
nhưng nợ mãi thì lão ca và bá phụ đệ đều bất an, nên gom đủ liền mang
đến đây, tiểu huynh đệ, không làm nhỡ chuyện của đệ chứ!”
Không chỉ là vàng mình đưa đến bị trả lại, trong hòm ít nhất là hai
mươi lạng vàng, nghĩ đến mấy chuyện kì lạ gần đây, Vương Thông đã hiểu
hết, hắn ta chắp tay khách khí đáp: “Đại nhân nói gì vậy, có chuyện gấp
có thể nhớ đến tiểu đệ, đó là vinh hạnh của đệ, lãi cứ tính vậy đi,
huynh đệ chúng ta tính toán làm gì!”
Thấy Vương Thông hùa theo mình giả mạo chuyện nợ nần này mà ông ta
thấy nhẹ hẳn người, ông ta cười hi hi nói: “Tiền bạc cần phải rõ ràng,
hôm nay cứ cầm tờ giấy nợ này về, vậy là có thể yên tâm rồi”
Cách xưng hô của hai người cũng đã khác, không giống với khoảng cách
giữa hai người cách nhau hơn 30 tuổi, mà là sự phóng khoáng giữa các
huynh đệ, Vương Thông không có ý chối từ, đóng hai chiếc hòm lại, sao đó đẩy vào dưới gầm bàn, bên ngoài toàn là khách và người giúp việc, người đông xì xào nhiều, tối đem ra xem cũng không muộn.
Vương Thông lấy làm thán phục, chuyện này đối phương làm thật kín kẽ,
Điền Bách Hộ chắc chắn nuốt số tiền của mình không trôi nên mới đem trả
lại, lại còn khiến cho nó trở nên rất hợp tình hợp lý, hơn nữa lại đòi
Vương Thông xác nhận, không để lại dây dưa về sau, thật khiến người ta
khâm phục.
Sau đó Điền Vinh Hào lại ngồi xuống nói: “Huynh đệ làm tổng kì, trong
tay có một nửa Bách Hộ chúng ta, nên dùng những người thân thuộc mà
dùng vẫn hơn, muốn điều ai chỉ cần nói một câu, lão huynh sẽ sắp xếp cho đệ!”
Bèo trôi theo nước, Vương Thông ít nhất cũng hải nói khách khí vài ba
câu: “Trương Thế Cường đã theo tiểu đệ đã lâu, đây là người tiểu đệ cần”
Nói đến đây Vương Thông mới phát hiện ra mình không có ai để tin
tưởng, không có ai khiến mình yên tâm, ngoài Trương Thế Cường ra, còn có ai nữa đây, chần chừ mãi hắn mới nói: “Tiểu kì Lý Văn Viễn và hạ thủ
của người này”
Con người này có thể coi là chính trực, có phần nóng tính, hơn nữa nhờ Trương Thế Cường giới thiệu mà trở thành sư phó của mình, bây giờ địa
vị có khác, người này có thể dùng được, người như vậy, hạ thủ chắc không khác là bao. Mới có 11 người, đội của mình nhất định phải chọn những
nhân tài mà mình biết rõ, nếu không đừng nói là làm việc, chỉ điều hòa
việc nội bộ thôi đã quá mệt mỏi rồi, nên học gì làm đấy!
Nhưng ngoài mười một người vừa kể ra, Vương Thông không nghĩ ra ai
khác, nhưng làm công việc tuần bắt ở khu vực này, mười một người thì làm sao mà đủ, đang nghĩ không ra thì Vương Thông đột nhiên nghĩ đến một số người, do dự mãi hắn mới nói: “Có một tiểu kì là Tôn Đại Hải, người này tiểu đệ cảm thấy rất được việc, có thể giao người này và thủ hạ cấp
dưới cho đệ được không?”
“Tôn Đại Hải? Là tên trước kia gây sự ở đây?...nhưng đó là người của Thiên Hộ khác, điều sang sợ không dễ…”