Bên Mĩ Vị Quán này đã xảy ra chuyện gì Điền Bách Hộ sớm đã biết từ lâu,
chỉ là không lên tiếng mà thôi, dù gì cũng là thuộc Thiên Hộ khác. Các
Thiên Hộ khác nhau đều có tính độc lập riêng, trừ chỉ huy sứ trực tiếp, đồng tri, kiêm sự và trấn phủ có thể động đến họ, ngoài ra giữa họ có
sự phân biệt rõ ràng.
Chuyện này Vương Thông biết nhưng không hề nghĩ đến, nghe đối phương
nhắc đến mới thấy lo, đúng là không thể, phải dùng mười một người này
thôi.
Điền Bách Hộ vẫn đang cẩn thận quan sát thần sắc của Vương Thông, nhận ra sự lo lắng của hắn vẫn tưởng đó là sự oán hận, chần chà hồi lâu hắn
mới cắn răng nói: “Vương huynh đệ đừng lấy làm khó xử, lão ca sẽ sang
bên Thiên Hộ đại nhân thử xem, có thành hay không phải thử mới biết
được…”
“Vậy làm phiền lão ca rồi!”
Vương Thông có phần ngạc nhiên, không ngờ chuyện này có thể giải quyết được, Điền Vinh Hòa nói vài câu sáo rỗng rồi đứng dậy đi về, hai người
thân mật như huynh đệ ruột vậy.
Ra đến ngoài nhìn hoạn quan và quân hiệu đang đi vào trong quán, Điền
Bách Hộ lấy tay quệt mồ hôi trán , tuy không biết tên Vương Thông này đã gặp phải vận may gì nhưng Thiên Hộ Châu Lâm Bỉnh dặn đi dặn lại, vị
tiểu đệ này muốn làm gì cũng phải đáp ứng bằng được.
Cứ nghĩ là mình có thể yên tâm lấy số bạc đó của Vương Thông, Điền
Vinh Hào liền cảm thấy thật nguy hiểm, đồng thời cũng cảm thấy kì lạ,
cho dù có quý nhân cất nhắc, gây họa lớn đến vậy, thậm chí đến chủ cũ
của cha hắn cũng ra mặt rồi, tại sao lại chỉ giao cho hắn chức tổng kì
bé nhỏ.
Vài năm trước cũng có chuyện này, từ hiệu úy lên thẳng chỉ huy đồng tri, cũng có…”
Ngày hôm nay tên béo và bạn hắn không đến, trong tiệm, các vị khách
yên lặng đến lạ thường, đến mấy tên chạy việc cũng không dám lên tiếng.
Những chuyện ngày hôm nay đều gây cho những vị khách đến quán nhưng đả kích nhất định, mọi người đều cần thời gian để ‘tiêu hóa’ mấy chuyện
này.
Chỉ có Mã quả phụ là tỏ ra khá bình tĩnh, việc làm ăn cảu Mĩ Vị Quán
khá bận rộn, sắp đến giờ đóng cửa, Mã quả phụ tìm Vương Thông nói: “Đông gia, hôm qua thằng con trai không biết điều của lão từ ngoại thành về,
tính cách của tài chủ nuôi ngựa bên đó quá độc ác, người dưới có chút
gì không phải là hắn dùng roi đánh, lão chỉ có một thằng con trai, đông
gia khai ân, có thể cho nó về đây làm ăn, nếu đông gia đồng ý thì lão
nhận ít hơn cũng được.
Tuổi thực tế của Mã quả phụ chưa đến 50, nhưng nhiều năm vất vả làm
cho bà ấy trông già hơn rất nhiều. đó là người phụ nữ thật thà, thực tế
bà ấy đã là tam đông gia của Mĩ Vị quán, nhưng ngoài việc chăm chỉ làm
lụng ra có bao giờ nhiều lời đâu.
Vương Thông nghe Mã quả phụ thỉnh cầu bèn nói: “Thím à, thím nói vậy
với cháu chẳng phải xem cháu là người ngoài sao, Mã ca muốn quay lại
tiệm là việc, thím hoàn toàn có thể làm chủ chuyện này, lại còn nói gì
đến phần nữa, đến thì đến thôi”
Thấy Vương Thông đáp vậy Mã quả phụ cảm kích vô cùng, cả đời người phụ nữ này đã vất vả, vốn tưởng bình an vô sự, Vương Thông nghĩ đến mấy
loại thức ăn phải mua, đang định bảo Trương Thế Cường đi mua thì Mã quả
phụ lại nói: “Đông gia, đứa con lão đông gia cũng biết rồi đấy, tính
cách có phần bạo lực, đến lúc đó e rằng nó lại dễ gây rắc rối…”
Vương Thông cười an ủi vài câu, khi Mã quả phụ đi ra cửa hắn mới nhớ
ra ban đầu thằng con trai của Mã quả phụ vì gây sự với người ta ngoài
đường nên mới bị bắt ra ngoài thành tìm việc, tính khí đúng là khó chịu, nhưng đâu phải chuyện gì to tát, chịu khó dạy dỗ là ổn thôi.
Đêm hôm đó, Vương Thông đem toàn bộ số vàng ra kiểm, đặt về nơi ban
đầu của nó, rồi bỏ thuốc súng vào đó, ngồi lên giường hắn thấy mệt mỏi
lạ thường.
Bên ngoài yên tĩnh đến phát sợ, thi thoảng có tiếng pháo nổ ra, hôm
nay xảy ra quá nhiều chuyện, Vương Thông đến bây giờ vẫn chưa tiêu hóa
kịp, nhưng hắn biết, từ nay về sau, cuộc đời hắn sẽ khác.
Cả đời này sẽ không được bình yên nữa…
Đó là căn phòng được bày trí đơn giản, người phụ nữ ăn mặc giản dị
ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, cùng với tên béo nói chuyện với viên
ngoại kia, râu trên mặt ông ta không còn nữa.
“…bọn người dưới thật lắm chuyện, còn trẻ thế mà nói là muốn đề bạt
lên vị trí chỉ huy đồng tri là sao, đó không phải là hại trẻ con sao…”
Nghe lời nói điềm đạm của người phụ nữ đó, viên ngoại hơi quay người
lại, trách tội trước rồi mới nói: “…may còn ngăn lại được, đã định được
vị trí tổng kì…”
Người phụ nữ đó gật đầu, thở dài nói: “…tuổi còn trẻ, bên cạnh lại
không có người lớn chỉ bảo, rồi sẽ đến tuổi tính cách trầm tĩnh hơn,
Vương Thông đó là cô nhim tính tình thẳng thắn, đúng là rất phù hợp, cái tuổi đó về sau còn kịp…”
Viên ngoại đó gật đầu ừ một tiếng đồng ý, dừng lại đôi chút rồi lại
nói: “…hôm nay Phùng công công và Trương tiên sinh đều đến Mĩ Vị Quán
rồi, Phùng công công nói đó là nhân tài, Trương tiên sinh lại nói tên
Vương Thông này có thể dùng được, chuyện này nô tài vẫn chưa nói gì”
Gương mặt người phụ nữ đó vẫn điềm đạm như nước hồ thu, xua xua tay
với hai thị nữ phía sau, đợi bọn họ ra khỏi phòng mới lên tiếng: “…không càn tự trách mình, chuyện trong ngoài, có gì giấu được hai người họ
đâu, ai gia muốn cho họ hàng trong nhà một xuất thân, nhưng nói riêng
thì ngày thứ hai sẽ có người lên trảm mất…”
Đang nói thì thị nữ bên ngoài lên tiếng bẩm báo: “Lâm công công của Lộ Vương điện hạ đến rồi ạ”
Trên mặt người phụ nữ đó xuất hiện một nụ cười, bà tự nói với mình:
“Thằng bé này lại không biết sao rồi, không tự đến mà lại phái thân tín
đến”
Viên ngoại đó im như thóc, làm ra bộ chuyện không liên quan gì đến ta
vậy, người phụ nữ đó quay đầu lại nói với ông ta: “Trương Thành, người
quay về hầu hạ đi, mỗi chiều ngươi ra ngoài với hoàng thượng, nhớ là mặc ấm một chút, trời đang lạnh lắm đấy”
“Vậy nô tài xin cáo lui”
Viên ngoại được gọi là Trương Thành đó, hay nói chính xác hơn là thái
giám Phú Thái quỳ xuống hành lễ rồi lui ra, ra khỏi căn phòng đó thì
đụng ngay phải một thái giám gầy gò.
Khác với Trương Thành, thái giám gầy gò này là thầy dạy học, hai mắt
anh minh, con người rất điềm tĩnh, thấy Trương Thành vội cúi người chào
hỏi theo phép tắc, cung kính nói: “Trương công công sang bên hoàng
thượng đó ư?”
Trương Thành gật đầu cười đáp: “Đúng vậy, Lâm công công cũng vất vả
rồi, để hôm khác chúng ta rảnh rỗi uống trà nói chuyện nhé”
Hai bên chào hỏi khách khí rồi ai đi đường người nấy, Trương Thành rảo bước đi thẳng, còn Lâm công công nhìn chằm chằm theo bóng Trương Thành
một lúc, khoảnh khắc đó nụ cười trên mặt ông ta biến mất.
Đúng lúc đó thì có một cung nữ chạy đến nói: “Lâm công công, thái hậu nương nương mời ngài vào”
Gương mặt Lâm công công lập tức hiện ra một nụ cười cung kính và khiêm tốn, đưa cho cung nữ đó một ít bạc rồi chạy vào trong nói: “Thái hậu
nương nương, Lộ Vương điện hạ…”