Cẩm Y Đương Quốc

Chương 37: Chương 37: Vinh hoa phú quý




Trong căn trái viện vừa nãy trông không khác các trái viện hạng trung ở kinh sư là bao, bày biện rất đơn giản.

Nhưng nếu lúc ày mà có cánh bay lên để quan sát từ phía trên thì sẽ thấy trái viện đơn sơ đó có cung điện nguy nga lộng lẫy bao lấy 4 phía.

Những mái vòm kiểu cách nối tiếp nhau, điện đường trang nghiêm, bức tường thành đỏ chót cao vút, mặt đất được lát bởi đá xanh, những cung nữ hoạn quan đi trên đó, không cần nói ắt mọi người biết đó là đâu.

Vị viên ngoại Trương Thành trông có vẻ trung hậu tại Mĩ Vị Quán, hiện đang mặc bộ quần áo màu xám, ngẩng đầu ngạo bước, theo sau còn có một tiểu thái giám khoảng mười mấy tuổi, nhưng cung nữ hoạn quan từ phía trước tới nhìn thấy Trương Thành đều nghiêng người tránh mặt, khom người chào hỏi, người nào cấp thấp còn phải quỳ xuống.

Trương Thành là thân tín của đương kim hoàng đế khi còn là đông cung thái tử, nay đã là nhân vật thứ hai của nội diện, bỉnh bút giám ty lễ kiêm trưởng nội giám quan, có được cái uy như vậy cũng là chuyện bình thường.

Đang thì có một tiểu thái giám chạy lại, nói nhỏ vào tai ông ta vài câu, Trương Thành sững người ra, rồi gật đầu nói với tiểu thái giám: “Đúng là đứa trẻ ngoan!”

Đây dĩ nhiên là hoàng thành của Đại Minh _ Tử Cấm Thành, tiểu viện nhỏ lúc nãy là nơi ở của Hoàng Thái Hậu Từ Thánh Lý Thị, mẫu thân của hoàng đế Vạn Lịch, bà xuất thân bần hàn, vì vậy nơi ở vẫn luôn đơn giản vậy.

Còn chuyện hoạn quan vừa chạy đến bẩm báo là chuyện của Vương Thông, được biết Vương Thông không chọn công việc ngồi nhàn thu tiền, lại chủ động xin làm việc tuần bắt vất vả, tình nguyện làm việc, người như vậy ít nhất cũng đang được khen là chăm chỉ cần cù.

Lựa chọn buổi chiều của Vương Thông, tin tức đến bên chỗ Phùng Bảo nhanh hơn Trương Thành một canh giờ, sau khi biết tin, tư lễ giám trưởng ấn thái giám Phùng Bảo cười bình luận: “Kẻ theo nghề võ muốn có tiền đồ thì dùng miệng lưỡi như văn nhân thì không thành được, tên tiểu tử này đúng là hiểu chuyện, thảo nào chủ nhân lại khen!”

Trong các căn nhà vô cùng hoa lệ giữa chốn kinh sư, đó là nơi ở của đại thần quyền quý, trong đó to nhất là của thủ phủ nội các đương triều Trương Cư Chính Trương đại nhân.

Còn về chuyện của Vương Thông, Trương Cư Chính và Phùng Bảo gần như biết cùng một lúc, trong thư phòng ông ta lúc này có khoảng 6,7 người, đều là trọng thần đương triều, tiếng tăm hiển hách.

Đô chỉ huy sứ cẩm y vệ Lưu Thủ Hữu thậm chí còn không có vị trí ngồi trong căn phòng đó, cứ như một nô bộc hầu hạ chủ nhân vậy, sau khi hắn ta bẩm báo với Trương Cư Chính thì vị thủ phủ Đại Minh này vẫn mặc bộ quần áo đen ban ngày mặc đến Mĩ Vị quán vuốt râu nói: “Thủ Hữu, ngươi kể hết mọi chuyện với chư vị đại nhân đi”

Chuyện rất đơn giản, vài câu là xong, mọi người có mặt nhìn nhau, người cao tuổi nhất nói có vẻ lo lắng: “Hoàng thượng còn nhỏ, thái hậu lại bố trí võ phu theo người, thế khác nào cho kẻ thô bỉ lộng hành, nếu làm cho người hư thân, Trương các lão, ngài hãy đi khuyên Thái hậu và hoàng thượng, nếu tái diễn chuyện của triều Chính Đức Tiền Ninh, họa Giang Lâm đó!!”

Đô chỉ huy sứ cẩm y vệ Lưu Thủ Hữu tuy nói là con cháu nhà danh thần nhiều đời làm quan, nhưng leo lên vị trí này cũng là võ phu, câu nói của lão thần này hắn thấy rất chướng tai nhưng không dám nói gì, đó là thượng thư sử bộ Vương Quốc Quang, nguyên lão tam triều mà.

Vương Quốc Quang sau khi nói câu đó có vài vị đại thần phụ họa theo, Trương Cư Chính lại không tiếp lời, điềm nhiên nói: “Thiên gia bình an vô sự, người bên cạnh thánh thượng lại không phải nhân vật nhỏ bé gì, tuy nó còn nhỏ, nhưng không thua kém gì người lớn…người như vậy, sau này hoặc là công thần, hoặc là đại gian thần”

“Ngài nói lão hán tạ sao bị gọi là Trương Phúc, năm đó có làm tại Trương phủ, dĩ nhiên là theo họ chủ”

Sáng sớm hôm sau, Vương Thông theo thói vẫn đến trước cửa Bách Hộ quét dọn, có quá nhiều chuyện không hiểu muốn hỏi, Điền Bá lúc này đã cởi mở hơn, biết gì nói đó.

“Ngươi hỏi người râu rậm hôm qua là ai ư, thật không biết sao? thôi, tuổi ngươi còn nhỏ, đó chính là thủ phủ đương triều Trương Các Lão Trương đại nhân đó!”

Điền Bá rất kinh ngạc khi Vương Thông hỏi vậy, cái cách xưng hô ‘Trương đại hồ tử’ của dân gian Vương Thông đã nghe qua, nay nghe Điền Bá xác nhận hắn thực sự bị kích động.

Cả nội tướng và thủ phủ đều đến một tiệm ăn nhỏ để hỏi han, vậy chẳng nhẽ tên béo đó là…”

Đã gặp mấy lần, ấn tượng của Vương Thông về tên béo này là một đứa trẻ khó tính và bị chiều cho hư đi, khi biết đó là thân phận của tên này, hắn còn chấn động hơn khi biết Phùng Bảo và Trương Cư Chính đến quán của mình.

Phùng Bảo còn được, Trương Cư Chính uy danh hiển hách, quyền lực hơn người, Vương Thông mới sống được mười mấy năm ở thời đại này, nhưng 4 năm nay, số lần hắn nghe thấy cái tên Trương Cư Chính còn nhiều hơn rất nhiều so với cái tên Vạn Lịch hoàng đế hay Phùng Bảo

Thái sư của hoàng thượng, nay là thủ phủ, lại có trưởng ấn giám tư lễ kiêm nội tướng Phùng Bảo là đồng minh, quyền uy của Trương Cư Chính đã vượt qua tất cả các tể tướng từ khi Đại Minh lập quốc đến nay.

Nay, câu nói của Trương Cư Chính là quốc sách của triều đình, là cánh tay đắc lực cho thái hậu và hoàng thượng, lục bộ nội các trong triều cũng không dám hai lời.

Nói khó nghe chút, Trương Cư Chính nay mới chính là thiên tử đúng nghĩa của Đại Minh.

Vương Thông bàng hoàng, cuộc đời mình đúng là đã có sự thay đổi kinh thiên động địa, nhưng lên đến chỗ cao rồi, đi nhầm một bước là thịt nát xương tan như chơi, nhất định phải thận trọng.

Hắn vừa nghĩ vừa quét, Điền Bá nhìn Vương Thông, càng lúc càng có thiện cảm, trước kia không biết thân phận của Điền Bá mà giúp đỡ, nay biết rồi vẫn đến giúp mình quét tước sân bãi, chứng tỏ đứa trẻ này rất có tương lai, tính cách nhân nghĩa như vậy nhất định sẽ có báo đáp xứng đáng.

Điền bá tưới nước, đứng thẳng dậy, rồi lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Vương, ta có câu này muốn nói, ngươi chưa chắc đã muốn nghe, ta còn nhớ năm đó thủ phủ Cao Hồng và tư lễ Mạnh Xung năm đó hiển hách là vậy, vậy mà nói xuống là xuống, bên trên toàn người tính khí thất thường, cẩn thận vẫn hơn!”

Lời nhắc nhở này đúng với những gì Vương Thông đang nghĩ, Vương Thông vội dừng tay để cảm ơn, nói nghiêm túc không tránh khỏi bối rối, Vương Thông cười trừ: “Điền Bá, bá đừng có mãi làm cho bên các lão nữa, sao không đến bên này làm thái gia?”

“Ta làm lụng mấy mươi năm ở Trương phủ rồi, tuổi cao , thiếu gia nhà ta…cũng là Trương Các Lão từ bi, thay lão hán nghĩ cho nó một com đường tiến thân, hầu hạ người hầu hạ cả một đời, nhàn quá không chịu nổi, ngày nào cũng phải dậy sớm tìm việc gì đó để làm”

Nghe vậy Vương Thông bật cười, người già làm lụng cả đời, khó quen với nhàn hạ, đó là chuyện bình thường, Điền bá cao hứng nói tiếp: “Nếu không phải lão đã vất vả hơn nửa đời người thì Điền Vinh Hào sao có được ngày hôm nay, ngày nào cũng làm mấy trò đó, cứ cho là làm cẩm y vệ thì cũng phải bị điều đến những nơi

cực khổ ngoài thành mất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.