Cẩm y vệ ở các nơi trong thành, nhàn nhã nhất chính là bộ phận ở ven
tường thành, vì bên đó chẳng có nhà cửa hay làm ăn gì cả, dù gì cũng là
đất trống cảu hoàng thành, một chút màu mè cũng không có.
Nhưng ông lão đã nói vậy Vương Thông lại không thể tiếp lời, chỉ cười
trừ, làm chẳng mấy chốc mà xong, Vương Thông lại gần Điền bá nói: “Lão
bá, về, sau Vương Thông có thể thì nhât định sẽ đến giúp bá, nếu như
bận quá mong lão bá đừng trách, chắc về sau sẽ không được rảnh nữa…đúng
rồi, cái bao này xin lão bá
hãy chuyển cho Điền đại nhân, xem xong ông ấy ắt sẽ hiểu”
Nếu không nói rõ Điền bá chắc sẽ cảm thấy bị lạnh nhạt, nhưng sau khi
nói ra quả nhiên Điền bá xua xua tay nói: “Có chính sự là tốt, một mình
lão quét nhiều năm nay quen rồi…cái bao này cũng đâu có nặng nhọc gì”
Vương Thông cáo từ, Điền bá cầm cái bao về cho Điền Vinh Hào, mở ra xem, thì ra là mấy miếng vàng, bên trong còn có tờ giấy.
Mời người biết chữ đến, thì ra đó là mấy chữ: “Ân tình xin ghi nhớ,
xin đại nhân đừng quá suy nghĩ” Điền Vinh Hào nghe nói là Vương Thông
tặng, lập tức hiểu ra, nhìn số vàng này, đúng bằng số dư hơn mà hắn ta
đưa cho Vương Thông, hai cha con nhìn nhau cảm thấy có phần cảm khái.
Vẫn là Điền bá lên tiếng trước: “Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ mà lại thấu
tình đạt lý đến vậy, về sau có khi con còn phải dựa vào nó đấy”
Điền Bách Hộ trong lòng có chút bất mãn, hắn ta bật lại ngay: “Cha,
nhà chúng ta có Trương Các Lão đỡ đầu, sao lại phải nhờ đến loại quê mùa đó”
“Hồ đồ! Trên đời này làm gì có cái gì bất biến cơ chứ…”
Mĩ Vị quán vẫn mở cửa như mọi khi, có điều chưa đầy một canh giờ mà
Trương Thế Cường đã bận ngập đầu, phải huy động hết số tiểu nhị ra giúp, bên ngoài đã thuê hai cỗ xe lớn để đi chợ mua đồ.
Việc buôn bán quá tốt, hoạn quan cẩm y vệ hễ hết ca là chạy ngay đến
đây, thế nên mới sáng sớm mà trước cửa đã có hàng dài người xếp hàng
đợi.
Mĩ vị quán hiện nay có khoảng 60 người làm tất cả, hai mươi người chuyên làm trong bếp, quá thiếu người, mà việc thì quá nhiều, vì vậy mà chất
lượng khó tránh khỏi có vấn đề.
Nhưng những vị khách đến ăn dường như không quá để ý đến điều đó, đối
với bọn họ, dường như có thể được ngồi vào Mĩ Vị Quán một lần thì ăn gì
cũng ngang ăn tiên thực rồi.
Trước kia đều là hoạn quan không có phẩm cấp gì, thì thoảng mới có người mặc áo xanh đại diện cho chức quyền đến, nhưng hôm nay lại ngược lại,
không chỉ áo xanh lục, mà còn có cả mà tím, màu huyết dụ nữa (màu càng
đậm chức càng cao)
Dĩ nhiên những vị khách phẩm hàm cao như vậy đến thì không cần xếp hàng, những tên cấp thấp hơn đều tránh ra để ưu tiên cho họ vào trước.
Vào tiệm mọi người chia nhau chỗ ngồi theo quyền tước, vừa ăn vừa thì
thầm bàn luận, thức ăn cảu Mĩ Vị quán tuy không tồi, làm cũng sạch sẽ,
nhưng trong mắt mấy vị sành ăn này thì có đáng là gì, ai ai cũng chăm
chăm vào Vương Thông lúc này đang ngồi trong góc quán.
Bọn họ trả tiền cũng thoáng, 20, 30 đồng một suất cơm, đưa 1, 2 lạng bạc còn không thèm lấy tiền lẻ.
Cứ như vậy thì ngày hôm nay kiếm vàng cũng không khó, Vương Thông vừa
khách khí gật đầu chào hỏi vừa ra ngoài xem, phát hiện ra có rất nhiều
hoạn quan và cẩm y hiệu quân đi lại bên ngoài, những người này hoặc có
mục đích khác, nhưng đối với bọn họ, mục đích chính là ăn được món ngon
sau khi tan làm, nhưng do quán đông quá không vào được, nhưng dạ dày réo quá nên khó chịu cứ đi đi lại lại.
Nhưng Mĩ Vị quán dù gì cũng là tiệm làm ăn buôn bán, Vương Thông đứng
trước cửa ngây ra một lúc, mãi khi có gió lạnh thổi tới hắn mới rùng
mình, hắn đã có cách.
“Thím Mã, thím dẫn, tiểu nhị chạy việc đi ra hai bên nhà, đúng rồi, hai
người mới đến chỗ chúng ta, bảo bọn họ nhóm thêm bếp nữa làm cơm, bày
thêm bàn ghế ra phòng của hắn, chào mời những vị khách ngoài kia vào
dùng cơm, nhớ đặt cả lò sưởi để giữ ấm nữa nhé”
Mã quả phụ vội vàng đi làm ngay, bà gọi một nửa số người trong tiệm
ra, Mĩ Vị quán vốn chỉ có mười mấy người lành nghề là ổn, hơn nữa chất
lượng món ăn cũng được đảm bảo.
Vương Thông nghĩ, đây coi như là phân chia thị trường, những người ngồi
đây đều là có chức tước, ăn dĩ nhiên cần ngon hơn, hầu hạ cũng phải cẩn
thận hơn nữa.
Còn đa số những người kia đều là vì muốn ăn no, vậy để họ ăn ở hai bên nhà thôi!
Nhưng hành động này của hắn lại khiến cho các quan khách trong quán để
ý, thái giám cao phẩm thầm tán thưởng, những người ngoài kia cũng là con người mà.
Những thái giám có chút quyền thế trong cung đều nghe ngóng tin tức
rất nhanh, việc làm ăn của tiệm này phát đạt đến thế là do quan sai cửa
Nam đều đến đây, rồi mọi người truyền miệng nhau, thế nên quán càng ngày càng đông.
Nay không giống trước nữa, nếu đuổi những vị khách từ buổi đầu kia đi
thì không ra gì, có khi còn khiến người ta oán hận nữa chứ.
Vì thế chuyện Vương Thông ra ngoài sắp xếp như vậy tuy chỉ là chuyện
nhỏ, nhưng trong mắt họ lại là chuyện đối nhân xử thế khéo léo nhân
nghĩa, biết cách làm việc.
Hai bên hông nhà của Mĩ Vị quán tuy chưa bắt đầu sửa chữa, nhưng lúc
đông khách vẫn có thể huy động đến, những anh lính tốt đang đợi ngoài
kia và cẩm y tướng hiệu gọi nhau vào quán để ăn cơm.
Dòng người đổ vào quán không ngừng, ra ra vào vào tấp nập, người trong Mĩ Vị Quán ai ai cũng bận rộn, vừa qua bữa trưa, mọi người giúp Vương
Thông kết toán sơ sơ mà giật mình, không tính số ở hai bên hông quán,
chỉ riêng gian chính đã kiếm được 350 lạng.
Làm ăn thế này chẳng phải quá dễ dàng sao….
Vương Thông thấy chân mình mềm nhũn ra, sau một hồi chạy đi chạy lại
giữa gian nhà, chắc trong cung bận rộn nên tên béo đó chắc trước Tết sẽ không đến nữa.
Buổi chiều, đám hoạn quan thái giám và cẩm y vệ dần dần giải tán, hầu
hết những người đến Mĩ Vị quán ăn cơm đều là trực đêm và trưa nên mới
không kịp ăn ở nhà đã phải đi làm.
Con đường này vẫn tấp nập vậy, có thể dòng người này đổ ra đường vì
nhiều nguyên nhân, Vương Thông đi từ bên trái hông nhà ra thì nhìn thấy
mấy cẩm y vệ ăn mặc chỉnh tề lại gần.