Binh bộ Đại Minh cũng chẳng dư dả gì, có dù là cẩm y hộ vệ tử cấm thành
cũng rất ít khi mặc áo mới, hầu như họ toàn mặc chiến bào cũ rách nát.
Chuyện giáp bào đầy đủ mà lại mới mẻ thế này đúng là hiếm thấy, tổng
cộng có mười hai người đi đên, những người này trông không giống như
cùng một đội mà giống như đang đi dạo quanh phố không thôi, nhưng Vương
Thông nhìn kĩ thì thấy có gì đó không đúng, những người này đều là nỗi
sợ của những người đi đường.
Bọn họ đi đến đâu, chỉ cần hơi dừng lại thì đám hoạn quan hay cẩm y
đang tụ tập lập tức giải tán, Vương Thông nghĩ chắc lại có ai sắp đến.
Điều này có sự khác biệt giữa biết và không biết, trong tiệm đã chẳng
còn ai, Vương Thông sai một tiểu nhị đi đón Trương Thế Cường, nếu hắn ta quay về thì mang đồ về nhà bên cạnh kẻo lại chạm mặt lại khó ăn nói,
còn Vương Thông đến chỗ ngồi quen thuộc của tên béo nhìn, kiểm tra xem
có vết dầu mỡ gì không.
Mọi người trong tiệm đã làm việc có quy củ, công việc lau dọn rất được chú trọng, điều này khiến người ta vô cùng an tâm.
Tấm rèm cửa bị vén ra, Trương Thành mặc áo bông xám và tên béo đó cùng đi vào.
Trương Thành lần này không thèm mang râu giả nữa, để lộ hẳn ra khuôn
mặt béo trắng, nhìn rất hiền lành, còn tên béo bên cạnh thì nhìn nghiêm, vừa vào tiệm đã bỏ
mũ ra.
Gương mặt tròn xoe của tên béo đó chẳng lấy gì làm vui vẻ, nó nhìn
chăm chăm vào Vương Thông, trầm ngâm không nói, Trương Thành nhẹ nhàng
gật đầu thị ý cho Vương Thông.
Vương Thông trong lòng cũng chẳng thoải mái gì cho cam, mấy vị đại lão này cứ đến dồn dập như tổ ong vậy, rồi lại còn hỏi những câu chẳng có
đầu có đuôi, sau lại chẳng thèm dặn dò gì, đối diện với tên béo này mình nên làm gì đây.
Đầu óc rối mù, Vương Thông không biết phải làm thế nào, cuối cùng hắn
cắn răng, cứ coi như không biết gì đi, hắn cố nặn ra một nụ cười bước
lên nói: “Trời lạnh thế này, hai vị hãy dùng một bát canh nóng trước,
Tam Nhi, mau mang lên đây, nhớ là cho thêm chút hồ tiêu…”
Hai bát canh xương cừu nóng hổi được đặt lên bàn, nước canh trắng nhe tuyết, xem ra được ninh rất vừa lửa, trời lạnh như này mà được dùng một bát canh nóng thì còn gì bằng.
Cho dù thằng béo kia không vui vẻ gì, nhưng vẫn cố cầm bát canh lên
nếm một ít, nếm xong nó kinh ngạc hỏi Vương Thông: “Canh này sao lại
ngon vậy, làm thế nào đấy?”
Trương Thành đứng bên thấy chủ nhân nói vậy nên cũng thử một chút, ông ta cũng kinh ngạc không kém nhìn Vương Thông dò xét.
Chỉ có thế thôi mà không khí căng thẳng đã biến mất, Trương Thành lại nhấp thêm ngụm nữa rồi nói: “Dấm, hồ tiêu, thêm vị của xương cừu nữa,
nguyên liệu đều là hảo hạng, món này làm thế nào vậy, đến ngự thiện…nơi
đó…”
Đang nói thì Trương Thành như bị nuốt mất lưỡi vậy, tên béo nghe vậy
liền sầm mặt xuống, Vương Thông làm bộ như chưa nghe thấy giải thích:
“Xương cừu đừng có lọc quá sạch, lúc sắp nấu thì cho thêm một cái đuôi
cá đã rán chín vào, không hề có vị tanh mà làm cho món ăn thơm ngon hơn”
Thời hiện đại, Vương Thông không có những ngày tháng tốt đẹp trong cô
nhi viện, sau khi đi làm thì cuộc sống có được cải thiện, ngoài những
cuộc xã giao mang tính công việc ra thì hắn ít khi ra ngoài vui thú,mà
chỉ ngồi ở nhà viết văn chương linh tinh.
Chưa chắc đã có tài nghệ bếp núc nhưng hắn đã được nghe đến được nhìn
thấy nhiều món ngon, trong Mĩ Vị quán cũng có đầu bếp, họ chỉ cần làm
theo lời Vương Thông là được.
Cách cho cá vào để nêm nếm canh này đến từ Quảng Đông, là kĩ xảo cơ
bản nhất lúc hầm canh, Vương Thông đã thử và thấy không tệ nên hắn quyết định làm để bán.
Trương Thành nghe xong gật gù, tên béo kia nghĩ gì đó rồi mắt nó sáng
trưng lên đập bàn nói: “Chữ dương trong xương cừu và chữ ngư (cá) đứng
cạnh nhau không phải chữ tiên (tươi ngon) sao?”
Gương mặt ủ rũ lúc nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, đối với bậc chỉ tôn mà nói thì để vui vẻ cũng rất đơn giản.
Món canh xương cừu này chẳng phải cao lương mĩ vị gì, chỉ là Vương
Thông đặc biệt chuẩn bị, thấy tên béo vui như vậy nên hắn bảo người lần
lượt mang thịt xào, củ cải hầm thịt bò, và tôm khô trộn bắp cải lên bàn.
Hương thơm của món ăn thì khỏi nói, nói ra thì hai người này khi đến
đây chưa ăn gì cả, Trương Thành còn ăn cầm chừng, nhưng mà tên béo thì
ăn ngấu nghiến ngon lành như bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Vương Thông nghĩ tốt nhất mình nên tránh đi, đối phương không muốn
tiết lộ thì mình cứ giả ngốc cho rồi, nên tỏ ra tự nhiên thì hơn.
Lúc bụng đói thì nóng tính, tên béo sau khi ăn hết veo hai bát cơm thì thở phù, hắn cũng vui vẻ hơn nhiều lúc mới bước vào quán, hắn đợi cho
xuôi xuối rồi mới lên tiếng: “Lão Trương, đuổi hết mọi gười trong quán
ra, để Vương Thông ở lại”
Trương Thành đang ngồi bên cạnh vội đứng dậy, đuổi hết những người
trong quán ra, Vương Thông trực tiếp sai người sang hai bên hông nhà làm việc.
Khi mà trong quán chỉ còn có ba người thì tên béo nghiêm mặt lại rồi
nhìn thẳng vào Vương Thông mà hỏi: “Vương Thông, ngươi có biết ta là ai
không?”
Đã nói trắng ra như vậy thì Vương Thông đành đứng dậy khom người nói:
“Tiểu nhân cũng có suy đoán nhưng không có cách nào chứng thực, vì vậy
không dám phán đoán ngông cuồng”
“Trẫm là đương kim thiên tử, Trương tiên sinh và người kia đều đến xem người thế nào, thế nên chắc ngươi cũng đoán ra được ta là ai!”
Hoàng thượng nói xong thì Vương Thông thôi không giả bộ hồ đồ nữa, hắn quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Vương Thông tham kiến hoàng thượng, hoàng
thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Chuyện lộ ra thì chẳng có lợi cho mình chút nào, Vương Thông thừa
hiểu, chuyện đến nước này thì chỉ có gặp nhau với thân thế quân thần.
Hoàng thượng Vạn Lịch ngồi đó mặt chẳng có gì là thích thú, trách cứ
Trương Thành: “Trương lão, khó lắm mới có nơi để vi hành, hắn ta lại
không nhận ra trẫm, chuyện thú vị như vậy ngươi lại nói với mẫu hậu,
ngươi xem, Phùng Bảo cũng biết rồi, Trương tiên sinh cũng biết rồi,
Vương Thông cung kính như vậy, về sau nơi này còn có gì hay ho nữa chứ!”
Nghe hoàng thượng Vạn Lịch nói vậy Vương Thông thấy lo lắng lạ thường, cơ hội lớn đang bày ra trước mặt, nếu không muốn cả cuộc đời này bình
lặng qua đi thì phải nắm lấy cơ hội này, nhưng với thân phận khác biệt
như vậy thì mình sao có thể chủ động nắm lấy cơ hội cơ chứ, làm sao
đây?!
Hoàng thượng làu bàu xong thì nhìn Vương Thông đang quỳ đó, giọng nói
nhẹ nhàng hơn nhiều: “Chuyện người hỏi hôm đó khiến trẫm hiểu ra nhiều
điều, hơn nữa mẫu hậu lại rất vui, lại còn được tiên sinh khen nữa, mẫu
hậu vui thì ta vui, nói đi, ngươi muốn gì quả nhân sẽ thưởng cho ngươi?”
Thiên tử lên tiếng hỏi hắn muốn gì để thưởng , đây đúng là may mắn lớn mà người bình thường nằm mơ cũng không mơ tới, nhưng Vương Thông hiểu
rõ, nếu thật sự mình muốn thưởng thì chỉ dừng lại đây thôi,làm mất đi
cảm giác mới lạ và kích thích của tiểu hoàng đế, và hoàng đế cũng không
tới đây nữa, và mọi chuyện sẽ chấm hết.