Cẩm Y Đương Quốc

Chương 363: Chương 363: Người của bản quan không bao giờ phải chịu ủy khuất




Trong những thủ hạ của Vương Thông, Trương Thế Cường phụ trách rất nhiều việc cơ mật, biết nhiều thứ hơn người khác nhiều, chuyện các nha môn quan thự ở kinh sư liên hợp nhau, phái người tới gã tất nhiên cũng biết.

Trương Thế Cường tất nhiên cũng biết trạm thuế này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho họ vướng vào phiền phức, cẩm y vệ vốn ở nội thành uy phong bát diện, không ai dám chọc, nhưng hôm nay lại có người tìm tới cửa, tất nhiên là có chỗ ỷ lại.

Mình nếu cứ chơi cứng liệu có gây thêm phiền phức cho Vương Thông không. Trương Thế Cường lúc nào cũng nghĩ cho Trương Dương, trung tâm cảnh cảnh, một lòng mưu lợi, giữ gìn cho Vương Thông, lại thêm tính tình nhu nhược, hiện tại cũng tay chân lóng ngóng, hơi hoảng sợ rồi.

Lúc song phương đang giằng co, một phía mềm, phía kia tất nhiên là phải cứng, người của tân nhiệm Binh bị đạo và tân nhiệm Giang lương phái tới vừa thấy Trương Thế Cường như vậy, khí thế tăng vọt.

Đám người thu thế ở bên kenh đào đều là cẩm y vệ bản xứ, làm việc rất cẩn thận dè dặt, lúc thu thuế không dám cắt xén tham ô, lại biết rõ gốc gác nên dùng rất yên tâm.

Thường ngày làm việc mà cẩn thận cũng không phải là chuyện xấu, nhưng gặp phải tràng diện lấy cứng chọi cứng như thế này thì thật sự là chẳng giúp được việc gì.

Còn có tâm thái kỳ quái, đừng nhìn theo Vương Thông thì thuận buồm xuôi gió, nhưng trong lòng mọi người luôn không nắm chắc, Vương Thông chẳng qua chỉ là một thiên hộ, nhưng những gì mà hắn làm thì cho dù là phiên vương cũng chẳng dám làm, nhất thời phong quan vô hạn, nhưng có thể làm được bao lâu thì mọi người không ai dám chắc, thành ra lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Binh bị đạo và hoạn quan giám lương trong lòng mọi người ở Thiên Tân vệ đã gây dựng được ảnh hưởng lớn, vừa thấy đám người này hùng hổ như vậy, trong lòng họ lập tức thấy sợ hãi.

Đến Trương Thế Cường là chủ sự mà cũng có bộ dạng lo lắng, mọi người trong lòng càng loạn, chẳng ai dám tiến lên, chỉ biết núp ở đằng sau.

Lúc sáng sớm, không biết đối phương có ý gì cho nên mới dám chạy tới, hiện tại mọi người cảm thấy tình thế không đúng, ai nấy đều co đầu rụt cổ, để Trương Thế Cường ra mặt.

"Thiên hộ của các ngươi đã đại họa lâm đầu rồi, các ngươi còn chấp mê bất ngộ đi theo hắn ư?"

"Biết nặng nhẹ thì mau mau tản đi, đừng đợi cho đến khi bị bắt hỏi tội thì chính là tội chém đầu, diệt tộc đó..."

"Cút mau, cút mau, nếu không bây giờ tống các ngươi vào ngục luôn."

Quát mắng liên tục, bọn họ không ngừng tiến về phía trạm thuế ở ven sông, phía này không có ai dám cản trở, Trương Thế Cường đang đứng ngây ra đó liền cắn chặt răng, bước nhanh lên mấy bước, đứng cản trước mặt những người kia, nhìn chằm chằm vào họ, quát lớn: "Nơi này là nơi kiểm nghiệm thu thuế của Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ, những người khác chớ có tiến vào, nếu không tự chịu hậu quả!"

Người ở bên kia không ngờ Trương Thế Cường mềm nhũn cả nửa ngày lại trở nên cứng cỏi như vậy, đều ngây ra hết thảy, dừng bước lại, đợi tới khi thấy chỉ có một mình Trương Thế Cường đứng ra thì mọi người dũng khí lại tăng thêm.

"Ngươi là cái thá gì chứ, mau tránh ra cho đại gia!"

"Mỗ là bách hộ Trương Thế Cường dưới trướng Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông Vương đại nhân, phụng mệnh trấn thủ thuế quan thủy vận của Thiên Tân vệ ở đây, các ngươi dám làm loạn ư!"

Trương Thế Cường mặt đỏ bừng, trợn mắt quát lớn, nhưng chỉ có một mình thì có thể tạo thành uy hiếp gì chứ, những người đó bước chân vẫn không ngừng, miệng cười hì hì đi tới.

Thấy đối phương phớt lờ, vẫn tiến gần mình như vậy, Trương Thế Cường cắn răng nắm chặt lấy chuôi đao, còn chưa kịp rút ra thì mấy người của đối phương đã nhìn thấy, đột nhiên lao lên, người nắm tay, người ôm eo, thoáng cái đã khiến cho Trương Thế Cường không động đậy được.

Đám người đó không ngờ Trương Thế Cường lại động đao, cũng có chút kinh hồn tán đảm, nhìn thấy đã khống chế được Trương Thế Cường, lập tức nổi giận.

Trước tiên là đè người xuống đất, sau đó chân đá tay đấm, còn có người vừa đánh vừa mắng: "Ngươi là cái thá gì, chẳng qua là một thên phiên tử thối nát, thiên hộ của các ngươi chỉ là một tiên sủng thần bán tiếng cười làm trò hề, lão gia nhà ta là ai, lão gia nhà ta chính là môn sinh của Trương tướng gia, tiến sĩ từ khoa cửa đi lên..."

Những thuế lại vốn định lao lên ngăn cản nghe thấy những lời này liền không dám tiến tới nữa.

Khoái mã báo tin, khoái mã chạy tới. Từ bờ Hải Hà tới phía kênh đào mất không ít thời gian. Lúc Vương Thông cưỡi ngựa tới nơi thì ngựa đã đẫm mồ hôi.

Còn chưa tới chỗ trạm thuế đã nhìn thấy đám người nhà mình đang đỡ Trương Thế Cường đi tới, Vương Thông cũng mặc kệ ngựa mỏi mệt, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vội vàng phi tới.

Trương Thế Cường mặt mũi bầm dập thì không nói, quan phục trên người còn bị rách, môi cũng nát dập, trông thần sắc của gã rất ủ rũ, đi đường phải có người dìu, chắc trên người còn có vết thương khác.

Nhìn thấy Vương Thông tới, Trương Thế Cường thì thào gọi: "Đại nhân..."

Chỉ gọi được thế rồi không nói tiếp được nữa, hán tử sắp tới bốn mươi không ngờ lại rơi lệ, Lý Hổ Đầu ở phía sau Vương Thông đã mắng thành tiếng, Vương Thông vừa thấy Trương Thế Cường khóc, lập tức nổi giận bừng bừng, đột nhiên giục ngựa tới trước mặt Trương Thế Cường, vung roi ngựa quất một cái.

Trương Thế Cường cũng không né kịp, bí quất trúng, mọi người ngây ra đó, Trương Dương hậm hực mắng: "Khóc cái gì, ngươi chảy máu thì bắt kẻ khác phải chảy máu đền bù, nam nhi của cẩm y vệ chỉ chảy máu chứ không rơi nước mắt!"

Những lời này được nói ra, mọi người đều chấn động, Trương Thế Cường vội vàng dùng tay lau nước mắt trên mặt, khiến cho mặt biến thành nhem nhuốc, nhìn Vương Thông cưỡi ngựa định phi lên trước, không do dự chút nào đứng đó hét lên: "Đại nhân, thuộc hạ bị ủy khuất thì không sao, chỉ không muốn gây phiền phức cho đại nhân..."

"Vù một tiếng" roi quất sượt qua mũi hắn, khiến cho Trương Thế Cường im bặt, Vương Thông cười bảo: "Phiền phức đủ nhiều rồi, quan trọng là người của bản quan không thể bị chịu ủy khuất!"

Nói xong, giục ngựa phi về phía trạm thuế,đám thân vệ ở phía sau đều đi theo. Trương Thế Cường đứng ngây đơ ra đó một lúc, nước mắt không nén nổi lại tuôn rơi, dù lấy tay liều mạng bịt lên những cũng không cản được.

Hôm nay ở phía kênh đào vô cùng náo nhiệt, mặc dù chỉ có thuyền của Sơn Đông và phía nam phủ Hà Gian tới, nhưng cũng chật cứng như nêm. Các thương nhân mang theo hàng bắc thường đều không nguyện ý ghé vào bờ dỡ hàng.

Vì sa?, bởi vì mấy con thuyền ở phía trước bị thu đến bốn thành tiền thuế, còn bị bắt bí, có một số người không rõ cứ ghé vào bờ, cho rằng phía này vẫn là quy củ cũ, có thể nói lý với quan sai, đứng đó tranh biện: "Không phải nói chỉ thu hai thành ư? Thu nhiều như vậy, chúng ta bán luôn ở Lâm Thanh châu cho rồi, cho dù tới Tế Ninh châu cũng kiếm được, các quan gia thu như vậy chẳng phải khiến chúng ta lỗ vốn ư..."

Có thể nói tới đây đã tính là may mắn lắm rồi, bởi vì đám sai dịch mới tới đã động thủ, động thủ vẫn chưa tính là gì, còn lớn tiếng mắng: "Điêu dân vô tri, đó là quy củ của đám phiên tử, hiện giờ lão gia nhà ta thượng nhiệm, sử dụng quy củ của lão gia ta, ngươi còn dám cãi cọ với lão tử à, thuyền này lai lịch hàng hóa bất minh, dỡ xuống..."

Bên kênh đào gà bay chó nhảy, loạn thành một mớ, còn có không ít khách thương nam bắc cùng với người các nước đã tới Thiên Tân vệ đều chạy ra xem náo nhiệt.

Có một số kẻ ăn không ngồi rồi mồm miệng linh lợi, giỏi gây rối, nhìn thấy những thủy thủ thuyền công ở trên thuyền bị đánh cho khóc cha gọi mẹ, còn có người bị đẩy xuống nước, đứng đó cười ha hả.

Đám ăn không ngồi rồi này cũng bị cẩm y vệ đè nén, ở trong thành ngoài thành ngay cả cơ hội đục nước béo có, chiếm tiện nghi cũng không có, hiện tại thấy cẩm y vệ chịu thiệt, bộ dạng muốn tạo phản, ai ai cũng hưng phấn phi thường.

Các khách thương ở ngoài tới thì đều nhíu mày, thầm nghĩ Thiên Tân vệ nếu như vậy, còn nói gì đến phát tài, mọi người cầm tiền vật tới há chẳng phải là vào hết tay người khác ư.

Có người gào thét, có người nghị luận, phía sau trạm thuế cũng xôn xao ồn ào, loại cục diện này khiến những sai dịch mới tới thu thế càng thêm hứng trí.

Thuyền hàng đều không nguyện ý cập bờ, những người này vừa ở trên bờ há miệng chửi mắng, vừa ba chân bốc cẳng ngồi thuyền đi vaò giữa sông, nhưng không chú ý tới trên bờ đã yên tĩnh lại rồi.

Đám người Vương Thông lúc đi tới bờ này, người xem nào nhiệt chen chúc chật cứng, ngựa không tiến vào được, Vương Thông nào có khách khí, cầm roi ngựa quật tứ tung.

Sau mấy phát quật, quay đầu lại nhìn thì thấy chính là đám người Vương Thông, người nhận ra thì vội vàng né tránh, người không nhận ra thì nhìn thấy đám hung thần ác sát như vậy, còn ai dám cản ở trước mặt, những kẻ ăn không ngồi rồi vừa rồi còn xem náo nhiệt cũng cúi đầu chạy ra ngoài, nếu bị bắt thì phải đi làm khổ sai chứ không phải chuyện chơi.

Tiến vào vòng trong, Vương Thông tung người xuống ngựa, đám người ở chân bờ giậm chân mắng chửi, hưng trí bừng bừng căn bản không thềm nhìn ra sau.

Vương Thông tiến về phía trước, ở bên đường dỡ xuống một đống gậy trúc, trên người hắn chỉ mang yêu đao, đi tới bên cạnh đống gậy trúc, cúi xuống cầm lên một cây to như cổ tay, nghĩ một chút rồi rút yêu đao ra, trực tiếp vót nhọn một đầu trúc.

Lịch Thao, Tôn Hâm, Lý Hổ ở đằng sau nhìn thấy vậy cũng học theo, cầm gậy trúc lên vót, bọn họ hôm nay vốn ra ngoài đi dạo, trên người chỉ mang theo binh khí ngắn.

Vương Thông hai tay cầm gậy trúc rung rung, sau khi thích ứng với trọng lượng, nhắm chuẩn về phía trước, sải bước chạy lên.

Đám người vi quan trở nên yên tĩnh, đám người ở trên bờ kinh ngạc nhìn ra sau lưng mình, tiếng bước chân gấp rút ở phía sau vang lên, những sai dịch được Binh bị đạo tâm nhiệm và giám lương tân nhiệm phái tới cuối cùng cũng biết quay đầu lại.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vội vàng quay đầu nhìn, thấy một thiếu niên mặc quan phục của cẩm y vệ thiên hộ tay cầm một cây gậy trúc hung hăng đâm tới, những tên thu thế đó dẫu sao cũng là sai dịch, trên người đều mặc áo vải, áo bông, không có tác dụng cản lực, tới lúc đó, ngay cả một tiếng hô thảm cũng không kịp phát ra.

"Phốc" một tiếng, gậy trúc trực tiếp đâm xuyên thân thể, lúc này người bị đâm mới bắt đầu gào thét. bước chân của Vương Thông không ngừng, tiếp tục đẩy cây gậy trúc lên phía trước, người bị đâm tay ôm chặt lấy gây gậy trúc đâm từ phía sau lòi ra phía trước ngực hắn, cứ vậy bị đẩy về phía trước.

Cho tới tận bờ sông, khí lực của hắn cũng không chống đỡ nổi, tiếng hét im bặt, tay cũng thõng ra, phốc một tiếng rơi xuống kênh đào, máu lập tức nhiễm đỏ nước sông ở xung quanh hắn, người co giật mấy cái rồi bất động.

Tiếng bước chân có nhanh có chậm, có người bị đâm trúng, có người trong lúc hốt hoảng nhảy xuống nước. Vương Thông nhắm chuẩn một tên, trực tiếp ném gậy trúc ra, vừa hay đâm trúng ngực hắn. Vương Thông hét lớn: "Kẻ giả mạo quan sai, bắt chẹt cướp bóc khách thương, giết chết không tha!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.