Trên bờ sông lúc này đã thật sự là lặng ngắt như tờ. Mọi người nhất thời đều không có phản ứng,
những sai dịch vừa rồi còn hung hăng càn quấy nháy mắt đã chết mất bốn
năm người, còn lại đều nhảy xuống sông.
"Cầm cung tên tới đây!"
Vương Thông đứng đó quát khẽ, trong những thân vệ cưỡi ngựa có người
mang cung tên, nghe thấy Vương Thông phân phó, vội vàng chạy đi lấy,
không lâu sau cung tên được đưa tới tay Vương Thông.
Nhìn người đang bơi trên sông, Vương Thông kéo cung đặt tên, bắt đầu
nhắm bắn, bắc địa vào giữa tháng ba có thể nói là không được ấm áp gì, ở trong sông lạnh đến thấu xương, rất là khó chịu.
Nhìn tên sát thần ở trên bờ không ngờ lại lấy cả cung tên ra bắn, bọn
chúng sợ đến vỡ mật bất chấp tất cả mà hét toáng lên: "Lão đại gia ở
trên bờ ơi, chúng ta là người của Binh bị đạo Vu đại nhân (giám lương
Hứa công công)..
Ở dưới nước và trên bờ cự ly không xa, Vương Thông đương nhiên là nghe
rõ, có điều ai thèm để ý, mặt mày lạnh lùng thả dây cung, cung tên bắn
thẳng ra trúng một người. Nhìn thấy người đó kêu thảm rồi chìm xuống,
Vương Thông lại nhận lấy một mũi tên, vòng quay cứ vậy lắp lại.
Một hơi bắn ra sáu mũi tên, bốn người bị bắn trúng những nơi yếu hại như mặt, cổ. Hai người bị bắn trúng cánh tay và lưng, những người này giãy
dụa trong nước, máu nhiễm đỏ cả một vùng, rất nhiều người cũng bất kể là nước bẩn hay lạnh như thế nào, nín thở trực tiếp lặn xuống nước, để
tránh bị cung tên bắn trúng.
Vương Thông cũng không tìm được mục tiêu nữa, ném cung xuống đất rồi
phân phó: "Mang hết người ở dưới nước, trên thuyền lên, đợi bản quan xử
lý!"
Người ở phía sau dạ một tiếng, từng đạo mệnh lệnh của Vương Thông được hạ xuống.
Trên bờ đã đông đúc vô cùng, vừa rồi những sai dịch ngồi thuyền tới,
nhìn thấy cảnh giết người ở trên bờ, nhưng muốn chạy cũng không chạy
được, trước sau trái phải đều là thuyền, làm sao có thể động đậy.
Lại thêm vừa rồi hoành hành bá đạo, những thuyền gia của Sơn Đông không
ai nguyện ý giúp chúng, sau khi binh tốt của quân Hổ Uy thả thuyền xuống biền, dùng câu liêm móc người sống, người chết ở dưới nước lên, dùng
trường mâu cung tên uy bức, cũng chỉ đành ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Trên sông, trên bờ đều có thủ hạ của Vương Thông lớn tiếng hét: "Các vị
phụ lão, vừa rồi đám tặc nhân này giả trang làm quan sai, khi dễ thương
hộ, cẩm y vệ thiên hộ Vương đại nhân nhận được báo cáo mới xuất binh đến đây trừ hại. Địa phương Thiên Tân vệ hoan nghênh chư vị đến làm ăn, giữ quy củ làm sinh ý, tuyệt đối không cần phải lo lắng bị bắt bí, hãm hại
lừa gạt gì, đã có cẩm y vệ làm chủ."
"Tiền thuế trên sông vẫn là hai thành, những người vừa rồi bị thu thêm
thuế, xin lên bờ báo lại, thực hiện xong thủ tục sẽ trả lại!"
Mọi người khênh một chiếc thuyền tam bản lên, lập úp đặt trên đất, làm
thành một cái đài gỗ, Vương Thông đứng bên trên, lớn tiếng nói: "Các vị
hương thân, các vị khách thương từ xa tới, bản quan tới muộn, khiến các vị bị xâm hại và kinh hãi như vậy, bản quan dùng cái đầu ở trên cổ ra
đảm bảo, dùng quan chức cẩm y vệ này ra đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa, những thương hộ vừa rồi bị bắt chét nộp thêm thuế, Thiên Tân vệ chỉ thu một thành, một thành coi lại coi như là tiền bồi
thường."
Vương Thông vừa nói xong, bên dưới ồn ào nghị luận không ngừng, nghe
thấy vị thiên hộ thiếu niên giống như hung thần này nói vậy, mọi người
mặc dù vẫn còn thấp thỏm, nhưng cũng an tâm hơn nhiều, đã có người đảm
bảo như vậy, sinh ý của Thiên Tân vệ vẫn có thể làm.
"Xin chư vị qua hai tiếng nữa thì tới ngoài cửa nam của vệ thành Thiên
Tân, bản quan đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay sẽ có một lời ăn nói với các vị!"
Sau khi Vương Thông nói xong, nhảy xuống rồi lên ngựa, phóng vào trong
thành, binh sĩ ở phía sau trói những người đang run rẩy sợ hãi rồi mang
đi.
Những thuế lại bộ dạng vẫn có chút ngơ ngác thì lại quay về trạm thuế để thu thuế, bắn đầu thu thuế trở lại, xung đột lúc sáng sớm và cảnh giết
chóc vừa rồi giống như là chưa từng xảy ra vậy, rất nhanh liền khôi phục lại trật tự bình thường, có điều máu ở trong sông vẫn chưa hoàn toàn
nhòa đi, nơi ở gần bỏ đỏ rực một mảng.
Người trên đời đều biết thủ phụ Trương Cư Chính Trương các lão và ti lễ
giám nội đình Phùng Bảo Phùng công công là đồng minh, đồ tử đồ tôn bên
dưới họ tất nhiên cũng phải thân cận.
Đặc biệt là là tới nơi không quen nhân sinh như Thiên Tân vệ, song
phương càng cần phải giúp đỡ lẫn nhau, kết quả Thiên Tân vệ Binh bị đạo
tân nhiệm Vu Kế Dũng và hoạn quan giám lương Hứa Quảng không ngờ lại
giống như Phan Đạt và Vạn Đạo tiền nhiệm, rất thân cận với nhau, thường
xuyên tới phủ đối phương thăm hỏi gặp mặt.
Vào trưa ngày hôm nay, hai người đang uống trà nói chuyện ở trong thư
phòng thì Hứa Quảng, một trung niên, béo núc ních cười hi hi nói: "Không nhắc tới phía Hải Hà, cái trạm kênh đào của Thiên Tân vệ làm cũng tốt
rồi, một ngày có thể kiếm được ngàn lạng, Có điều trong tay các huynh đệ luôn phải có ít tiền tiêu, thành ra như vậy vậy cũng không phải
nhiều."
Vu Kế Dũng gầy hơn một chút, cầm chén trà lên uống, đắc chí hài lòng
nói: "Nghe thấy Vu mỗ được phân tới Thiên Tân này, thân bằng cố cựu tới
đầu nhập không ít, luôn phải an trí nơi chốn cho họ, đền ơn tâm ý của
họ, phía kênh đào chính là mợi nơi tốt!"
"Vu đại nhân là người tín nghĩa, tin tức trong kinh sư truyền tới,
thượng sai của các bộ và các giám của nội đình đã khởi hành, những gì mà Vương Thông đã làm ra, chúng ta còn phải nhất nhất làm theo, tới lúc đó sẽ mệt đấy!"
"Đừng nói vậy, đều là làm việc cho bệ hạ, Trương các lão và Phùng công
công mà, ta và ngài chịu khổ cũng đáng, chỉ là sau này phải án chiếu
theo quy củ mà làm, tiền tấn thân của nhân sĩ không nên thu thì đừng
thu..."
Còn chưa nói hết thì bị tiếng ồn ào ở bên ngoài ngắt đoạn, Vu Kế Dũng
híu mày, nói với Hứa Quảng: "Hứa công công, không ít hạ nhân đều là mới
theo sau khi bản quan xuất kinh, không biết quy củ, khiến công công chê
cười rồi."
Quan kinh đô được điều ra ngoài, thường thường có nhiều người hiến thân
nương tựa, theo cai quan rời kinh tác oai tác quái, đây cũng là thói
quen của quan trường, Hứa Quảng vẫn mặt mày tươi cười nói: "Vu đại nhân
khách khí quá, đừng nói là phía đại nhân ngài, phía ta cũng mang
không..."
Lời nói lại bị ngắt đoạn, có điều lần này lại có người trực tiếp đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy một tên gia nô đuội mũ quả dưa mặt áo xanh lảo đảo tiến vào, giống như là vấp phải bậc cửa.
Vu Kế Dũng rốt cuộc cũng không nhịn được, hung hăng vỗ bàn, vừa định quát thì lại thêm một đám binh tốt chạy vào theo.
Những người này ai ai cũng mặc ngư phục, tay xách dao búa, có mấy người
trên người còn có vết máu, nhìn thì tuy nhỏ tuổi nhưng lại có sát khí
đằng đằng ở trên người tỏa ra, thế là Vu đại nhân lập tức cảm thấy cổ
họng khô khốc, cả người mềm nhũn ra, vị Hứa công công ở bên cạnh ngay cả chén trà trong tay cũng không cầm vững, trực tiếp để rơi xuống đất rồi
nát tan.
"Các... các ngươi là... ai, không... không ngờ làm dám xông vào phủ đệ của bản quan!"
Vị Vu Kế Dũng này cơ hồ là cố nặn ra mấy câu nói từ trong họng, mấy vị
sĩ tốt đó cũng không bức tới, chỉ đứng đó ôm quyền cúi người nói: "Vu
đại nhân, còn vị này chắc là Hứa công công phải không, tiểu nhân phụng
mệnh Vương đại nhân, mời hai vị tới ngoài cửa nam xem hành hình."
Nhìn thấy đám tiểu tử này thi lễ, lời nói cũng vẫn tính là khách khí,
tình tự của hai người Vu, Hứa cũng bình phục lại không ít, gan cũng lớn
hơn chút, Vu Kế Dũng cố gắng trấn định, lạnh lùng nói: "Xem hành hình
cái gì, về báo lại cho Vương đại nhân, bản quan sự vụ bận bịu, thực sự
là không dứt ra được, xin thông cảm."
Những lời này tỏ rõ vẻ ngoài mạnh trong yếu, rõ ràng là nể mặt mấy binh
tốt này, thế nhưng mấy binh tốt cẩm y vệ sắc mặt lạnh lùng, nói: "Sự
việc cấp bách, thực sự là xin lỗi, có điều vẫn xin Vu đại nhân và Hứa
công công dời bước, nếu không tiện thì bọn tiểu nhân có thể đỡ."
Nhìn thấy mấy binh đinh vạm vỡ muốn bức tới, Vu Kế Dũng và Hứa Quảng cả
người run rẩy, nào còn dám nói nửa chữ không, chỉ lắp bắp nói: "Để bản
quan thay quan phục đã, thay quan phục đã."
Ở cửa nam vệ thành Thiên Tân đã thành núi người biển người, mọi người
đều có thể nhìn thấy hơn chục cỗ thi thể nằm đó, còn có mấy chục người
bị trói bịt miệng quỳ ở đó, phía sau là binh tốt cẩm y vệ toàn thân võ
trang.
Ở nơi gần cửa thành đã được để ra một khoảng trống, bày mấy cái bàn, hiện tại chỉ có một thiếu niên thiên hộ ngồi đó.
Gần như vừa tới chính ngọ, cửa thành đã phong tỏa có một tốp người đi
ra, dẫn đầu là hai người mặc quan phục, nhưng nhìn thần sắc của họ, nhìn những binh đinh nghiêm túc ở phía sau họ, nhìn thế nào cũng thấy giống
như là cẩm y vệ áp giải phạm nhân xuất thành.
Không chỉ là người xem náo nhiệt nghĩ vậy, ngay cả Vu Kế Dũng và Hứa
Quảng cũng nghĩ thế, trên đường đi binh tốt cẩm y vệ mặc dù mặt mày
nghiêm túc, nhưng lại không có hành động xâm hại gì, cho nên dũng khí
của họ cũng dần dần hồi phục.
Thầm nghĩ Vương Thông chẳng qua là một con châu chấu sau thu, không còn
sống được mấy ngày nữa, không ngờ còn ương ngạnh như vậy, nhất định phải nói cho rõ ràng.
Tới ngoài thành, nhìn thấy hơn chục cỗ thi thể, còn có những người mà
bọn họ phái tới đang giãy dụa ở đó, nộ hỏa ở trong lòng càng thịnh, hai
người xuống ngựa, Vu Kế Dũng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chạy về phía
đó, Hứa Quảng cũng chạy theo sau.
Đi tới trước bàn, Vương Thông đại mã kim đao ngồi đó, không thèm động
đậy một chút nào, Vu Kế Dũng vừa định quở trách thì Vương Thông đã cướp
lời: "Vu đại nhân, nghe nói ngài ở kinh sư người nhà có sáu người, nô
phó hai mươi người, tuy không nghèo nhưng tối đa cũng chỉ là gia đình
bậc trung, từ lúc nhận được chức vụ Binh bị đạo này, sau khi tới Thiên
Tân vệ, gia nhân đã có bốn mươi sáu người, nô phó một trăn năm mươi
người, nhiều người như vậy theo tới, khẳng định phải tìm được tiền để
phát tài phải không. Thiên lý làm quan chỉ vì tài, bản quan cũng hiểu,
có điều có tiền có thể cầm, có tiền không thể cầm, trước khi rời kinh,
Du Thất không dạy cho ngài sao?"
Cái gọi là nghe nói này thực sự là khó tránh khỏi quá chuẩn xác, hỏa khí của Vu Kế Dũng đâu còn nữa, sắc mặt dần dần trắng bệch, Hứa Quảng ở bên cạnh cười nhạt một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì Vương Thông đả nhấc tay lên chỉ vào hắn, nói: "Bản quan dựng trạm thu thuế là để kiếm tiền
gửi vào trong cung, cái tên hỗn đản Hứa Quảng ngươi, tham tài đến mức mê muội, chỗ tiền này ngươi cũng dám nhúng tay vào ư, quay về hỏi Phùng
công công xem lão nhân gia có đáp ứng không."
Hứa Quảng lập tức biến sắc, người lập tức cúi gập xuống, Vương Thông
lạnh lùng nói: "Những kẻ lưu manh này giả trang quan sai, cướp bóc tiền
thuế, bắt bí khách thương, bản quan chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe
thấy, trước tiên xin chém mấy tên thị chúng, xin hai vị đại nhân xem
hành hình, ngồi xuống đi!"
Nói xong liền phất tay, thân vệ ở bên cạnh lập tức hét lên: "Đại nhân có lệnh, chém..."