Edit: Thu Lệ
Bên cạnh Chu Nguyên Phưởng có hai người hầu, Tào Lộc mười bốn tuổi là một công công, có nhiệm vụ hầu hạ Chu Nguyên Phưởng ăn uống và cuộc sống thường ngày, Triệu Thế Trung mười sáu tuổi thuở nhỏ công phu tập võ rất cao, là thị vệ đi theo Chu Nguyên Phưởng, bất kể Chu Nguyên Phưởng đi chỗ nào, hai người này cũng canh giữ hai bên trái phải, cũng là người Chu Nguyên Phưởng tin tưởng nhất.
A Triệt mới tới, Chu Nguyên Phưởng cố ý muốn trêu cợt hắn nên dặn dò nha hoàn hầu hạ A Triệt bưng nước lạnh cho hắn rửa mặt.
Bắc Địa đầu tháng chín, sáng sớm gió lạnh buốt, Chu Nguyên Phưởng đã dùng nước nóng rửa mặt.
Kết quả Chu Nguyên Phưởng dùng điểm tâm thì tiểu thái giám tới truyền lời, nói A Triệt yên lặng đón nhận, không hỏi nha hoàn một tiếng.
Chu Nguyên Phưởng muốn thấy A Triệt tức giận, A Triệt không phản ứng chút nào, Chu Nguyên Phưởng lại càng muốn kích thích hắn.
Sau một lát, A Triệt đi lên phòng chờ hắn cùng đến Thanh Phong đường đi học, Chu Nguyên Phưởng không nói với hắn câu nào. Vào Thanh Phong đường, Chu Nguyên Phưởng đi trước đến chỗ ngồi của hắn, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên trái, mặt nghiêm túc nhìn A Triệt nói: "Ngươi ngồi bên cạnh ta."
A Triệt cung kính nói: "Tạ thế tử ban thưởng ngồi."
Nói xong, A Triệt để dụng cụ đi học lên bàn, sau khi vén áo bào lên mặt nhìn về phía trước quỳ gối.
Chu Nguyên Phưởng nhanh chóng lặng lẽ kéo cái ghế của A Triệt đi.
A Triệt cũng không biết chuyện, nhưng trong nháy mắt thân thể ngồi xuống khoảng không thiếu chút nữa té xuống, hai chân A Triệt dùng lực mạnh, giữ thế trung bình tấn bền chắc, sau đó bình tĩnh đứng thẳng. Hắn nhìn qua phía bên phải, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Chu Nguyên Phưởng, A Triệt cũng không tức giận lui d/đ;l'q.đ về phía sau hai bước, hắn quỳ một gối xuống trước mặt Chu Nguyên Phưởng, nghiêm mặt nói: "Xin hỏi Thế tử, có phải ta đã làm sai chuyện gì, cho nên Thế tử muốn dùng cách này để trách phạt ta?"
Cái quỳ này của hắn làm như có thật, Chu Nguyên Phưởng đột nhiên có chút luống cuống.
Chu Nguyên Phưởng không thích bên cạnh nhiều người, nhưng hắn biết A Triệt là nghĩa tử của Tiêu thống lĩnh, là thư đồng phụ vương chọn cho hắn, bàn về thân phận địa vị, A Triệt cao hơn Tào Lộc và Triệu Thế Trung, không phải kiểu hạ nhân mà hắn có thể tùy tùy tiện tiện trách phạt. Mẫu thân đã từng nói, nếu như hắn phạm sai lầm, A Triệt có thể nói thẳng nhắc nhở khuyên can, dù không hợp lễ số, sau đó cũng không cần chịu trách phạt.
Hắn chỉ muốn trêu chọc A Triệt một chút, không coi A Triệt như hạ nhân hèn mọn mà đối xử, cũng không muốn A Triệt động một cái đã quỳ xuống.
Vương tiên sinh dạy học đang ngồi trước chiếu giảng lặng lẽ nhìn một màn này.
Chu Nguyên Phưởng trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: "Ngươi không làm gì sai, ta chỉ muốn thử thách công phu trên chân ngươi một chút thôi, đứng lên đi."
A Triệt đón nhận kiểu giải thích này, đứng thẳng người.
Hai đứa bé sóng vai ngồi vào hàng thứ nhất.
Vương tiên sinh bắt đầu giảng bài, hôm đó hắn đã đã kiểm tra, A Triệt vỡ lòng muộn hơn Thế tử, mặc dù rơi ở phía sau một chút, nhưng A Triệt thông minh, loại trình độ này cũng có thể đuổi theo.
Trải qua chuyện này, Chu Nguyên Phưởng cũng coi như rõ ràng tính tình của A Triệt, cứng nhắc thủ lễ, có bản lĩnh nhưng không xấu xí, cũng sẽ không tức giận muốn tố cáo, đều không thú vị giống như lão thái giám lão ma ma bên cạnh phụ vương và mẫu thân, vì vậy, Chu Nguyên Phưởng dứt khoát không ra tay nữa, nhanh chóng đón nhận thư đồng mới do phụ vương an bài.
Vương tiên sinh báo việc này cho Liêu Vương, thuận tiện vuốt mông ngựa nói Liêu Vương có đôi mắt tinh tường biết nhìn ngọc, tích tiểu thành đại, A Triệt tuyệt đối không phải tầm thường.
Liêu Vương rất hài lòng, nhìn thấy Tiêu Chấn cũng thuận miệng khen vài câu.
Tiêu Chấn ghi ở trong lòng, gần tối trở về phủ Tô Cẩm tìm hắn hỏi thăm, hắn có lời để nói rồi.
A Mãn đang làm tổ trong ngực nghĩa phụ nghe rất nghiêm túc nhưng lại không hiểu, thông minh nhìn mẫu thân, tiểu nha đầu đã biết nhìn sắc mặt rồi!
Tô Cẩm đang suy nghĩ hành động của nhi tử, suy tư chốc lát thì đã hiểu. Nhi tử quả thật thông minh nha, Chu Nguyên Phưởng là Tiểu Bá Vương tâm tình bất định, nếu cùng hắn đối ngược, Chu Nguyên Phưởng nhất định sẽ thay đổi cách ức hiếp người, nhưng nếu nhất quyết im hơi lặng tiếng thì sẽ bị Chu Nguyên Phưởng và người hầu hạ bên cạnh hắn xem thường, nhi tử cố ý chính thức giải quyết một chuyện chơi đùa như người lớn, nếu Chu Nguyên Phưởng hiểu chuyện thì sẽ không làm trò hề như đứa bé nữa.
Trên hí văn đã từng nói cái này gọi là lấy lễ lui binh.
Tô Cẩm kiêu ngạo mà cười, mắt phượng nhìn về ngoài cửa, giống như có thể nhìn thấy nhi tử đang ở trong Vương phủ vậy.
Tiêu Chấn thấy thế ngẩn người, đột nhiên cảm thấy nụ cười lúc này của tiểu phụ nhân hơi giống với nụ cười của Liêu Vương lúc nói A Triệt quỳ xuống, đều ngoại cao nhân cơ trí như thế. Liêu Vương cơ trí thêm oai hùng, Tô Cẩm cơ trí...... Cả người giống như đang tỏa sáng lên, đã không phải chỉ cần một chữ "Đẹp" để hình dung.
Tiêu Chấn không đọc sách nhiều, hắn không cách nào miêu tả thần thái của Tô Cẩm giờ phút này, hắn chỉ biết mình chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy.
"Nương, ca ca được tiền thưởng rồi ạ?" A Mãn nhìn mẫu thân hồi lâu, cảm thấy nụ cười của mẫu thân rất giống lúc mẫu thân kiếm được tiền, sau đó nghe nghĩa phụ nói Vương Gia khen ca ca, ngày đó mẫu thân nói ca ca làm tốt sẽ được tiền thưởng, tiểu nha đầu cứ như vậy liên hết hai chuyện lại với nhau.
Tô Cẩm ngẩn người mới hiểu ý của nữ nhi, lập tức nở nụ cười, mắt phượng cong cong.
Nụ cười này Tiêu Chấn đã quen thuộc rồi, mỗi lần A Mãn đùa giỡn nàng đều cười như vậy, dịu dàng lại xinh đẹp.
Nhưng Tiêu Chấn không nhìn lâu, trước khi Tô Cẩm phát hiện đã rủ tầm mắt xuống.
Nhi tử mạnh khỏe, Tô Cẩm yên tâm, vừa an lòng lại có thời gian rảnh rỗi thân thiết với Tiêu Chấn.
"Đại nhân dụ dỗ A Mãn đi, ta xuống phòng bếp xem một chút, giò hầm cách thủy chín rồi." Tô Cẩm cười rời ghế nói.
Tiêu Chấn gật đầu.
Tô Cẩm ở phòng bếp đợi chốc lát, sau đó cùng bọn nha hoàn phòng bếp dọn cơm tối của Tiêu Chấn lên, nàng đích thân bưng đĩa chân giò kho tàu, cải trắng lá xanh nhạt trải lên đĩa sứ trắng, chân giò đặt trên rau quả vừa lớn vừa đỏ, sáng bóng loáng, các nam nhân thích ăn nhất!
A Mãn cũng thích ăn, nhìn về phía chân giò nuốt nước miếng.
"A Mãn ăn cùng nghĩa phụ, nương ra hậu viện nhé!" Thấy Lưu thẩm bưng lên hai chén, Tô Cẩm nhẹ giọng nói.
Tiêu Chấn đi sớm về trễ, vì để cho bọn nhỏ thân thiết với hắn, cũng vì Tiêu Chấn có thêm giời gian thích bọn nhỏ, Tô Cẩm vẫn luôn để huynh muội A Triệt dùng cơm tối với Tiêu Chấn, còn nàng thì dùng ở hậu viện.
Tiêu Chấn liếc mắt nhìn đĩa chân giò bự trước mặt, trong lòng rất là băn khoăn, nàng xuống bếp vất vả thế nhưng hắn lại không giữ nàng lại.
A Mãn đã quen cùng ca ca ăn cơm tối với nghĩa phụ, hôm nay thiếu ca ca, A Mãn không chút nghĩ ngợi lập tức kêu