Editor: Trần Thu Lệ
Mùng tám là sinh thần A Mãn, mùng sáu Tiêu Chấn xin phép Liêu Vương: "Vương Gia, nghĩa nữ của thuộc hạ còn nhỏ đã nhiều ngày rồi chưa gặp huynh trưởng nên rất nhớ, thuộc hạ hỏi bé sinh thần muốn quà tặng gì, bé chỉ nói muốn ca ca, cho nên thuộc hạ có một yêu cầu quá đáng, mong Vương Gia cho phép A Triệt đêm mùng tám có thể trở về phủ đoàn tụ với muội muội, ăn xong cơm tối, thuộc hạ lập tức đưa hắn trở lại."
Liêu Vương từng nghe vương phi nói tới A Mãn đáng yêu, hắn cũng đã gặp A Mãn một lần, là một bé gái ba tuổi xinh đẹp.
Huynh muội thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đột nhiên một chỗ nào đó trong đáy lòng Liêu Vương bị xúc động, hồi tưởng lại với Tiêu Chấn: "Vừa nghe ngươi nói như thế, Bổn vương cũng nhớ đến công chúa Thọ Ninh, công chúa vốn nhỏ hơn bổn vương mười lăm tuổi, trong tất cả các hoàng tử, công chúa và Bổn vương là thân thiết nhất. Bổn vương tới Liêu Đông nhậm phiên thì công chúa mới năm tuổi, ôm Bổn vương không nỡ để Bổn vương đi."
Có lẽ đó là một đoạn hồi ức tốt đẹp nên khóe môi Liêu Vương nhếch lên, giống như đang nhớ lại.
Tiêu Chấn không có muội muội ruột, đường muội nhà thúc thẩm thì không đề cập tới cũng được.
Hắn yên lặng chờ, Liêu Vương nhớ lại xong rồi đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Đêm đó, hiếm khi Liêu Vương không đi tìm trắc phi, thiếp thất, xinh đẹp quyến rũ mà cùng dùng bữa tối với vương phi, sau khi ăn xong sẽ nghỉ ngơi ở bên này.
Thân thể Liêu Vương khỏe mạnh, cường tráng không thua gì thiếu niên, thể chất Liêu Vương phi yếu ớt nên ứng phó rất vất vả, dáng vẻ cố hết sức thừa nhận ngược lại vô ý nghênh hợp Liêu Vương yêu thích. @Trần Thu Lệ/diễn đàn;Lê/Quý'Đôn/
Chăn gấm lay động, thật lâu sau mới nghỉ.
Liêu Vương phi thở hổn hển, trong lòng buồn bực, hôm nay Vương Gia bị cái gì kích thích vậy, sao không đi tìm thiếp thất trẻ tuổi cưng chiều mà lại tìm đến nàng điên khùng.
Liêu Vương nằm ngửa, hô hấp bình tĩnh, bàn tay nắm tay nhỏ bé của Vương phi, nhẹ giọng tiếc hận nói: "Bổn vương có ba nhi tử, đều là Nhân Trung Long Phượng, đáng tiếc không có nữ nhi." Tiêu Chấn là con người lạnh lùng, sắt đá như núi mà cũng dám vì nữ nhi đáng yêu đi cầu xin hắn, có thể thấy được nữ nhi đều là áo khoác bông, để người ta cưng chiều.
Liêu Vương phi buồn cười, chống cánh tay hỏi hắn: "Tại sao khi không Vương Gia lại cảm khái như vậy?"
Liêu Vương cũng cười, kể lại chuyện sinh thần của A Mãn.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ thông minh tố cáo của A Mãn, Liêu Vương phi dịu dàng nói: "Đứa bé kia thật sự làm cho người ta yêu thích, sau này lớn lên nhất định là một mỹ nhân."
Vào lúc này, Liêu Vương không muốn mỹ nhân mà chỉ muốn nữ oa oa.
Hai phu thê tùy tiện hàn huyên chốc lát, Liêu Vương ngủ thiếp đi.
Liêu Vương phi lẳng lặng nhìn trượng phu, trong lòng lại nghĩ đến một số chuyện.
Hôm sau, Chu Nguyên Phưởng làm xong bài tập vội tới thỉnh an mẫu thân, A Triệt hầu bên cạnh.
Liêu Vương phi chuẩn bị bánh ngọt cho hai đứa trẻ, hỏi bài tập một chút rồi nàng cười hỏi A Triệt: "Nghe nói ngày mai là sinh thần A Mãn?"
Chu Nguyên Phưởng đang nhét một miếng bánh đậu vàng vào trong miệng, nghe vậy con ngươi nhìn về phía A Triệt.
A Triệt cung kính nói: "Vâng ạ!"
Liêu Vương phi gật đầu một cái, gọi nha hoàn trình cái khóa Trường Mệnh gắn ngọc bằng vàng mà sáng nay nàng đã chuẩn bị lên, giao cho A Triệt: "A Mãn lanh lợi đáng yêu nên ta rất thích bé, Vương Gia đã cho phép ngươi tối mai trở về phủ ăn mừng cùng muội, đến lúc đó ngươi chuyển cho A Mãn giúp ta, coi như là một phần tâm ý của ta." @Trần Thu Lệ/diễn đàn;Lê/Quý'Đôn/
A Triệt vội quỳ xuống, nâng quà tặng tạ ơn.
Cáo biệt vương phi, trên đường trở về chỗ ở của thế tử, Chu Nguyên Phưởng hỏi A Triệt: "Ngươi là ca ca, chuẩn bị quà tặng gì cho A Mãn?"
A Triệt nói: "Một quả cầu lông gà."
Hôm đó, hắn thấy hai tiểu nha hoàn đang loay hoay chơi đùa với một quả cầu lông gà màu sắc sặc sỡ, A Triệt cảm thấy chắc muội muội sẽ thích, nên lập tức nhờ hai nha hoàn mua giúp hắn một quả từ người bán hàng rong.
Chu Nguyên Phưởng tưởng tượng đến dáng vẻ A Mãn ngốc ngốc đần đần đá cầu, chân ngắn như vậy nhất định đá không trúng, cảm thấy rất thú vị.
Chu Nguyên Phưởng muốn tận mắt đi xem, sau đó lập tức nghĩ đến một chủ ý.
Buổi chiều mùng tám, sau khi học xong lớp võ nghệ, Chu Nguyên Phưởng đã hết chuyện lập tức dẫn theo A Triệt đi cầu xin vương phi: "Nương, phủ đệ của Tiêu thống lĩnh ở phía sau phố chúng ta, con muốn theo Phùng Triệt đi qua nhìn một chút, mặt trời lặn sẽ về."
Nói xong, hắn căng thẳng nhìn mẫu thân, sợ mẫu thân không cho.
Không ngờ Liêu Vương phi không hỏi một tiếng vì sao nhi tử phải đi, rất sung sướng đồng ý, chỉ dặn dò nhi tử không được ỷ thế hiếp người.
Chu Nguyên Phưởng mừng rỡ, lần đầu tiên cho A Triệt một ánh mắt thân mật "Huynh đệ tốt chúng ta đi mau".
A Triệt hành lễ với Liêu Vương phi, sau khi rời khỏi chính viện, nhìn Thế tử bước đi tung tăng, nhanh nhẹ hơn cả hắn, A Triệt khẽ cau mày, chẳng lẽ Chu Nguyên Phưởng muốn ức hiếp muội muội chứ? Muội muội nhỏ như vậy, sao có thể là đối thủ của Chu Nguyên Phưởng?
Trên đường về nhà, A Triệt lo lắng trùng trùng.
Tiêu phủ, cách mặt trời lặn còn có một canh giờ, Tiêu Chấn chưa trở về nhà, Tô Cẩm đang ở trong phòng bếp, mấy ngày rồi không gặp nhi tử nên Tô Cẩm rất nhớ, cộng thêm hôm nay là sinh thần nữ nhi, Tô Cẩm quyết định đích @Trần Thu Lệ/diễn đàn;Lê/Quý'Đôn/ thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon mà bọn nhỏ thích ăn, hai huynh muội thích nhất là tài nấu nướng của nương.
Nàng bận rộn kinh khủng, trong viện Tây Khóa, A Quý và Cát Tường cũng đang chuẩn bị nguyên liệu bánh bao cho cửa hàng ngày mai với khí thế ngất trời. Thịt heo thượng hạng được ném mạnh lên thớt, A Quý cuộn tròn hai tay áo lên, một tay giữ thịt, một tay cầm dao cắt. Cát Tường có trách nhiệm làm bánh bao nhân rau, rau cải trắng, hành lá cắt nhỏ trộn chung với nhau, không ngừng băm nhỏ so tài với A Qúy như đánh trống trận.
A Mãn rất thích đến viện Tây Khóa chơi, bọn hạ nhân không dám để cho bé đụng dao găm nên chuẩn bị cho A Mãn một tấm thớt nhỏ, rót nước nhào bột mì để A Mãn thích bóp thế nào thì bóp.
A Mãn không kén chọn, cán da bánh bao cũng chơi thật vui, nữ oa oa ngồi trên băng ghế nhỏ, cúi đầu ra vẻ chày cán bột.
"Tiểu