Cẩm Y Hương Khuê

Chương 49: Chương 49: Thiếu






Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*

Mùng mười là ngày nghỉ của quan viên triều đình, A Triệt là thư đồng của Tam hoàng tử cũng có thể nghỉ ngơi một ngày.

Xế chiều mùng chín, A Triệt cáo biệt Tam hoàng tử, đi theo sau lưng tiểu thái giám ra ngoài, gần đến cửa cung A Triệt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa xa, chính là nghĩa phụ trên danh nghĩa của hắn.

"Hầu Gia." A Triệt bước nhanh hơn, đi tới trước mặt Tiêu Chấn.

Mặt trời chiều ngã về tây, tiểu thiếu niên có gương mặt như ngọc, Tiêu Chấn nhìn A Triệt, nhớ lại khoảng thời gian sáu năm trôi qua, hắn tận mắt thấy A Triệt từ một hài tử trầm lặng chỉ thích núp trong nhà lớn lên trở thành thư đồng trầm ổn hiểu chuyện bên cạnh tam hoàng tử như hiện nay, chợt cảm thấy A Triệt giống ai đều không quan trọng, A Triệt chính là hài tử của Phùng Thực, là nghĩa tử mà hắn nhìn lớn lên, mặc dù A Triệt chưa từng gọi hắn là nghĩa phụ.

"Đi thôi, ta đưa con về nhà." Tiêu Chấn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Triệt, tiểu thiếu niên không thích người lớn sờ đầu hắn nữa.

A Triệt gật đầu một cái.

Tiêu Chấn đỡ hắn lên ngựa, chờ A Triệt ngồi vững vàng hắn lật người leo lên, đôi tay vòng qua thân thể yếu ớt của A Triệt, nắm dây cương giục ngựa đi về phía trước.

A Triệt ngồi trong ngực nam nhân cao lớn uy vũ, trời chiều chiếu vào mặt, hắn nhắm hai mắt lại.

Về nhà nhìn thấy mẫu thân hắn nên làm cái gì? Không đề cập tới Thẩm Phục, A Triệt sợ một ngày nào đó Thẩm Phục trực tiếp tới cửa tìm được mẫu thân, mẫu thân không hề chuẩn bị mà nói ra, mẫu tử một tháng mới có thể gặp nhau, A Triệt sợ mẫu thân đau lòng khổ sở.

Tiêu Chấn nhìn tiểu thiếu niên trong ngực, trong lòng cũng đầy tâm sự nặng nề, không biết sau khi A Triệt nghe được mẫu thân sẽ gả cho hắn thì có phản ứng như thế nào.

Một lớn một nhỏ đều có tâm sự riêng, nhảy vào Tô trạch.

Tô Cẩm đã sớm dẫn A Mãn chờ trước viện, A Mãn vui vẻ đoàn tụ với ca ca, Tô Cẩm không để lại dấu vết quan sát nhi tử, suy cho cùng A Triệt vẫn còn nhỏ, không thể giấu kín được, Tô Cẩm nhanh chóng xác định nhi tử đã đoán được quan hệ của hắn với Thẩm Phục. Đã như vậy, Tô Cẩm cũng không suy nghĩ phải lên tiếng như thế nào nữa.

Trước khi ăn cơm, Tiêu Chấn chơi cùng A Mãn, một mình Tô Cẩm gọi nhi tử vào nội thất. Tô Cẩm để nhi tử ngồi ở mép giường, nàng kéo một băng ghế dài dùng để ngồi thêu tới, hai mẫu tử ngồi đối mặt nhau. A Triệt lặng lẽ nhìn điệu bộ trịnh trọng của mẫu thân, hai tay nhỏ bé nắm chặt, cố gắng khắc chế chua xót thình lình xảy ra nơi đáy mắt. Hôm đó lần đầu tiên gặp Thẩm Phục, A Triệt cũng chịu đựng như vậy, nhưng ở trước mặt mẫu thân, A Triệt phát hiện hắn muốn nhịn bao nhiêu thì càng không nhịn được bấy nhiêu.

Thân thể tiểu thiếu niên bắt đầu run rẩy, Tô Cẩm đau lòng muốn chết, lập tức chuyển qua ngồi vào bên cạnh nhi tử, ôm A Triệt vào trong ngực, mắt cũng xót, chống cằm trên đầu nhi tử nói: "A Triệt đừng chịu đựng, muốn khóc thì khóc, đều do nương không nói trước cho con biết." Tô Cẩm đã từng cho rằng, đời này nàng sẽ không gặp lại Thẩm Phục nữa.

A Triệt nằm trong ngực mẫu thân, hoàn toàn khóc một bữa, khóc đến khắc chế ẩn nhẫn, trừ Tô Cẩm ra thì không ai có thể nghe được tiếng khóc của hắn.

Tô Cẩm len lén lau nước mắt nhiều lần, Thẩm Phục tổn thương nàng chưa bằng một phần mười tổn thương A Triệt.

"Nương, bọn họ nói con là con hoang, con hoang là cái gì?"

"Nương, tại sao dáng vẻ của con không giống cha chút nào vậy?"

"Nương, nương nói cho con biết rốt cuộc con là nhi tử của ai?"

Tô Cẩm ngẩng đầu lên nghẹn nào nuốt nước mắt, nàng ôm lấy nhi tử thật chặt, cúi đầu hôn đỉnh đầu hắn: "A Triệt, mặc kệ cha con là ai, con đều là nhi tử của nương, là nương chịu nhiều đau khổ mang thai mười tháng mới sinh con ra, là nương một vốc phân một vốc nước tiểu mà nuôi con lớn, lúc con bị bệnh cũng là nương ngày đêm coi chừng không rời, từ nay về sau con không cần quan tâm cha con là ai, nhớ nương con là ai đã đủ rồi!"

A Triệt dần dần bình tĩnh lại, mẫu thân ôm hắn chặt như vậy, A Triệt có chút khó chịu nhưng không nỡ nói.

Hắn thích được mẫu thân ôm như vậy, thích mẫu thân hôn hắn, từ nhỏ đến lớn, A Triệt sợ nhất không phải những lời nói linh tinh, mà là sợ bởi vì những lời nói linh tinh đó, bởi vì hắn rất giống với tên tiểu nhân vứt bỏ mẫu thân mà mẫu thân không thích hắn, không cần hắn.

"Nương, ông ta tới tìm nương?" Cuối cùng xoa sạch mắt, A Triệt ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân hỏi.

Tiểu thiếu niên khóc đến nỗi sưng mắt, Tô Cẩm đi lấy một cái khăn ướt, sau đó ngồi trở lại, vừa giúp nhi tử thoa mắt vừa bình tĩnh nói: "Tới rồi, hôm mùng bảy hắn tới quỳ trước mặt nương, quỳ hai lần cầu xin nương tha thứ cho hắn, cầu xin nương gả cho hắn, muốn ba mẫu tử chúng ta cùng hắn đi hưởng thụ vinh hoa phú quý."

Trong đôi mắt đào hoa ướt át của A Triệt đột nhiên bị mờ mịt bao phủ.

Người kia vậy mà lại quỳ xuống trước mặt mẫu thân? Rốt cuộc ông ta hối hận, ông ta còn muốn ở chung một chỗ với mẫu thân, muốn nhận lại nhi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.