Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*
Tô Cẩm còn có mấy lời muốn nói với một mình Tiêu Chấn.
Sau khi ăn xong, A Triệt dắt muội muội đến vườn hoa nhỏ tản bộ tiêu cơm, Tô Cẩm rót cho Tiêu Chấn một chén trà, sau đó ngồi đối diện Tiêu Chấn, lặng lẽ nhìn hắn. Tiêu Chấn đang đợi nàng mở miệng, đợi hồi lâu không nghe hắn nghi ngờ liếc qua, lại thấy vẻ mặt Tô Cẩm đang phức tạp, tay nhỏ bé siết khăn như có lời khó nói.
Tiêu Chấn rũ mắt nói: "Đệ muội có nỗi khổ tâm?"
Tô Cẩm không có nỗi khổ tâm, nàng chính là rất đau lòng cho Tiêu Chấn.
Nàng cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Hầu Gia, Phùng Thực đã từng nói với ngài về chuyện lúc ta còn nhỏ chưa? Ví dụ như gia thế của ta."
Tiêu Chấn thật bất ngờ nàng sẽ hỏi cái này, thấy Tô Cẩm cúi đầu, hắn lấy hết dũng khí nhìn nàng nói: "Từng nói một chút."
Tô Cẩm cười khổ nhìn xuống đất tự giễu nói: "Con người của ta, người thích ta thì khen ta dám làm dám chịu không sợ người ta đàm tiếu, kẻ căm hận ta thì mắng ta hư thân mất nết không biết xấu hổ, dù sao ta vẫn cứ sống như vậy, hiện tại còn muốn lấy được danh tiếng tốt cũng là nằm mơ, cho nên ta thẳng thắn không uất ức chính mình, nên sống thế nào thì cứ như thế ấy."
Tiêu Chấn không khỏi tự trách, năm ấy khi mới gặp hắn đã từng cảm thấy Tô Cẩm vô liêm sỉ, chẳng qua sau khi sống chung một chỗ đã lâu, quen thuộc con người Tô Cẩm rồi thì Tiêu Chấn biết rõ, Tô Cẩm sống rất chân thành, không lừa dối ai không sợ người nào, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* cũng sẽ không vì những lời nói linh tinh mà không làm ăn. Nhưng đến khi điều kiện cho phép, Tô Cẩm cũng rất thông tình đạt lý, biết rõ làm sao khiến những ngày sau này tốt hơn, vứt bỏ tiếng xấu không đáng.
Ánh mắt Tô Cẩm rơi xuống đôi giày bên dưới trường bào của Tiêu Chấn, sâu xa nói: "Kể từ lúc nói ra khỏi miệng thì lòng ta đối với Hầu gia vẫn chưa từng thay đổi, lần này bởi vì muốn bảo vệ ba mẫu tử bọn ta mà Hầu Gia mới nghĩ đến biện pháp kết hôn giả, mặc dù là giả nhưng có thể gả cho Hầu Gia, trong lòng ta cũng rất vui mừng."
Hai tai Tiêu Chấn đỏ ên, nàng, nàng vẫn luôn nói chuyện to gan như vậy.
"Đại nhân coi ta như đệ muội mà chăm sóc nhiều năm như vậy, có lẽ ở trong mắt người khác, hôn nhân của chúng ta là giữa đại bá và đệ muội, một khi tin tức chúng kết hôn truyền đi sẽ khiến cho người ta chỉ trích. Nói như vậy, ta không lấy ngài, nếu Thẩm Phục tới dây dưa ta chỉ cần núp trong nhà không ra cửa, cho dù người ngoài cười nhạo ta một nữ hầu hạ hai phu thế nào ta đều không nghe được, khó chịu là A Triệt phải ra cửa, dưỡng phụ mất rồi, hắn có cha nhưng không nhận, sợ sẽ bị người ta lên án bất hiếu. Ta gả cho ngài… ngài sẽ danh chánh ngôn thuận làm phụ thân của A Triệt, như vậy A Triệt không nhận Thẩm Phục cũng là hợp tình hợp lý."
Tiêu Chấn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, quả thực như vậy, nghĩa tử chỉ được nhận bằng miệng nói đứt là đứt, nhưng kế tử là một thành viên trong gia tộc được pháp luật công nhận.
Tô Cẩm từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Chấn nói: "Gả cho Hầu Gia, trên người A Triệt chỉ thiếu đi một chữ ruột, nhưng ngài lại mang chỉ trích lớn nhất trên lưng, bọn họ sẽ nói ta quyến rũ ngài, sẽ cười nhạo Hầu Gia ra vẻ đạo mạo lúc đầu nói coi ta như đệ muội nhưng cuối cùng lại dụ dỗ ta thông dâm. Hầu Gia, từ nhỏ ta đã sống trong những lời đồn đại phỉ nhổ, trên người có quá nhiều rận rồi sẽ không sợ nhột, ngài là anh hùng đường đường chính chính tài sản trong sạch, ngài thật sự không sợ bị ta liên lụy?"
Vẻ mặt Tiêu Chấn khẽ biến, hôm qua hắn chỉ muốn giải quyết vấn đề nan giải giúp nàng mà không nghĩ nhiều như vậy.
Tô Cẩm cũng trải qua một đêm nghĩ sâu tính kỹ mới đến tìm hắn nói chuyện, hít sâu một hơi, Tô Cẩm dùng giọng nói nghiêm chỉnh trước nay chưa từng có: "Hầu Gia, lời người đáng sợ, bây giờ Hầu Gia hối hận ta cũng sẽ không trách ngài, ta chỉ sợ hiện giờ ngài đồng ý, ngày sau bị người ta chỉ vào xương sống thuyết tam đạo tứ thì cả người Hầu Gia sẽ đau khổ. Hầu Gia trọng tình trọng nghĩa, nếu như bởi vì ta mà khiến ngài đau đến không muốn sống, vậy thì ta nhất định sẽ rời đi, thay vì bị người ta mắng rồi xa nhau lần nữa, không bằng lúc đầu chúng ta đừng kết hôn."
Nếu Tiêu Chấn không thể xem những lời đồn đại như gió thoảng bên tai, sau khi cưới hai người nhất định sẽ trở thành phu thê bất hoà, vậy cần gì phải cưới?
Tô Cẩm thà gả cho một người mình không thích, chứ không muốn hại Tiêu Chấn rối rắm cả đời.
Ngữ khí của tiểu phụ nhân chỉ một lòng lo nghĩ cho hắn, nhưng Tiêu Chấn cũng không cảm kích, lạnh lùng nói: " Tiêu Chấn ta làm việc không thẹn trời đất chứng giám, ta từng cam kết với Phùng Thực sẽ chăm sóc ba mẫu tử các muội, vậy thì trong mắt ta ba mẫu tử các muội là quan trọng nhất, chỉ cần bảo vệ các muội bình an Tiêu Chấn ta coi như @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* sống không uổng, người khác đồn đãi linh tinh thì có liên quan gì đến ta chứ? Bọn họ nói sau lưng ta thì ta không xen vào, ai dám tới trước mặt ta lắm mồm thì một quyền của ta sẽ đánh chết hắn."
Lời này quá ngông cuồng tàn nhẫn, Tô Cẩm vừa muốn cười vừa mê mang.
Tiêu Chấn quan tâm ba mẫu tử bọn như vậy rốt cuộc có mấy phần vì Phùng Thực đã xả thân cứu giúp, có mấy phần là vì nàng?
Tô Cẩm cũng rời khỏi ghế hỏi hắn một vấn đề cuối cùng: "Hầu Gia không sợ chỉ trích, cũng không quan tâm đến vị trí chính thê bị ta chiếm sao? Về sau có thể ngài sẽ gặp được một nữ nhân nào đó khiến ngài động lòng, khi đó ngài sẽ làm sao? Ngài bằng lòng để nàng ấy chịu uất ức không danh không phận đi theo bên cạnh ngài sao?"
Cổ họng Tiêu Chấn lăn một vòng, rũ mắt nói: "Ta sẽ không thích bất cứ người nào nữa."
Trong lòng đã có nàng, cho dù có xuất hiện một cô nương xinh đẹp, đanh đá độc lập một mình cố gắng như Tô Cẩm thì Tiêu Chấn cũng sẽ không muốn.
Nói xong câu này, Tiêu Chấn không nhìn Tô Cẩm nữa mà nhanh chóng rời đi, cũng không cho Tô Cẩm có cơ hội khuyên hắn.
Vì tỏ rõ quyết tâm của mình với Tô Cẩm, ngày hôm sau, Tiêu Chấn sai Từ Văn đi mời bà mai tới Tô trạch cầu hôn.
Nghĩ tới dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của Tiêu Chấn, tâm tình Tô Cẩm phức tạp mà chấp nhận.
Sau khi bà mối đi không bao lâu, có một nam nhân tự xưng quản sự ở Thẩm phủ đưa tới một giỏ nho màu tím, quả nho đầy đặn tươi ngon vừa nhìn đã biết mới được hái không lâu. Người gác cổng giao giỏ nho cho Như Ý, Như Ý đã hiểu tâm ý của chủ tử rồi, sợ tiểu thư tham quả nho nên đặt giỏ nho ở nhà chính trước, chỉ lấy thư gửi đến cùng giỏ nho đi gặp Tô Cẩm.
Tô Cẩm đang giải thích chuyện nàng và nghĩa phụ sắp thành thân cho nữ nhi, A Mãn nghe nói về sau có thể cùng sống chung với nghĩa phụ, vui