Cẩm Y Hương Khuê

Chương 51: Chương 51: Thiếu






Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*

Chính Đức đế cũng không nghĩ tới Tiêu Chấn sẽ lấy Tô Cẩm, bởi vì trong năm năm sống cùng nhau, Tiêu Chấn và Tô Cẩm chưa từng có bất kỳ hành động nào, trước khi khởi binh, hắn còn nghe nói Tô Cẩm dọn ra khỏi Tiêu phủ chuẩn bị tái giá, hiển nhiên khi đó giữa hai người cũng không có tư tình gì. Trên đường tới Kim Lăng thu hoạch được một mưu sĩ Thẩm Phục, từ đó Chính Đức đế đã cho rằng sớm muộn gì Tô Cẩm cũng sẽ gương vỡ lại lành với Thẩm Phục.

Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chấn cầu hôn Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng đồng ý.

Ánh mắt đảo qua Ngự sử Lý Tế Trung tố giác Tiêu Chấn, Chính Đức đế nhìn về phía Tiêu Chấn.

Mặt Tiêu Chấn không chút thay đổi, rủ lông mi đứng sau lưng Hoắc Duy Chương, ngược lại Hoắc Duy Chương hung hắng nhìn chằm chằm Lý Tế Trung, giống như người Lý Tế Trung tố cáo chính là hắn. Chính Đức đế nhìn lại Thẩm Phục, Thẩm Phục cũng rủ tầm mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng, cho dù Thẩm Phục phản đối thì Chính Đức đế cũng không có lý do trách phạt Tiêu Chấn.

"Vũ Anh hầu, chuyện này ngươi nói sao?" Chính Đức đế nhàn nhạt hỏi, giống như cũng không phải rất để ý.

Tiêu Chấn bước ra khỏi hàng, nam nhân uy vũ chiều cao gần chín thước, ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay nói với Đế Vương: "Bẩm hoàng thượng, giả sử Tô thị là thê tử của huynh đệ họ hàng nhà thần, nếu thần cưới đệ muội thì chính là không để ý nhân luân không bằng súc sinh, nhưng thần và Phùng Thực không phải huynh đệ họ hàng, thần gọi Tô thị là đệ muội chỉ là xưng hôn tôn trọng. Sau khi Phùng Thực mất, Tô thị tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận giữ đạo hiếu ba năm cho Phùng Thực, sau đó một lòng nuôi dưỡng hai đứa trẻ, nàng đối với thần không ý gì khác, thần đối với Tô thị cũng vô tâm, có người từng tới cửa cầu hôn thần vẫn tác hợp cho Tô thị. @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* Sau đó, Tô thị dọn ra khỏi phủ của thần, bắt đầu chính thức chọn người gặp mặt để tái giá, thần chợt hiểu ra lúc Phùng Thực còn sống, Tô thị ân cần chăm sóc quả thật là một hiền thê, sau khi Phùng Thực mất, một mình Tô thị nuôi dưỡng hai hài tử, có thể nói là lương mẫu, một hiền thê lương mẫu như vậy vì sao thần không cưới? Cho nên sau khi Tô thị đến Kim Lăng, thần mới lập tức nhờ bà mối tới cửa cầu hôn."

Hắn mới vừa nói xong, Ngự sử Lý Tế Trung lập tức chất vấn: "Vũ Anh hầu cũng biết Tô thị là hiền thê của Phùng Thực, Phùng Thực vì cứu ngươi mà chết gửi gắm lúc lâm chung, ban đầu ngươi hứa hẹn với hắn, nhưng bây giờ lại muốn đoạt mất thê tử của huynh đệ chí cốt, ngươi không sợ tương lai sau khi chết gặp nhau dưới âm tào địa phủ, Phùng Thực sẽ tính sổ với ngươi?"

Văn nhân vừa há miệng đã biết ăn nói, lời lẽ cay nghiệt càng hơn nữ nhân chanh chua ngoài đường phố, Hoắc Duy Chương cũng nghe không vô nữa, trừng mắt hỏi ngược lại: "Tô thị còn trẻ tuổi, tái giá là điều hiển nhiên, nếu gả cho ai cũng là gả, vì sao không lấy Tiêu Chấn - một người đã sớm quen thuộc? Tiêu Chấn đã xem nhi nữ Tô thị như ruột thịt, thử hỏi thế gian còn có ai sẽ đối xử với ba mẫu tử Tô thị tốt hơn Vũ Anh hầu? Vũ Anh hầu có thể để cho Tô thị làm Hầu phu nhân đường đường chính chính, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* có thể để cho nhi nữ Tô thị an hưởng vinh hoa phú quý, Phùng Thực trên trời có linh, thấy thê nhi như vậy cũng vui mừng, chẳng lẽ muốn Tô thị gả cho một người không biết gốc biết ngọn, tương lai ở nhà trượng phu bị bắt nạt, hai đứa trẻ cũng bị người ta bài xích thì Phùng Thực mới cao hứng?"

Lý Tế Trung dám đứng ra đắc tội Tiêu Chấn, chứng tỏ hắn không sợ quyền thế, cứng rắn hung ác, đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Hoắc Duy Chương, Lý Tế Trung cười lạnh nói: "Nếu Vũ Anh hầu có lòng thì sẽ tìm cho Tô thị một vị hôn phu hiền đức coi trọng nàng, đáng tiếc Vũ Anh hầu đã sớm thèm muốn Tô thị xinh đẹp mơ ước thê tử của huynh đệ, ngại vì danh tiếng mới chịu khổ nhiều năm, hiện tại cho rằng không còn ai nhớ tới Phùng Thực nữa nên mới không để ý mặt mũi, công khai cầu hôn."

Nếu như nói những lời trước đó của Lý Tế Trung vẫn khá lịch sự, lúc này hắn trực tiếp mắng Tiêu Chấn không giữ thể diện, Tiêu Chấn có thể nhịn nhưng Hoắc Duy Chương không thể nhịn, lập tức xông tới xách Lý Tế Trung thấp bé lên.

Lý Tế Trung cứng cổ, mắt nhìn chằm chằm Hoắc Duy Chương, điệu bộ như thể "Cho dù ngươi có đánh chết ta thì ta cũng phải mắng Tiêu Chấn".

Hoắc Duy Chương thật đúng là muốn đánh chết hắn, nhưng Văn Võ Bá Quan trong triều đình đều ở đây, rối rít xông lên can ngăn, cứng rắn tách hai người ra.

"Hồ đồ!" Phía dưới náo loạn, rốt cuộc Chính Đức đế cũng nổi giận, lạnh lùng quát.

Các đại thần lập tức cùng nhau quỳ xuống đất, hô to có tội, xin hoàng thượng bớt giận.

Chỉ có Tiêu Chấn vẫn còn đứng.

Chính Đức đế trầm giọng hỏi: "Vũ Anh hầu, ngươi có lời gì muốn nói?"

Tiêu Chấn đứng sừng sững bất khuất, nhìn thẳng Đế Vương nói: "Người khác muốn vấy bẩn thần, thần chỉ có một cái miệng nói không lại bọn họ cũng không rảnh để ý tới, nhưng thần và Tô thị trong sạch có trời đất chứng giám, mặc cho người khác phỉ báng như thế nào, thần không thẹn với lòng."

"Khá lắm không thẹn với lòng!" Chính Đức đế hắng giọng khen lớn, sau đó lời nói xoay chuyển, chất vấn Lý Tế Trung: "Nếu ngươi có một huynh đệ tốt, phu thê người ta đều trẻ hơn ngươi, ngươi đến phủ của hắn làm khách thì sẽ xưng hô như thế nào với thê tử của hắn?"

Lý Tế Trung nhíu nhíu mày, nói: "Hiền đệ muội."

Chính Đức đế tiếp tục hỏi: "Vậy hiền đệ muội sao có thể đánh đồng với thê tử huynh đệ cùng dòng họ?"

Lý Tế Trung hiểu ý của Chính Đức đế, ngửa đầu nói: "Không thể đánh đồng, nhưng Vũ Anh hầu đã từng cam kết với Phùng Thực......"

Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Chính Đức đế cắt đứt: "Vũ Anh hầu cam kết những gì trẫm rõ ràng hơn người, hắn cam kết sẽ thay Phùng Thực chăm sóc mẫu tử Tô thị, chẳng lẽ hắn cưới Tô thị, cho mẫu tử Tô thị được hưởng vinh hoa phú quý, không tính là chăm sóc? Chẳng lẽ Phùng Thực trên trời có linh, thấy thê nhi ăn ngon sống tốt, hắn sẽ oán hận Vũ Anh hầu đối với thê nhi hắn quá tốt hay sao?"

Lý Tế Trung toát một trận mồ hôi trán, đôi tay chống đất hơi run rẩy, cuối cùng giãy giụa nói: "Nhưng, thê tử huynh đệ không thể lừa gạt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.