Dựa theo lời Trương Tử
Huyên, Vạn Lịch ban cho quyền tự quyết đồng thời cũng giữ chế ước ngăn
trở. Cảnh Định Lực vẫn ở lại vị trí Kế Liêu Tổng Đốc, cũng có quyền to
tiết chế ba Tuần Phủ, bốn Tổng binh, y là đệ đệ lãnh tụ thanh lưu Cảnh
Định Hướng, thái độ đối với Tần Lâm không phải là rõ ràng sao?
Tần Trạch thông minh từ nhỏ, đang cầm quyển sách lại không xem, chớp chớp đôi mắt đen láy giỏng tai nghe mẫu thân nói chuyện.
Tần Lâm cũng không có ý tị hiềm con trai, cười hì hì vái chào Trương Tử Huyên:
- Nói như vậy bất kể thắng hay không thắng, ta cũng không có gì hay ho sao, mong rằng nương tử dạy ta.
Trương Tử Huyên hơi giãn chân mày, khóe miệng khẽ nhếch phong tình vạn chủng trừng hắn một cái, rốt cuộc cũng nói tiếp:
- Tần huynh lấy thân phận võ thần đốc sư, Nam Cương, Tây Dương, Triều
Tiên, trước sau đã có ba lần, xây hổ trướng nha kỳ, thụ quyền tự quyết
chinh phạt. Đây quả thật là cá biệt của quốc triều, khó tránh khỏi hiềm
nghi công cao lấn chủ, hiện tại đến nước này rồi chỉ có ba kế sách
thượng trung hạ mà thôi.
- Nguyện nghe cho rõ.
Tần Lâm bày ra dáng vẻ trượng phu mẫu mực trước mặt con trai.
Trương Tử Huyên nghiến răng ken két, tức giận nói:
- Hạ sách đơn giản bốn chữ công thành thân thoái mà thôi, Bá Vương tháo
giáp cỡi bào nhường ngôi, quy ẩn lâm tuyền minh triết bảo thân. Tần
huynh có ba chỗ tiếp viện Mạc Bắc, Doanh Châu, Nam Cương, sớm rút người
ra lui bước, bảo vệ giàu sang không khó. Huynh chưa tới ba mươi tuổi đã
được phong Hầu tước, giàu khắp thiên hạ, sau khi quy ẩn lâm tuyền du sơn ngoạn thủy, khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
- Còn có năm đó tướng phủ thiên kim làm bạn, như hoa mỹ quyến, như nước chảy xuôi, có đúng hay không?
Tần Lâm ghé vào bên tai Trương Tử Huyên, nhẹ nhàng nói.
Trương Tử Huyên không nhịn được đánh hắn một cái, dung nhan thanh lệ
tăng thêm vài phần quyến rũ của thiếu phụ so với ngày trước, dáng vẻ
giận hờn càng thêm động lòng người.
Tần Lâm lắc đầu quầy quậy:
- Đáng tiếc, ta không muốn làm Vi Tước gia!
Giàu khắp thiên hạ sau đó mang theo bảy lão bà xinh đẹp như hoa đi làm
đảo chủ, suy nghĩ một chút cũng đẹp vô cùng. Bất quá Tần Tước gia bấm
đầu ngón tay tính toán một chút, Thanh Đại, Từ Tân Di, Trương Tử Huyên,
Kim Anh Cơ, Bạch Sương Hoa, Vĩnh Ninh, dường như còn thiếu một người,
ừm, không kiếm đủ bảy người kiên quyết không thể thoái ẩn giang hồ.
Hoặc là còn có thể nhiều hơn Vi Tước gia một hai vị… ha ha ha…
Câu chuyện Vi Tước gia và bảy lão bà vô cùng hấp dẫn, lúc trước rảnh rỗi mấy tháng ở Sơn Tây Bồ Châu Tần Lâm từng kể qua cho Trương Tử Huyên
nghe. Lúc này nhắc lại chuyện cũ, thiên kim tướng phủ cảm thấy mờ mịt
khó hiểu vô cùng: tại sao mỗi lần nói chuyện chính sự lại bị tên Tần Lâm này làm cho lạc đề, nói sang chuyện vớ vẩn khác như vậy?! Tên này miệng nói lo cho nước cho dân suốt đêm không ngủ được, chẳng lẽ hắn không thể xuôi tay rũ bỏ hết thảy rời khỏi triều đình sao?
Thật ra bất cứ là ai đến địa vị Tần Lâm hiện tại, muốn xuôi tay buông bỏ là vô cùng khó khăn. Hắn không chỉ là một cá nhân mà còn đại biểu một
tập đoàn khổng lồ ràng buộc với nhau từ trên xuống dưới bằng ích lợi và
quyền vị:
Từ người nhà thân thích trọng yếu nhất thân cận nhất, Doanh Châu Đô
Thống Sứ Kim Anh Cơ, Nam Kinh Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, đến môn hạ
ưng khuyển Hoắc Trọng Lâu, Tào Thiếu Khâm, Hoàng Tri Hiếu, rồi đến thành viên Ngũ Phong hải thương, hạ nhân Tào Bang, thậm chí còn số lượng phía ngoài nhất phân tán nhất, đồng thời cũng khổng lồ nhất, các hộ trồng
dâu dệt vải Giang Nam, làm đồ sứ Cảnh Đức trấn, trồng trà Phúc Kiến, dân chúng dọc theo tuyến trường thành biên cảnh bình định an cư lạc nghiệp
và dân chúng Vân Nam đã được khai thông con đường tơ lụa, dân chúng đã
được đo đạc lại ruộng đất, thi hành Nhất Điều Tiên Pháp, giảm đi gánh
nặng thuế má…
Dân chúng tầng thấp nhất có lẽ không hiểu được chuyện giá cả tơ lụa tăng lên, ngành đồ sứ trở nên nóng bỏng, thu mua lá trà thịnh vượng, tất cả
đều bắt nguồn từ nỗ lực của tập đoàn do Tần Lâm làm đại biểu này, nhưng
bản thân bọn họ thật sự tồn tại. Cho dù là tập đoàn này cũng không chỉ
giới hạn trong tầng lớp quan trường trên cao, mà là có trụ cột khổng lồ
cực kỳ kiên cố.
Ở một mức độ nào đó nó chính là một thanh trường kiếm đỡ cho xương sống
cả đế quốc, một đế quốc tràn đầy dã tâm khuếch trương lại có thực lực
hết sức hùng mạnh. Khi nó tránh thoát khỏi gông cùm cũ kỹ mục nát trói
buộc, ắt cả nền văn minh Trung Quốc sẽ như phượng hoàng tắm lửa sống
lại.
Làm sao Tần Lâm có thể buông tha hết thảy trước đêm thắng lợi?!
Mặc dù là giọng hắn hài hước, ánh mắt lại kiên định không cho phép nghi ngờ.
Hiểu tâm ý trượng phu, Trương Tử Huyên chậm rãi nói ra trung sách:
- Trung sách chính là kết đảng tự lo, sau đó tham dự tranh quốc bản, ủng hộ Chu Thường Tuân là Thái tử, lấy công ủng lập bảo đảm quyền vị không
mất. Nếu muội nhớ không lầm, dường như Tần huynh và vị Trịnh nương nương trong cung kia là chỗ quen biết cũ.
Nói tới chỗ này, đôi mày ngài của Trương Tử Huyên khẽ nhếch lên, như cười như không liếc nhìn Tần Lâm.
Khụ khụ… Tần Lâm đỏ bừng mặt mũi, con của chúng ta còn ở chỗ này, chớ ảnh hưởng tới hình ảnh huy hoàng của kẻ làm cha như ta.
Hắn vội vàng nghiêm nghị nói:
- Không ổn, Dương Đình Hòa có công ủng lập với Gia Tĩnh, lệnh tiên quân
Trương lão Đại nhân cũng có công ủng lập đương kim Hoàng đế, kết cục sau đó thật là làm người ta chê cười.
Minh Võ Tông Chính Đức Hoàng đế băng hà, Thủ Phụ Dương Đình Hòa nghênh
con thứ Hưng Hiến Vương Chu Hậu Thông lên ngôi, chính là Gia Tĩnh. Sau
đó triều Gia Tĩnh xảy ra biến cố Đại Lễ Nghị, Dương Đình Hòa bị cách
chức làm dân, Gia Tĩnh sửa đại lễ minh luân định kỳ thành lễ nghị luận
đầu sỏ gây tội chư thần, con là Dương Thận bị đày đi Vân Nam, trọn đời
không được về triều.
Trương Cư Chính đối với Vạn Lịch lại càng không cần nói, năm xưa Vạn
Lịch luôn miệng gọi Thiếu sư Trương tiên sinh vô cùng thân thiết, sau đó thì sao, suýt chút nữa quật mộ đánh roi vào thi thể.
Có thể thấy được con đường này đi không thông.
Lấy công ủng lập là chuyện tốt, ai ai cũng muốn tranh đoạt, nhưng công
thần cầm đầu ủng lập thường là không có kết quả tốt, cũng vì công cao
lấn chủ.
Trương Tử Huyên đã sớm ngờ tới Tần Lâm sẽ không chọn trung sách này,
nhưng đến thượng sách cũng không nói tiếp nữa, con ngươi thâm thúy nhìn
thẳng vào mắt Tần Lâm, sau khi thấy vẻ kiên nghị trong mắt hắn mới chậm
rãi mở miệng:
- Như vậy cũng chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng...
Tần Lâm gật đầu một cái.
- Biện pháp gì?
Tần Trạch không chịu được úp mở như vậy, xoay đầu lại nhìn phụ thân mẫu
thân, đôi mắt tròn trịa của nó vừa đen vừa sáng, đường nét trên mặt
giống như Trương Tử Huyên, động tác vẻ mặt lại rất giống Tần Lâm.
Đưa tay xoa xoa đầu con trai, Tần Lâm cười nói:
- Không có gì, nhớ sau này phải nghe lời lão bà.
Cảm giác được Tần Lâm nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, trái tim
vốn căng thẳng của Trương Tử Huyên chợt chùng xuống, nửa vui nửa giận
liếc hắn một cái, phong tư yểu điệu.