Tư Vong Ưu cùng hai vị hầu cận trung thành lập tức lộ vẻ vui mừng, vị đại tỷ này quả nhiên lòng ngay miệng lẹ, đã nói ra hết lời bọn họ muốn
nói.
Sắc mặt Từ Đình Phụ lại tỏ ra buồn bã, có vẻ lúng túng xấu hổ.
Tần Lâm đã hiểu đại khái trong lòng, nhưng vẫn cố ý làm bộ như không biết, thỉnh giáo y:
- Vì sao hiền điệt lộ vẻ khó khăn như vậy? Đại Minh ta thiên uy hiển
hách, tuy xa tận chân trời góc biển, chỉ cần người có lòng hướng Trung
Hoa đều là con dân của triều ta, phàm là bọn chuột nhắt làm bậy phải tru diệt hết. Chẳng lẽ không nên báo thù tuyết hận cho Tư gia, đả kích đám
cường đạo Mãng Ứng Long, đoạt lại quốc thổ bị xâm chiếm hay sao?
Từ Đình Phụ thở dài thật dài:
- Nói thì dễ lắm, vì chuyện của Mộc Triều Bật, triều đình làm khó Mộc gia không ít. Trương Tướng gia vất vả lắm mới thực hiện kế thay mận đổi
đào, hạ ngục Mộc Triều Bật, cho Mộc Xương Tộ lên thay, nhờ vậy mới tiêu
trừ mối họa, cho nên triều đình không mấy bằng lòng động binh ở Vân
Nam...
Thì ra Kiềm Quốc Công đời trước Mộc Triều Bật hoành hành
bất pháp, chuyên quyền tác oai tác quái ở Vân Nam, làm ác rất nhiều, có
khí thế hùng mạnh. Triều đình lo lắng xử trí một mình Mộc Triều Bật sẽ
dẫn tới Kiềm Quốc Công phủ chống cự, lo lắng Kiềm Quốc Công phủ bất ổn,
các Thổ Ty Vân Nam nhân cơ hội làm loạn, cho nên không làm gì được Mộc
Triều Bật.
Sau đó nhờ Trương Cư Chính nghĩ biện pháp, hạ chỉ vời
Mộc Triều Bật tới kinh sư bắt nhốt, đồng thời tuyên bố để cho con Mộc
Triều Bật là Mộc Xương Tộ thừa kế địa vị Kiềm Quốc Công.
Như vậy
đã xử lý được tội của Mộc Triều Bật, cương kỷ triều đình được nêu cao,
mà Vân Nam Mộc gia cũng biết được triều đình chỉ nhằm vào một mình Mộc
Triều Bật phạm tội, cũng không ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của toàn
Mộc gia. Cả quá trình giải quyết chuyện này vững vàng ổn thỏa, không gây nên sóng gió gì, những Thổ Ty Vân Nam dưới quyền Mộc gia cũng không có
cơ hội tạo phản làm loạn.
Nếu như bây giờ lại tiếp tục động binh ở Vân Nam, vậy phải tăng cường quyền thế Mộc gia, vạn nhất Mộc Xương Tộ
lại phát triển lớn mạnh, đối với triều đình chẳng phải là giẫm lên vết
xe đổ hay sao?
Cho nên từ trung ương triều đình đến quan văn Tuần Phủ Tuần Án Vân Nam đều lấy thái độ thỏa hiệp mềm dẻo để đối phó Miến
Điện Mãng Ứng Long ép người quá đáng, nguyên nhân chủ yếu là vì như vậy.
Dứt lời, Từ Đình Phụ quay mặt sang, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tư
Vong Ưu. Đường đường tiểu công gia, đại quan triều đình nhất phẩm, ở
trước mặt hậu duệ trung thần lại dâng lên xấu hổ trong lòng.
Thì ra là như vậy! Tần Lâm sờ sờ mũi:
- Phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý thật sự ghê tởm, đánh y một trận còn
chưa hết giận, nếu dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, lão tử thật cảm thấy không cam lòng... Tư Vong Ưu tiểu muội muội, muội nói ta nghe, Miến Điện tiến cống bạch tượng là của nhà muội, vì sao lại tiến cống vào triều đình?
- Ca ca nói Cảm Trụ phải không…
Nhắc tới bạch tượng, khuôn mặt nhỏ nhắn sầu khổ của Tư Vong Ưu rốt cục hiện ra nụ cười hiếm thấy, hơi có vẻ kiêu ngạo nói:
- Chúng ta ở phía Nam, số lượng voi có hàng ngàn hàng vạn, nhưng cũng chỉ có Cảm Trụ nhà ta là bạch tượng thần thánh, tượng trung chi vương. Mặc
dù Mãng Ứng Long tự xưng Bạch Tượng Đại vương, nhưng trong tay không có
một con bạch tượng. Tuy rằng bây giờ tuổi Cảm Trụ còn nhỏ, nhưng tương
lai trưởng thành sẽ vô cùng lợi hại. Từ nhỏ phụ thân đã ban Cảm Trụ cho
ta, nó theo ta chơi, lấy vòi phun nước, hì hì…
Tư Vong Ưu đắm
chìm trong hồi ức hạnh phúc ngọt ngào, lúc ấy nó đang chung sống với phụ thân, mẫu thân cùng ca ca tỷ tỷ còn có bạch tượng Cảm Trụ làm bạn,
khiến cho khóe miệng bé gái khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Mặc dù quốc cừu gia hận làm cho nó sớm hiểu được nhân tình ấm lạnh, nhưng
dù sao vẫn chỉ là một đứa bé gái chưa tới mười tuổi, nhắc tới bạch tượng mến yêu bèn tự nhiên nói chuyện, thật ra cũng chưa trả lời câu hỏi của
Tần Lâm.
Nhưng người nào lại nhẫn tâm cắt đứt hồi ức đẹp đẽ của
nó? Mạnh Dưỡng Tư gia một nhà trung nghĩa, cha mẹ huynh tỷ của Tư Vong
Ưu thảy đều hy sinh tráng liệt, nếu như có thể vĩnh viễn để cho nó sống
vui vẻ trong hồi ức như vậy, bất kể Tần Lâm, Từ Tân Di hay là Từ Đình
Phụ đều bằng lòng ngồi đây với nó vô thời hạn.
Đáng tiếc rốt cục
cũng chỉ là hồi ức, cuối cùng hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào cũng bị thực tế
tàn khốc thay thế, cái miệng nhỏ nhắn của Tư Vong Ưu khẽ chu, nước mắt
ngân ngấn chực trào ra:
- Sau đó... Sau đó nhà của ta huyết chiến thất bại, Cảm Trụ cũng bị ác tặc Mãng Ứng Long bắt đi. Hừ, nó bất quá
chỉ là một con voi nhỏ chưa trưởng thành, nếu nó lớn thêm chừng ba tuổi
nữa, voi chiến của Mãng Ứng Long làm sao có thể đánh thắng được nó? Nhất định nó thừa sức đưa ta chạy trốn, nó… nó vốn chính là voi chiến.
Voi chiến? Tần Lâm thất kinh, vốn là thấy độ lớn thân thể bạch tượng cũng
không chênh lệch mấy với những con voi khác, còn tưởng rằng nó là voi đã trưởng thành, không ngờ rằng chỉ là voi con.
A, voi con đã lớn như vậy, tương lai trưởng thành nhất định hết sức uy vũ hùng tráng!
Tần Lâm lại hỏi thăm võ sĩ Ngạt Trung cùng bảo mẫu A Nang, biết được bạch
tượng đúng là thánh vật trên bán đảo Trung Nam, bình thường không thấy
xuất hiện. Tư gia tình cờ bắt được bạch tượng này trong một khu rừng
rậm, là con duy nhất trong các nước các Thổ Ty những năm qua.
Nó
không chỉ có trân quý, còn là vương giả trời sinh trong loài voi, vạn
phần trung thành đối với chủ nhân, tuyệt không phản bội, ôn hòa tới mức
có thể trở thành bạn chơi của trẻ con. Sau khi trưởng thành làm voi
chiến lại lực mạnh vô cùng, xung phong hãm trận đánh đâu thắng đó, những voi chiến khác đều không phải là đối thủ của nó.
Chính vì vậy,
quốc vương Mãng Ứng Long Miến Điện Đông Hu vương triều tự xưng hiệu là
Bạch Tượng Đại vương, cũng có chỗ tương đồng với Hoàng đế Trung Nguyên
tự xưng Chân Long thiên tử.
Con voi có thể sống trên trăm tuổi,
phải chừng mười tuổi mới là trưởng thành, mười bảy mười tám tuổi mới đạt tới đỉnh phong hình thể cùng lực lượng. Con bạch tượng này của Tư gia
cùng tuổi với Tư Vong Ưu, năm ngoái lúc tác chiến cùng Mãng Ứng Long vừa mới vừa chín tuổi, chẳng qua là một con voi còn nhỏ, lực lượng thân thể chưa đủ, cho nên mới bị quân địch bắt sống.
- Nếu là voi chiến, như vậy các ngươi dùng biện pháp gì chỉ huy nó chiến đấu?
Tần Lâm đưa ra câu hỏi mang tính mấu chốt.
Tư Vong Ưu chớp mắt một cái:
- Đương nhiên là tiếng trống, cũng giống như quân đội thiên triều, cổ
tiến kim thối. Đúng rồi, bọn Mãng Ứng Long thổi còi voi, thính lực của
voi rất tốt, lại vô cùng thông minh, ta nói gì với Cảm Trụ nó cũng nghe
hiểu được.
Nếu như là cổ tiến kim thối, vậy không có gì khác biệt với Tuần Tượng sở gõ chuông chỉ huy voi. Tần Lâm nhớ lại tình hình lúc
Cảm Trụ nổi điên, có thể xác định lúc ấy tuyệt đối không có ai gõ chuông đồng, ngược lại cuối cùng Ôn Đức Thắng gõ chuông đồng, Cảm Trụ mới dần
dần bình tĩnh lại.
Sờ sờ mũi, Tần Lâm suy nghĩ một hồi:
- Như vậy, còi voi là gì?
- Bẩm đại lão gia, ở đây tiểu nhân vừa khéo có một cái…
Võ sĩ Ngạt Trung lấy trong bọc hành lý ra một cái còi voi, giải thích thật ra đây chính là một loại nhạc khí mà dân địa phương thường dùng.
Còi voi là một ống trúc đen như mực, trên có lỗ, Tần Lâm ra hiệu bảo Tư
Vong Ưu thổi, chỉ nghe tiếng còi vang lên sắc bén chói tai.
Tần
Lâm nhíu mày một cái, lúc trước hắn nghe được thanh âm cảm thấy rất buồn bực, rất thấp, pha lẫn trong thanh âm huyên náo hỗn tạp của rất nhiều
người xung quanh, hết sức không rõ ràng. Cho nên tuyệt đại đa số quản
tượng cùng binh tốt Tuần Tượng sở đều không chú ý tới, tuyệt đối không
phải là loại thanh âm bén nhọn chói tai này.
Đang suy nghĩ tỉ mỉ, thình lình tiếng vó ngựa vang lên ngoài đường cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Lâm. Hồng Dương Thiện thay mặt hắn tọa trấn Nam Nha mang theo Cẩm Y Hiệu Úy, đầu đầy mồ hôi chạy tới:
- Tần trưởng quan, cuối cùng tìm được ngài rồi, Lưu Đô Đốc có chuyện không tìm được ngài, đang nổi giận ở Bạch Hổ đại đường!
Tần Lâm không nhanh không chậm uống trà:
- Để cho y nổi giận đi, mùa Xuân dương khí gia tăng, Lưu Đô Đốc âm dương
không điều hòa, nếu là can khí uất kết, đến lúc đó can Mộc khắc tỳ Thổ,
sinh ra bệnh sẽ không tốt.
Từ Tân Di phì cười một tiếng, toét miệng vô cùng vui vẻ.
Từ Đình Phụ cũng không nhịn được mỉm cười một tiếng, cảm thấy vị tiểu cô
gia này quả thật là thú vị. Lưu Thủ Hữu tự phụ danh thần, tâm cơ thâm
trầm, nhưng bất hạnh gặp vị cô lão gia này của Từ gia chúng ta, sợ rằng
cũng không thể làm gì được.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh đưa Từ
Đình Phụ đi, lại bảo Từ Tân Di an bài chủ tớ ba người Tư Vong Ưu ở phủ
đệ của mình, đề phòng bọn Mãng Ứng Lý hung hăng trả thù, sau đó mới chậm rãi đi tới nha môn Cẩm Y Vệ.
- Trưởng quan chúng ta thật là bình tĩnh.
Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan tặc lưỡi than thở luôn miệng.
- Sửa đổi một chút tính tình bộp chộp của các ngươi, đi theo trưởng quan học hỏi…
Hồng Dương Thiện cười cười:
- Nói không chừng đến lúc nào đó sẽ được thăng lên Thiên Hộ, Chỉ Huy…
Nghe thấy câu này, tim hai lão xảo quyệt lập tức đập thình thịch như trống
trận, ánh mắt trở nên nóng bỏng, vẻ bộp chộp xốc nổi giảm đi không ít.
Bạch Hổ đại đường Cẩm Y Vệ, Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó chưởng Cẩm Y Vệ Lưu
Thủ Hữu Lưu Đại lão gia, đối diện một đám thuộc hạ đường thượng quan cẩm y lửa giận cao bốc ba trượng:
- Họ Tần kia càng ngày càng vô lễ, tự tiện mang nữ quyến đi Tuần Tượng sở chơi đùa, còn chọc xảy ra án mạng. Sau đó không có chuyện gì lại đánh
cả cống sứ Miến Điện, nếu như tuyệt triều cống, gây ra tai họa biên
quan, để xem hắn ăn nói thế nào.
Một đám đường thượng quan cẩm y
câm như hến, Ôn Đức Thắng Ôn Thiêm Sự quản Tuần Tượng sở trên mặt lúc
xanh lúc đỏ, nghe ý tứ Lưu Đô Đốc trách tội Tần Lâm cũng nhiều hơn trách tội mình, y thở phào nhẹ nhõm, muốn giảm đi trách nhiệm một chút bèn
nhắm mắt nói:
- Xin Lưu Đô Đốc bớt giận, bạch tượng mà Miến Điện
tiến cống kia vốn vô cùng ngoan ngoãn, không biết sao lại đột nhiên nổi
điên, quả thật không ngờ. Hơn nữa nhìn tình hình lúc ấy, tựa hồ là quản
tượng Hoa lão thung nhận ra được cái gì không ổn, muốn tố cáo với Tần
trưởng quan, đột nhiên bị hung đồ hạ thủ, lợi dụng con voi giết người
diệt khẩu...
- Nói nhăng nói càn!
Lưu Thủ Hữu vung ống tay áo, gằn giọng nói:
- Bạch tượng Miến Điện tiến cống cát tường, dù sao chẳng qua là một súc
sinh, làm sao có thể nghe người ta ra lệnh nổi điên giết người? Rõ ràng
là ngươi cùng họ Tần thoái thác trách nhiệm, hơn nữa chính là súc sinh
gây họa, cũng không trách được cống sứ Miến Điện, vì sao họ Tần đi đánh
cống sứ ngoài đường như vậy?
Ôn Đức Thắng bị dọa sợ đến cả người run lập cập, ngậm miệng không dám nói gì nữa.
Đột nhiên bên ngoài Bạch Hổ đại đường có người lười biếng nói:
- Lưu Đô Đốc, mùa Xuân dương khí lên cao, nếu là âm hư hỏa vượng cũng
không thể vọng động ngọn lửa vô danh! Cần phải biết can thất tiết ra,
khí uất hóa hỏa sẽ làm cho đau đầu, hôn mê nóng bức, đầu gân nổi lên,
tròng mắt đỏ vàng, lưỡi khô miệng đắng, thậm chí là hai tai không thông, vô cùng bất lợi với đạo dưỡng sinh.
Tần Lâm vừa nói vừa ung dung tiến vào Bạch Hổ đại đường.
Nghe hắn nói như vậy, đám đường thượng quan cẩm y không nhịn được nhìn Lưu
Thủ Hữu, bây giờ vị này cẩm y Đô Đốc trán nổi gân xanh, ánh mắt đỏ ngầu, cũng gần giống như tình cảnh Tần Lâm vừa nói: Đầu gân nổi lên, tròng
mắt đỏ vàng. Trong lòng bọn họ không nhịn được cười, nhưng không dám
cười ngay trước mặt Lưu Thủ Hữu, ai nấy nhịn đến nỗi đau bụng.
- Trời ơi không tốt, Lưu Đô Đốc chớ trách, hạ quan tuổi cao đau bụng, cáo lui trước một chút!
Một lão Chỉ Huy Đồng Tri tóc bạc phơ đang ôm bụng bỏ chạy ra bên ngoài. Còn chưa qua khỏi ngưỡng cửa đã thấy vai lão giật giật từng hồi, rõ ràng là đang cười như điên dại.
Cơ mặt Lưu Thủ Hữu giật giật một hơi,
lại không phát tác được, Chỉ Huy Đồng Tri kia lớn tuổi, thâm niên cực
cao, hơn nữa tự biết tấn thăng vô vọng cũng chỉ còn chờ cáo lão. Chẳng
lẽ ngươi làm cẩm y Đô Đốc, ngay cả lão nhân gia đau bụng cũng không cho
phép?
Lạnh như băng nhìn Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu ngoài cười mà trong không cười:
- Tần tướng quân có vẻ tinh thông y đạo, không trách không tỏ ra sợ hãi
chút nào. Nếu như gây ra tai họa bị cách chức, làm lương y du phương đầu đường xó chợ cũng có thể nuôi gia đình, ha ha ha…
Tần Lâm giả vờ không hiểu Lưu Thủ Hữu châm chọc, hết sức thành khẩn nói:
- Nếu như thật có ngày đó, Lưu Đô Đốc có bệnh can Hỏa, kéo đàm gì, hạ
quan nhất định tới cửa chữa trị cho ngài, niệm tình chúng ta từng là cấp trên thuộc hạ.
Lưu Thủ Hữu dở khóc dở cười, thầm nhủ trong lòng
ta cũng không dám uống thuốc của ngươi, chớ ra phương thuốc bừa bãi độc
chết ta đã là may mắn.
- Chớ nên nói nhảm…
Sắc mặt Lưu Thủ Hữu nghiêm nghị:
- Tần Lâm, bản thân ngươi gây chuyện đã đành, thân phận vị kia tôn quý
tới mức nào, ngươi thật là gan lớn tày trời, dám tự tiện dẫn nàng đi cỡi voi như vậy, lỡ như gây ra họa, đừng để liên lụy bản quan.
Tần
Lâm kinh hãi trong lòng, cũng biết chuyện mình mang Chu Nghiêu Anh ra
cung giấu giếm được người khác, nhưng không gạt được mấy tên đầu lãnh
đặc vụ như Lưu Thủ Hữu, Phùng Bảo.
Bất quá hắn cũng không sợ hãi, cười hì hì nói:
- Lưu Đô Đốc quá khách sáo rồi, voi vốn là vật của triều đình, xem thử
một phen cũng không sao. Cho dù là lớn chuyện tới trước mặt Lý Thái hậu, cùng lắm thì bản quan mặt dày nghe mắng một trận, cũng không tới nỗi
liên lụy tới Phùng Đốc Công cùng Lưu Đô Đốc.
Loại chuyện giống
như Công chúa tự mình ra cung, nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ. Bất quá
Lý Thái hậu vẫn mơ hồ áy náy với Chu Nghiêu Anh, Từ Tân Di lại là thân
thích nhà mẹ, suy đoán Lý Thái hậu cũng sẽ không trách phạt quá mức.