Ngược lại Phùng Bảo là tổng quản đại nội phụ trách quản lý cung cấm,
Lưu Thủ Hữu là cẩm y Đô Đốc phụ trách an toàn cảnh vệ phải gánh vác
trách nhiệm lớn hơn. Nếu như Lý Thái hậu trách tội, hai người bọn họ ắt
sẽ xui xẻo hơn Tần Lâm không ít.
Cho nên Lưu Thủ Hữu nghe Tần Lâm nói như vậy, khóe miệng lại giật giật vài cái, trong lời nói Tần Lâm rõ ràng là nói nếu như ta xui xẻo, ngươi cùng Phùng Bảo cũng không tốt đẹp gì hơn.
- Thôi thôi thôi, bản Đô Đốc cũng không nói nhiều với ngươi làm gì, ba ngày sau là kỳ hạn Miến Điện triều kiến, nếu như xảy ra sai lầm gì, hừ hừ, ngươi liệu đó
mà làm!
Lưu Thủ Hữu giả bộ đùng đùng nổi giận, nghiêm mặt vung
tay áo, sắc mặt vàng khè, ánh mắt lồi ra, quả thật hơi giống với hiện
tượng can Mộc khắc tỳ Thổ.
Không có cách nào, gặp phải loại người đập không nát đánh không vỡ tránh không thoát như Tần Lâm, Lưu Đô Đốc
không thể nào không can Hỏa xung thiên.
-----------
Tần
Lâm từ nha môn Cẩm Y Vệ về đến nhà, liếc mắt thấy trong khách sảnh Từ
Văn Trường đang dạy Tư Vong Ưu chơi cờ tướng, bé gái đang lớn tiếng kêu
lên:
- Ăn gian, lão gia gia ăn gian, rõ ràng con Tượng có thể đi
thẳng tới, vì sao nhất định phải đi theo chữ Điền? Hơn nữa con voi biết
bơi, vì sao không thể qua sông? Ván này không tính, chúng ta chơi ván
khác.
Không những Tư Vong Ưu dùng quân Tượng di chuyển như Xe, mà còn vượt qua Sở hà Hán giới.
Từ Văn Trường rất kiên nhẫn giải thích cho nó:
- Nha đầu, Tượng này không phải là voi, mà là khanh tướng bên cạnh quốc
quân, cho nên không thể chạy sang địa bàn của đối phương.
- Hừ, ngài khinh thường ta không biết chữ sao? Trong nhà ta có mời lão sư người Hán, ta biết được hơn ngàn chữ.
Tư Vong Ưu chu cái miệng nhỏ nhắn, tự nhiên nói:
- Con cờ bên ta là Tượng (象), đó chính là voi chiến, lão gia gia cầm quân Tướng (相), là khanh tướng. Cho nên Tượng ta có thể qua sông ăn Binh của ngài, Tướng ngài không thể qua sông ăn Tốt của ta.
Cờ tướng chia ra hai màu xanh đỏ, quả thật tên quân hai bên khác nhau, một bên là
Binh một bên là Tốt, một bên là Soái (帅) một bên là Tướng (将). Quân
Tượng cũng có hai loại, Tư Vong Ưu cầm Tượng (象), Từ Văn Trường cầm
Tướng (相).
May là Từ Văn Trường lão mưu thâm toán, lúc này cũng
kêu ặc một tiếng trong cổ họng, vuốt râu cười khổ, không biết làm thế
nào mới có thể giải thích rõ với bé gái này.
Thấy Tần Lâm đi tới, Từ Văn Trường vội vàng dẹp bàn cờ, thổi râu nói:
- Đi, nha đầu tìm Từ tỷ tỷ ngươi chơi đi, gia gia cùng Tần trưởng quan có chính sự.
- Ngài đánh không lại ta…
Tư Vong Ưu cười hì hì một tiếng, chào hỏi Tần Lâm, sau đó nhảy chân sáo đi mất, vòng vàng và chuông bạc đeo dưới cổ chân vang lên leng keng.
Rốt cuộc cũng là tiểu hài tử, mặc dù quốc cừu gia hận đã mang lại đau khổ
cho nó, nhưng cũng không thể hoàn toàn che lấp được tính ngây thơ của độ tuổi này.
Tần Lâm nhìn theo bóng lưng bé gái:
- Từ tiên sinh cũng có duyên với nó, với kỳ nghệ cao diệu của tiên sinh
đấu với nó, e rằng cả buổi chiều nay hao phí không ít tâm cơ.
- Hậu duệ trung thần liệt sĩ… lão phu gặp bất hạnh đã nhiều, kính trọng bậc trung nghĩa…
Trong ánh mắt Từ Văn Trường có vẻ thương cảm, giọng điệu hết sức đồng tình.
Đều là trung thần nghĩa sĩ, đều là thời thế ép buộc mà sắp thành lại bại,
tao ngộ của Tuyên Úy Sứ Mạnh Dưỡng Tư Cá cũng tương đồng với Từ Văn
Trường. Chỗ bất đồng chẳng qua là Tư Cá đã anh dũng hy sinh, mà Từ Văn
Trường lão vẫn may mắn còn sống.
Tần Lâm kể lại một lần tình
huống gặp Lưu Thủ Hữu, buổi chiều Từ Văn Trường cũng từ miệng Tư Vong Ưu cùng Từ Tân Di biết được không ít tình huống, lão đầu tử vỗ bàn một cái thật mạnh, căm phẫn nói:
- Miến Điện đã lấn lên đến đầu, Lưu Đô
Đốc còn lấy ba ngày sau triều kiến làm trọng, chỉ sợ tương lai phiên
bang Tứ Di không thấy được chỗ nhân hậu của thiên triều, ngược lại cho
rằng Trung Quốc ta mềm yếu dễ dàng khi hiếp.
Sờ sờ mũi, Tần Lâm cười khổ cũng tỏ vẻ không thể làm gì:
- Sợ rằng trong số các vị đại thần trong triều chúng ta, có suy nghĩ giống như Lưu Đô Đốc cũng không chỉ một người.
Hai người đều ngồi trên ghế khổ tâm suy nghĩ, muốn tìm biện pháp sửa trị
phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý một phen, để bọn họ biết được thiên
triều lợi hại, biết được thủ đoạn của Tần trưởng quan.
Thật sự coi Trung Hoa ta không người sao?
Nhưng hai vị này, một lão gian cự hoạt, một thủ đoạn sắc bén, rất lâu sau vẫn không thể nghĩ ra chủ ý gì hay. Dù sao hưng sư động chúng đi đánh giặc, đừng nói hai người bọn họ, cho dù là triều Đại Minh cũng rất khó đưa ra quyết định.
Tần Lâm trầm ngâm, sờ sờ cằm:
- Hay là chúng
ta xuất binh chinh phạt, hù dọa cho phụ tử Mãng gia tan gan vỡ mật, để
cho bọn họ biết được thiên triều lợi hại, cũng trút giận thay Tư gia?
- Tần trưởng quan của ta ôi, vấn đề là bây giờ triều đình một mực thỏa
hiệp thối lui. Bọn chúng giết Thổ Ty ta, chiếm đất của ta, vậy mà vẫn
phái sứ giả đi chiêu an, hận không được đưa người Miến Điện lên tận chín tầng mây!
Từ Văn Trường dứt lời liền giận không chỗ phát tiết, thổi râu phù phù.
Chẳng lẽ vì chuyện này mà đi tìm Trương Cư Chính? E rằng Tướng gia đang gấp
rút đẩy mạnh triều chính mới, vì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng
sức, không chịu xuất binh tác chiến.
Đi tìm Tằng Tỉnh Ngô? Binh
bộ đối với chuyện Kiềm Quốc Công Mộc Triều Bật lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ
sợ Vân Nam vừa xảy ra chiến sự, Kiềm Quốc Công phủ nhân cơ hội phát
triển, Mộc Xương Tộ trở nên giống như lão tử của y.
Mặc dù Tần
Lâm có lực ảnh hưởng nhất định trong triều, nhưng vẫn chưa tự đại tới
mức cho là mình có thể quyết định loại quân quốc trọng sự như xuất binh
chinh phạt này.
Đang căm tức, thình lình nghe thân binh Hiệu Úy báo lại:
- Báo trưởng quan, có hai người hình dáng kỳ quái cầu kiến, hỏi tên họ không chịu nói, chỉ nói gặp mặt sẽ biết.
Vào lúc này trời đã tối rồi, người nào còn tới bái kiến buổi tối như vậy, chẳng lẽ là yêu phỉ Bạch Liên giáo trả thù?
Tần Lâm bố trí thân binh Hiệu Úy cầm Xế Điện Thương mai phục trước, sau đó mới để hai người kia đi vào.
Quả nhiên là hình dáng kỳ quái, hai vị này đều mặc y phục vải bố xanh như
người bình thường, chớ nói bây giờ sắc trời đã tối, cho dù là ban ngày
lẫn vào trong đám đông người cũng không thể nhìn ra bọn họ.
Nhưng vóc người tướng mạo bọn họ thật sự là quá cốt cách thanh kỳ, nhìn qua
dường như không khác mấy với người Trung Quốc, nhưng nhìn kỹ lại cảm
thấy không giống người Trung Quốc: Tất cả đều vừa gầy lại lùn thấp, da
mặt đen vàng, mắt thật sâu, môi hơi lật ra ngoài một chút, trong đó còn
có người tóc xoăn.
Hai vị khách vừa thấy Tần Lâm, động tác đều nhịp quỳ xuống dập đầu:
- Triều cống sứ Ma Ha La Giản Bộ Trại quốc (Campuchia), triều cống sứ Sai Ngõa Lập Xiêm La quốc (Thái Lan), ra mắt thiên triều thiên tướng Tần
Đại lão gia.