Cẩm Y Vệ

Chương 787: Chương 787: Chậm một bước




Tần Lâm trở về phủ đệ, Từ Văn Trường tiến ra đón, nét mặt già nua cười nhăn nhúm như đóa hoa cúc:

- Tần Thái Bảo, chúc mừng chúc mừng.

- Ặc, lão biết chuyện nhanh như vậy sao?

Tần Lâm hỏi như không có chuyện gì xảy ra, từ Thái Tử Thiếu Bảo trở thành Thái Tử Thái Bảo, hư hàm mà thôi, không đáng kể gì.

Từ Văn Trường gật đầu một cái:

- Mới vừa rồi Tằng Tỉnh Ngô đã tới.

Tần Lâm giật mình kinh hãi:

- Y tới nơi này ư?

Dựa theo suy nghĩ của Tần Lâm, Tằng Tỉnh Ngô có thể mật nghị ở phủ đệ Vương Quốc Quang, có thể triệu tập kiện tướng Giang Lăng đảng, cũng có thể làm chuyện khác. Y lớn gan lòng dạ ác độc không thua gì mình, lại thân là Binh bộ Thượng Thư, dưới tay có lực lượng không cho người khác biết, làm một ít chuyện rất là thuận tiện.

Nhưng chuyện mà Tằng Tỉnh Ngô không nên làm nhất chính là tìm đến mình, bởi vì y không làm được bất cứ chuyện gì ở chỗ này.

Từ Văn Trường cười khổ một tiếng:

- Xem ra Tằng Tỉnh Ngô cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, sợ rằng chúng ta không thể ngăn cản Trương Tứ Duy được nữa.

- Ta đi tìm y!

Tần Lâm gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, xoay người rời đi, ra cửa cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, giục ngựa tung bốn vó chạy như một làn khói, các quan giáo huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều không đuổi kịp hắn.

Từ Tân Di vui mừng nhào ra đón hụt, mở tròn mắt hạnh giậm chân lẩm bẩm:

- Hừ, Đốc Chủ Đông Xưởng, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, nếu thật sự ngươi làm chức đó vậy bản tiểu thư phải làm sao, quả thật là đần độn hết chỗ nói!

-----------

Đúng như Từ Văn Trường đoán, sau khi Tằng Tỉnh Ngô nhận được tin tức của Tần Lâm cân nhắc rất kỹ, nhưng thủy chung vẫn nửa tin nửa ngờ. Lúc này mới chạy đến phủ Tần Lâm chờ đợi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn trở về, nghĩ tới các vị đồng liêu Giang Lăng đảng tương hội tại phủ Phan Thịnh, y đành phải vội vã rời đi.

Không trách Tằng Tỉnh Ngô, quả thật lúc trước y cùng Tần Lâm giải quyết vụ án Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu tham ô, biết rõ bản lãnh Tần Lâm, lại rất rõ ràng Trương Cư Chính hết sức thưởng thức Tần Lâm. Nhưng dù sao trong suốt mười năm qua, Trương Tứ Duy vẫn là kiện tướng Giang Lăng đảng kiên định không dời, thậm chí là tay trái tay mặt của Trương Cư Chính trong nội các. Cho dù là trước đó Tằng Tỉnh Ngô cũng phát giác mấy phần đầu mối, nhưng như vậy làm sao có thể quyết đoán chắc chắn?

Nhưng lúc này sợ rằng Phan Thịnh đã viết tấu chương từ chức Đại Học Sĩ, các vị đồng liêu cũng đang thảo luận sau này lấy Trương Tứ Duy cầm trịch đi tới phương hướng thế nào. Rốt cuộc nên làm gì bây giờ...

Tằng Tỉnh Ngô nôn nóng trong lòng, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới phủ đệ Phan Thịnh.

Đúng như y đoán, các kiện tướng Giang Lăng đảng Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Lý Ấu Tư, Vương Triện… tụ tập đầy đủ, đang sôi nổi thảo luận phương hướng sau này.

Vương Triện lòng tin tràn đầy, lớn tiếng nói:

- Mặc dù Phan huynh bất hạnh từ chức, nhưng vẫn còn chưởng Lễ bộ có quyền thu nhận sĩ tử khoa cử. Phượng Bàn huynh ngồi chức Thủ Phụ trên đỉnh, Thân Các Lão hết sức tương trợ, một thời gian sau tại hạ hoặc là Dư Hữu Đinh cũng nhập các góp chút sức mọn, nhất định sẽ làm cho di nguyện lão sư biến thành sự thật, khai sáng triều Vạn Lịch trung hưng thịnh thế!

Lý Ấu Tư cũng nói:

- Trước kia luôn cảm thấy Phượng Bàn hiền đệ có vẻ không hợp, hiện tại nhớ lại dường như là do tại hạ thiếu chân thành…

Bởi vì Phan Thịnh viết tấu chương từ đi chức Thủ Phụ Đại Học Sĩ, nên Trương Tứ Duy không tới, tránh cho giống như lão thúc giục buộc Phan Thịnh từ chức. Bất quá tuy rằng lão không có ở chỗ này, các vị đại thần Giang Lăng đảng vẫn khen ngợi hết lời, nhất là Vương Triện tính tình chất phác.

Trong lòng Tằng Tỉnh Ngô hết sức nôn nóng, vốn là lấy lý trí và hơn mười năm giao tình với Trương Tứ Duy mà xem xét, tối đa y cũng chỉ hơi nghi ngờ một chút mà thôi. Những lời của Tần Lâm cũng không có chứng cứ, nhưng nếu y không nói ra lời của Tần Lâm, trong lòng lại cảm thấy thắc thỏm không yên, dường như sắp gây ra sai lầm rất lớn.

Rốt cục y không nhịn được, thấy nơi này toàn là tâm phúc chí cốt thật sự của Giang Lăng đảng bèn đuổi người làm cùng nha hoàn lui xuống hết, tự tay đóng đại môn khách sảnh lại.

- Tằng lão đệ, ngươi... Ngươi làm gì vậy, muốn đánh cướp sao?

Vương Quốc Quang chỉ đùa một chút, tự mình bật cười ha hả.

Thế nhưng nhìn thấy thần thái nghiêm túc của Tằng Tỉnh Ngô, mọi người liền biết không phải là nói giỡn, ngay cả Phan Thịnh đang viết cũng dừng bút lại.

Tằng Tỉnh Ngô cắn răng, hắng giọng nói:

- Chư vị lão tiên sinh nghe ta một lời, có thể Trương Tứ Duy có vấn đề! Có tin tức nói lão lui tới với Nghiêm Thanh cầm đầu cựu đảng, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho triều chính mới!

- Cái gì, ngươi không uống lộn thuốc chớ?

Đám người Vương Quốc Quang, Lý Ấu Tư trợn mắt há mồm, dường như mới vừa nghe chuyện ngàn lẻ một đêm.

Vương Triện không nhịn được nói:

- Tằng huynh ngươi không phải là đùa giỡn chứ, ngươi nghe chuyện này do ai nói, ở đâu?

- Ta, ta không thể nói ra được.

Sắc mặt Tằng Tỉnh Ngô hơi đỏ lên, đôi môi khẽ mấp máy vài cái, lại hỏi:

- Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra được mấy phần đầu mối sao? Ngày xưa lúc Thái Sư còn sống, tại hạ đã cảm thấy Trương Tứ Duy có vẻ như lá mặt lá trái, chỉ sợ thái độ của lão đối với Thái Sư, đối với triều chính mới cũng không đơn giản như ngoài mặt vậy!

- Phải, quả thật Trương Tứ Duy và Thái Sư từng có bất đồng ý kiến, nhưng cũng chỉ là tranh chấp nhỏ, từ trước tới nay lão chưa từng cãi lại chuyện lớn bao giờ.

Vương Triện không phục biện bác, suy nghĩ một chút còn nói:

- Trương Tứ Duy là do Thái Sư cất nhắc vào nội các, cũng giống như chúng ta đã từng chịu ân đức của Thái Sư, chẳng lẽ tầm nhìn của Thái Sư còn có thể sai sao?

Lời này vừa nói ra, mọi người gật đầu liên tục, Trương Cư Chính chấp chưởng triều cương trong mười năm gần như đánh đâu thắng đó, hơn nữa lập ra cục diện mười năm đầu triều Vạn Lịch trung hưng hết sức vững vàng. Đây là chuyện mà bất cứ kẻ nào cũng không thể phủ nhận, nếu nói Trương Thái Sư đã nhìn lầm người, lại bị Trương Tứ Duy che mắt, cho dù là từ lý trí hay tình cảm, các kiện tướng Giang Lăng đảng cũng không thể nào chấp nhận.

Trương Học Nhan nhíu mày một cái, giọng nói chậm rãi:

- Lão Tằng, không phải là chúng ta không tin được ngươi, nếu như đột nhiên có người nói cho chúng ta biết thật ra ngươi là nội tuyến cựu đảng nằm vùng trong chúng ta, chúng ta cũng sẽ không tin tưởng. Rốt cục là ngươi lấy tin này từ đâu ra, hãy nói ra chúng ta cùng nhau nghiên cứu.

Tằng Tỉnh Ngô đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát nói ra:

- Là Tần Lâm nói cho ta biết!

Ặc... Chúng đại thần Giang Lăng đảng thảy đều sững sờ, hồi lâu sau Vương Triện bật cười ha hả:

- Tằng Thượng Thư thật là, thật là... bảo hạ quan nói cái gì cho phải đây? Khi Thái Sư còn sống thường nói trong ba câu của họ Tần không có nửa câu thật, từ trước tới nay thường hay nói nhăng nói càn, lời của hắn cũng có thể cho là thật hay sao?

Tằng Tỉnh Ngô vẫn có vẻ không phục:

- Tần Lâm xét âm đoán dương, ai cũng nói hắn mắt thần như điện, chắc là có chứng cớ mới dám nói như vậy.

- Tam Tỉnh hiền đệ, không phải là chúng ta không tin được Tần Lâm.

Trương Học Nhan lắc đầu, ấn Tằng Tỉnh Ngô ngồi xuống ghế, cười nói:

- Phá án là phá án, đại sự triều đình là đại sự triều đình, Tần tiểu hữu tính tình cực tốt, nhưng dù sao mới chừng hai mươi tuổi...

Quan văn rất chú trọng từng trải và khoa cử, ta là khoa Đinh Sửu năm Vạn Lịch thứ năm, ngươi là khoa Canh Thìn năm Vạn Lịch thứ tám, vậy ta chính là lão tiền bối, ngươi chính là mạt học hậu tiến, Đại Minh hai trăm năm qua đã quen như vậy.

Tần Lâm tuổi còn trẻ lại là cẩm y vũ thần, mặc dù giải quyết rất nhiều vụ án, thay triều đình lập được công lao hiển hách, cũng rất được chúng đại thần Giang Lăng đảng coi trọng, nhưng dính đến đại sự triều chính, các vị đại thần vẫn không cho là hắn có tư cách tham dự.

Trương Cư Chính là thủ lãnh Giang Lăng đảng, mấy đứa con trai còn kém một bậc, Trương Cư Chính cũng chỉ bồi dưỡng mấy huynh đệ Trương Kính Tu mà thôi, trông cậy vào mười năm hai mươi năm sau. Nếu như bây giờ để cho Trương Mậu Tu thử làm thủ lãnh Giang Lăng đảng, Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô có thể nghe theo y sao?

Con trai còn như vậy, con rể lại càng kém một bậc. Dù sao trong lòng đa số người thời này, con rể vẫn là người ngoài, huống chi tên Tần Lâm này cưới thiên kim tướng phủ vẫn là nhờ ăn vạ…

Đây cũng là nguyên nhân Trương Cư Chính giữ bí mật không nói lúc lâm chung về người thừa kế chân chính trúng ý lão, để cho Tần Lâm mưu thiên bố cục mười năm sau. Trong lòng lão Thái Sơn biết rất rõ ràng, nếu bây giờ để cho con rể tiếp chưởng Giang Lăng đảng bất quá là làm cho Giang Lăng đảng lập tức sụp đổ chia rẽ mà thôi. Lão là thủ lãnh Giang Lăng đảng, không phải là Hoàng đế Giang Lăng đảng, mọi người lấy chí đồng đạo hợp kết giao nhau, cũng tuyệt không phải là thần tử và nô tài.

Tằng Tỉnh Ngô bị các vị cố giao nói cho á khẩu không trả lời được, y vốn là nửa tin nửa ngờ, nghi ngờ trong lòng khó giải, không nhịn được nói ra mà thôi. Hiện tại thấy các vị cố giao đều hết sức quả quyết cũng không kiên trì ý kiến của mình nữa, bất quá vẫn cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, cảm thấy hết sức không thoải mái.

-----------

Tần Lâm ở ngoài đường hỏi cẩm y quan giáo tuần tra, biết Tằng Tỉnh Ngô đi phủ đệ Phan Thịnh, lập tức khoái mã ra roi chạy tới.

Hắn cỡi trên lưng ngựa có thể nhìn được xa, còn cách một con đường đã nhìn thấy trung môn Phan phủ mở rộng, các đại thần từ biệt tiến ra, ngồi lên kiệu tứ tán rời đi.

Tần Lâm lại vội vàng quất thêm mấy roi, Tằng Tỉnh Ngô ngồi cỗ kiệu đang đi về phía này bị hắn ngăn lại.

- Tần thế huynh.

Tằng Tỉnh Ngô vuốt chòm râu đen, ánh mắt có hơi do dự.

Tần Lâm vội vàng xông lên, kéo lấy ống tay áo Tằng Tỉnh Ngô:

- Tằng Thượng Thư, sao hả, Phan lão tiên sinh có thay đổi chủ ý hay không?

Tằng Tỉnh Ngô lắc đầu một cái, nụ cười mang theo vẻ khổ sở, tình cảm và lý trí nói cho y biết Trương Tứ Duy không có vấn đề, nhưng trực giác nói cho y biết, rất có thể là Tần Lâm đúng.

- Dẫn ta đi, dẫn ta đi tìm Phan lão tiên sinh!

Tần Lâm kéo Tằng Tỉnh Ngô về phía Phan phủ, khiến cho vị Binh bộ Thượng Thư này lảo đảo.

Phàm là người đi đường nhận ra được hai đại nhân vật này, thấy vậy lập tức thè lưỡi: Tần tướng quân quả nhiên là bàn tay đen phía sau màn lật đổ Phùng Bảo, Binh bộ Thượng Thư còn bị hắn kéo như vậy…

- Tần thế huynh, Tần thế huynh buông tay!

Tằng Tỉnh Ngô ra sức tránh thoát Tần Lâm, liếm môi một cái cười khổ nói:

- Bây giờ đi có lẽ đã muộn rồi, nửa canh giờ trước Phan lão tiên sinh… Phan lão tiên sinh đã viết xong tấu chương, sợ rằng bây giờ đã đưa đến Thông Chính Ty.

- Chậm một bước rồi!

Tần Lâm khổ sở gãi gãi đầu.

Tằng Tỉnh Ngô lặng lẽ nhìn Tần Lâm lên ngựa ra roi, giục ngựa đi xa, ngoài bất an trong lòng ra lại thêm mấy phần áy náy...

-----------

- Biết trước sẽ có kết cục như vậy.

Trong thư phòng Tần phủ, Từ Văn Trường cười khổ thở dài, lộ vẻ bất đắc dĩ.

Tần Lâm không hề có được chứng cớ xác thực, cục diện bây giờ Trương Tứ Duy và Nghiêm Thanh cùng là đại thần triều đình, chẳng lẽ hắn còn có thể tìm ra phong thơ Trương Tứ Duy đích thân viết cho Nghiêm Thanh, hoặc là tìm ra nhân chứng gì đó, các đại thần Giang Lăng đảng không tin hắn là chuyện đương nhiên.

Trên thực tế Tần Lâm cũng là lấy được tin tức từ chỗ Trương Thành, thêm vào tình báo linh tinh lấy được từ hai đường dây Cẩm Y Vệ và nữ y quán, xác nhận là Trương Tứ Duy có vấn đề.

Mấu chốt là hắn biết, hắn tin tưởng, nhưng người khác không tin. Đại thần nhỏ tuổi nhất trong Giang Lăng đảng cũng đã gần bốn mươi, chìm nổi quan trường mười mấy hai mươi năm, Tần Lâm chỉ mới hai mươi tuổi lại không có bằng chứng, làm sao có thể khiến cho bọn họ tin tưởng?

- Lão Thái Sơn ôi lão Thái Sơn, vì sao người lại có thành kiến với con như vậy, nói con nói ra ba câu không có nửa câu thật?

Tần Lâm bất đắc dĩ gãi gãi đầu, quả thật là như vậy, nếu như khi Trương Cư Chính còn sống nói với bọn Vương Quốc Quang rằng tính tình Tần Lâm thành thật không đùa giỡn, có sao nói vậy không hề đặt chuyện, chắc chắn lòng tin của đám đại thần Giang Lăng đảng với hắn cũng sẽ cao hơn.

Từ Văn Trường vuốt chòm râu bạc nhìn Tần Lâm cười cợt:

- Đi đêm có ngày gặp ma, Tần trưởng quan ngươi ngày thường nói láo gạt người đùa bỡn xảo quyệt đã quen, lần này nói lời thật người khác cũng không tin, chính là báo ứng.

Tần Lâm bĩu môi, hiện tại Từ lão đầu tử còn cười được, ôi, giá như lúc này có Trương Tử Huyên ở đây thì hay biết mấy, nhất định nàng sẽ có biện pháp thuyết phục đám thúc bá kia.

Đáng tiếc các con Trương gia đã đi theo linh cữu Trương Cư Chính về quê Giang Lăng, Trương Tử Huyên không có ở kinh sư, mấy huynh đệ Trương Kính Tu Trương Mậu Tu cũng vậy.

- Thật ra thì chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ ích lợi.

Từ Văn Trường nghĩ ngợi, từ từ nói:

- Bây giờ tự nhiên là Giang Lăng đảng không tin Tần tướng quân ngài, nhưng chờ đến khi bọn họ bị thua thiệt, đây gọi là vấp ngã một lần, khôn lên một chút, lúc ấy bọn họ sẽ nghe theo ngài răm rắp, vậy thì dễ dàng hơn nhiều, cũng không phải là không có ích lợi cho chuyện bố cục ngài tiếp chưởng Giang Lăng đảng.

Từ Văn Trường nói cũng có đạo lý của lão, chúng đại lão Giang Lăng đảng cầm giữ triều cương, người nào cũng nắm chức vụ quan trọng, Xuân phong đắc ý. Tần Lâm chỉ là tiểu bối, muốn tùy tiện chấp chưởng Giang Lăng đảng quả thật không dễ dàng gì. Cho dù là hắn có mối quan hệ con rể Trương Cư Chính, có con gái Trương gia âm thầm tương trợ hết sức, trong mười năm muốn đạt thành mục tiêu cũng cảm thấy hơi khó khăn.

Đợi đến khi Giang Lăng đảng bị thua thiệt, bọn họ mới tin tưởng Tần Lâm hơn, khi đó Tần Lâm muốn lên ngôi thủ lãnh tình hình đã khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.