Nhưng Tần Lâm nở nụ cười khổ, bưng chén trà uống một hớp chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, để chén trà xuống lắc đầu nói:
- Vấn đề là ta sợ từ nay về sau trong triều đình cũng không còn Giang Lăng đảng!
- Không, không đến nỗi chứ?!
Từ Văn Trường cả kinh đứng bật dậy, ống tay áo lướt qua mặt bàn làm rơi vỡ chén trà.
Cho dù là Từ Văn Trường chìm nổi quan trường mấy chục năm, trải qua
nhiều gian nan hiểm trở cũng cảm thấy khả năng không nhiều. Triều chính
mới của Giang Lăng đảng triệt để cách tân, dân chúng trong thiên hạ hân
hoan khích lệ, phần tử Giang Lăng đảng đang nắm giữ triều chính hết sức
vững vàng. Cho dù là Vạn Lịch chèn ép bọn họ cũng không thể nào thay đổi được triều chính mới của Trương Thái Sư, đuổi hết phần tử Giang Lăng
đảng, đó không phải là tự đào mộ cho Đại Minh vương triều sao?
Đầu ngón tay Tần Lâm gõ mặt bàn, lạnh lùng nói:
- Từ lão đầu tử, cuối cùng lão chỉ có thể làm Sư Gia, trải qua nhiều khó khăn như vậy còn chưa hiểu rõ được sao?
Từ Văn Trường chán nản ngã ngồi, toàn thân cơ hồ xụi lơ, lão nhớ ra rồi, đã hoàn toàn nhớ rõ: loại người giống như Trương Cư Chính, Hồ Tông
Hiến, Thích Kế Quang không phải là tuyệt đối thanh liêm, thường là sẽ có quyền mưu thủ đoạn, nhưng bọn họ có giới hạn cuối cùng. Bởi vì mục tiêu của bọn họ là quốc thái dân an, là trung hưng thịnh thế, đây mới là mục tiêu mà bọn họ phấn đấu theo đuổi, mà những thủ đoạn không quang minh
chính đại bất quá chỉ là phương tiện để đi tới mục đích cuối cùng của
họ.
Nhưng có vài người khác lại không giống như vậy, trong mắt bọn họ không
có thị phi, không có chính nghĩa, hoàn toàn không có lê dân bá tánh, vì
lợi ích cá nhân có thể làm cho dân chúng oán than, làm cho sinh linh đồ
thán. Tỷ như Vương Bản Cố, tỷ như Dương Triệu...
- Bất quá ta sẽ không bỏ qua.
Tần Lâm híp mắt, đầu ngón tay co lại nhịp nhịp trên mặt bàn:
- Muốn hủy diệt Giang Lăng đảng ta ư, nằm mơ!
Giang Lăng đảng ta… Từ Văn Trường gần như không còn sức lực đột nhiên
buồn cười, đột nhiên lại khôi phục khí lực. Tên Tần Lâm này thật sự là
mặt dày, có lẽ cũng chỉ có loại người đánh không chết đập không nát như
hắn mới có thể cứu vãn cục diện khó có thể thu thập này…
-----------
Lại là triều hội ở Hoàng Cực môn, Kiến Cực điện Đại Học Sĩ Phan Thịnh vì tị hiềm sửa dép vườn dưa cho nên nộp tấu chương từ đi chức vị Đại Học
Sĩ. Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân liên tục giữ lại, thế nhưng vì Phan
Thịnh tâm ý đã quyết, chỉ đành phải phê chuẩn.
Phan Thịnh cao phong lượng tiết, được triều thần nhất trí tán thưởng,
những giám sát Ngự Sử nghĩ ra tội danh, chuẩn bị sẵn tấu chương đạn hặc
Phan Thịnh bị Phùng Bảo tiến cử Thủ Phụ phải bị cách chức điều tra, cũng lặng lẽ thu hồi tấu chương, quả thật không có tác dụng gì, có thể nói
là được không bằng mất.
- Trong tấu chương Phan ái khanh tiến cử Trương ái khanh Tứ Duy, quần thần cho là Trương Tứ Duy có thể đảm nhiệm Thủ Phụ ư?
Vạn Lịch cười đưa tay ra mời:
- Mời Lục bộ Cửu khanh đình thôi đi!
- Thần cho là Trương Tứ Duy công trung với nước, xứng đáng thống lĩnh quần thần, có thể đảm nhiệm Thủ Phụ!
Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang nổ phát pháo đầu tiên.
- Vi thần tán thành!
- Vi thần tán thành!
- Bọn thần tán thành!
Thân Thời Hành, Trương Học Nhan, Lý Ấu Tư, Vương Triện... thanh thế
Giang Lăng đảng vẫn thật lớn, thanh âm tán thành vang tại triều đường
thành một mảnh.
Tần Lâm thở dài một tiếng, hắn không cách nào ngăn cản hết thảy.
Trong đôi mắt của Vạn Lịch và Trương Tứ Duy đồng thời lộ ra nụ cười của kẻ chính mắt thấy con mồi mắc câu.
Phan Thịnh còn chưa ngồi nóng đít đã rời đi vị trí Thủ Phụ Đại Học Sĩ,
Trương Tứ Duy tiếp nhận thuận lợi, đại sự này theo sĩ lâm trong ngoài
triều thấy tựa hồ cũng không đáng kể gì. Bởi vì bất kể hai người Phan
Trương ai làm Thủ Phụ, hai người bọn họ đều là trọng thần Đại tướng
Giang Lăng đảng, giao lại chức Thủ Phụ Đại Học Sĩ bất quá là một cuộc
chuyển giao quyền lực từ tay trái sang tay phải mà thôi.
Chức chưởng ấn Ty Lễ Giám cũng không phải là một trong hai Trương lập
được công lao hãn mã lật đổ Phùng Bảo tiếp nhận, mà là dưới áp lực Lý
Thái hậu lựa chọn Trương Hoành đức cao vọng trọng, từ trước tới nay
không kết bè kết đảng tiếp nhận.
Nhân tuyển của hai chức vị quan trọng nhất ngoại đình và nội đình rốt
cục đã đâu vào đấy kể từ sau khi Trương Cư Chính qua đời tới nay, sau
khi xảy ra một loạt biến động.
Ngoại triều Giang Lăng đảng tiếp tục chấp chính, nội đình Trương Hoành
lão thành trì trọng, bọn họ lên đài có nghĩa là hướng gió triều đình
cũng không thay đổi, triều chính mới cải cách được mười năm qua vẫn được tiếp tục duy trì. Cách chức quan viên tham nhũng gian lận đất đai thuế
má, Nhất Điều Tiên Pháp sẽ tiến thêm một bước xâm nhập quán triệt...
Vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám và Thủ Phụ Đại Học Sĩ đã quyết
định xong, quyền lực bỏ trống sau khi Phùng Bảo rơi đài đã được bổ sung
đầy đủ: Trương Kình nhận chức Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám kiêm Đề Đốc
Đông Xưởng, Trương Thành là Bỉnh Bút thái giám kiêm chưởng ấn Ngự Mã
Giám.
Đám tay sai thủ hạ của hai vị này đều có thăng thưởng, thân tín của
Trương Kình là Hình Thượng Trí đảm nhiệm Chưởng Hình Thiên Hộ Đông
Xưởng, điệt nhi của y Trương Tôn Nghiêu thăng làm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ,
chỉ điểm Nam Trấn Phủ Ty, thay vị trí Phùng Bang Ninh.
Hôm ấy Trương Tiểu Dương đi tới phủ Tần Lâm, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ,
thân khoác một chiếc áo vải màu đen, bên ngoài khoác chiến bào thêu màu
lục sẫm, chân đi ô du chiến ngoa, là trang phục của hoạn quan cao cấp
Ngự Mã Giám.
- Tần Thái Bảo, ngài thấy tiểu nhân mặc trang phục này thế nào?
Trương Tiểu Dương cầm vạt trước chiến bào phe phẩy cười tít mắt, lộ vẻ đắc ý vô cùng.
Tần Lâm có chút không yên lòng, thuận miệng nói:
- Ừm, không tệ, giống như tướng quân thiếu niên trên sân khấu.
Trương Tiểu Dương đang đắc ý, đúng lúc Từ Tân Di, A Sa cùng Giáp Ất Bính Đinh đánh mã cầu ở Tây giáo trường trở về, cười cười nói nói đi qua bên cạnh hành lang, y theo thói quen tự nhiên quỳ xuống:
- Tiểu nhân thỉnh an Đại tiểu thư!
Các nàng lấy làm kinh hãi, Từ Tân Di nhìn nhìn một chút liền nhận ra:
- Ủa, đây không phải là tiểu Trương công công trước kia ở bên cạnh Chu
Do Phiền ở Kinh Vương phủ sao? Nghe nói ngươi nhận thúc thúc Trương
Thành, làm việc tại Ngự Dụng Giám, bây giờ lại đổi sang Ngự Mã Giám rồi
sao?
- Bẩm Đại tiểu thư, tiểu nhân nhờ Tần Thái Bảo chiếu cố đã làm tới Đề Điều thái giám Ngự Mã Giám.
Trương Tiểu Dương từ dưới đất bò dậy, khom lưng cười nịnh.
Ôi... Tần Lâm thở dài, Trương Tiểu Dương này mặc chiến bào nội thần vũ
chức Ngự Mã Giám vào, thoạt nhìn còn có hơi ra hình ra dáng, nhưng gặp
phải chủ nhân năm xưa lập tức hiện ra nguyên hình.
Ừm, có lẽ đây gọi là làm người không quên nguồn cội.
Từ Tân Di đi vòng quanh Trương Tiểu Dương một vòng, cười nói:
- Ôi chao, không nhìn ra ngươi làm tới Đề Điều Ngự Mã Giám, vậy Đằng
Tương tứ vệ thuộc về ngươi quản sao? Vậy thì hay quá, sau này đánh cầu
đi săn gì đó, ta sẽ tìm ngươi mượn giáo trường, mượn chiến mã.
Trương Tiểu Dương vội vàng đáp ứng, lộ vẻ lúng túng:
- Đại tiểu thư muốn dùng cái gì, tiểu nhân sao thể nói một chữ không?
Đằng Tương tứ vệ là cấm quân tinh nhuệ nhất triều Đại Minh, không nằm
trong hai mươi hai kinh vệ thuộc thân quân Chỉ Huy Sứ Ty, mà thuộc về
nội đình Ngự Mã Giám trực tiếp quản hạt. Địa vị của nó trên cả đám Ngự
Lâm quân như Kim Ngô Vệ, là lực lượng cuối cùng phòng gian ngự vũ bên
người đế vương. Bất kể biến cố Minh Anh Tông đoạt môn hay là triều Chính Đức thanh trừ Lưu Cẩn đều dựa vào cánh quân này.
Ngự Mã Giám vốn là Trương Kình cai quản, nhưng Phùng Bảo tổ chức ở nội
đình nhiều năm, trong Đằng Tương tứ vệ cũng có cài cắm không ít lực
lượng, cho nên lúc xảy ra cung biến không hề dùng tới cánh tinh binh
này, mà là điều tới thiết giáp quân mười hai đoàn doanh.
Cũng may có Trương Kình, Phùng Bảo cũng không thể nào chân chính nắm
được Đằng Tương tứ vệ. Nếu không lấy vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc
Công Đông Xưởng, lại cầm Đằng Tương tứ vệ bảo vệ hoàng quyền, chỉ sợ Vạn Lịch cũng không dám phát động cung biến.
Tần Lâm suy nghĩ một chút cảm thấy buồn cười, không ngờ rằng Trương Tiểu Dương lại trở thành Đề Điều thái giám (thái giám điều hành) của chi cấm quân tinh nhuệ này, trong khi y không hề biết cách luyện binh đánh
giặc, nhìn bề ngoài cảm thấy để cho y cầm quân là chuyện hết sức nực
cười.
Từ Tân Di đến từ Ngụy Quốc Công phủ, vũ huân quý thích, chính là thân
hữu của Hoàng gia. Cho dù là Trương Tiểu Dương làm tới Đề Điều thái giám thống soái Đằng Tương tứ vệ, rốt cục ở trong mắt nàng cũng chỉ là gia
nô hoàng thất mà thôi.
Giáp Ất Bính Đinh cũng giống như quá khứ, cười hỉ hả đùa giỡn với Trương Tiểu Dương, nữ binh Giáp vỗ vỗ vai y:
- Tiểu Trương, bây giờ ngươi còn đi chơi kỹ viện không?
- Ha ha, Trương công công thật là phong lưu thành tánh!
Nữ binh Ất cũng cười lên.
Nữ binh Bính làm bộ nghiêm trang:
- Trương công công thật sự là tấm gương cho thái giám, ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm...
Mắt tiểu Đinh toát ra tinh quang sáng chói, vung quyền múa may:
- Ta ủng hộ ngươi. Tốt nhất hãy làm Đốc Công Đông Xưởng, tránh cho Tần trưởng quan của chúng ta nhìn chằm chằm vị trí kia.
A Sa thấy cảnh tượng này đầu tiên là giật mình không nhỏ, tiếp theo híp
mắt lại, cắn môi cười xấu xa: thì ra Tần đại thúc cũng có qua lại với
Đằng Tương tứ vệ…
Sắc mặt Tần Lâm lập tức sa sầm, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện ác
đồn xa ngàn dặm, chuyện cười Đốc Công Đông Xưởng bây giờ là ai ai cũng
biết. Tấm lòng ta có nhật nguyệt chiếu soi, thế nhưng nhật nguyệt chiếu
một đằng, dụng ý của ta nằm một nẻo.
- Đi đi đi, tất cả đi hết đi, toàn thân đầy mồ hôi còn nhiều lời ở chỗ này, khiến cho lão tử thật đau đầu!
Tần Lâm lớn tiếng thét, đuổi đám nữ nhân đang ríu rít trò chuyện này đi hết.
- Tần trưởng quan, ngài không hài lòng sao?
Trương Tiểu Dương hỏi dò, tiếp theo liền vỗ trán một cái:
- Tiểu nhân hiểu rồi, là do tên con cháu rùa đen Trương Tôn Nghiêu kia,
con bà nó mới vừa chém Phùng Bang Ninh, lại xuất hiện Trương Tôn Nghiêu, tên này quả thật chẳng ra gì. Bất quá có tiểu nhân, có Hoắc Lý Hình,
chúng ta cũng có thể chơi với chúng một phen.
Trương Tiểu Dương hiểu sai ý, Tần Lâm không hề quan tâm tới Trương Tôn Nghiêu, người hắn đang lo là Trương Tứ Duy.
Không thể không thừa nhận Vạn Lịch sử dụng quyền mưu rất khá, có một
loạt hành động giữa khoảng quyền lực chồng chất lên nhau của hai Trương: Trương Kình tiếp chưởng Đông Xưởng, dĩ nhiên Chưởng Hình Thiên Hộ phải
dùng người của y, đó chính là Hình Thượng Trí, nhưng chức Lý Hình Bá Hộ
lại để cho thân tín Tần Lâm là Hoắc Trọng Lâu nắm giữ.
Bên Đông Xưởng bị Tần Lâm cài người, bên Cẩm Y Vệ cũng bị Trương Kình
cài người, Trương Tôn Nghiêu tiếp nhận chỗ Phùng Bang Ninh rõ ràng là do Trương Kình an bài.
- Trương Tôn Nghiêu ư?
Tần Lâm cười lắc đầu một cái, như có điều suy nghĩ nói:
- Sớm muộn gì y cũng có kết cục như Phùng Bang Ninh… Đúng rồi tiểu
Trương công công, ngươi tới tìm ta e rằng không chỉ vì khoe bộ chiến bào mới này phải không?
- Tần Thái Bảo minh giám!
Trương Tiểu Dương cười thi lễ:
- Mặc dù Ngự Mã Giám là do thúc thúc tiểu nhân chưởng quản, nhưng chúng
ta chỉ có thể loại trừ người của Phùng Bảo trước kia, không thể động tới người của lão tiểu tử Trương Kình, như vậy cũng không nói. Bản lãnh của tiểu nhân thế nào ngài cũng biết rất rõ ràng, phục vụ chủ nhân còn tạm
được, lãnh binh còn kém thật xa, cho nên… cho nên tiểu nhân mới suy
nghĩ, có thể cầu xin ngài tiến cử cho vài vị quan võ đắc lực giúp tiểu
nhân một tay được chăng?
Cầu còn không được! Dĩ nhiên Tần Lâm bằng lòng, thông qua Trương Tiểu
Dương đưa thủ hạ vào Đằng Tương tứ vệ bảo vệ cung đình, tuyệt đối là một nước cờ hay.
Nhưng kế tiếp hắn lại gặp khó khăn, hắn quen biết quan võ cũng không ít, nhưng lại không có một ai thích hợp. Chỉ Huy Sứ Chu Tiến Trung, Vương
Thủ Nghĩa ở Nam Kinh, đó là gia tướng đời đời của Quốc Công phủ, Đặng Tử Long, Ma Quý thành danh đã lâu, làm tới Đại tướng một phương, sẽ không
tới Đằng Tương tứ vệ làm gì. Mã Văn Anh, Lưu Đình Dụng thuộc Chiết binh
quan chức quá thấp, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung xa ở Phúc Kiến, hơn nữa
thuộc Thủy sư.
Tuy rằng Tần Lâm quen biết nhiều quan võ, nhưng không có ai thích hợp đến Đằng Tương tứ vệ.
Trầm ngâm hồi lâu, Tần Lâm trầm tư nói:
- Có mấy người kinh nghiệm sát phạt chiến trận phong phú, lăn lộn núi
thây biển máu, tuổi tác còn trẻ, quan chức cũng không lớn không nhỏ vô
cùng thích hợp. Chỉ là bản thân bọn họ không chịu tới…
- Là ai vậy, ta cho bọn họ làm tọa doanh quan, cho hưởng vinh hoa phú quý, tại sao phải sợ họ không đáp ứng?
Trương Tiểu Dương vội vàng hỏi.
Tần Lâm còn chưa đáp, chợt nghe Ngưu Đại Lực rống to từ ngoài cửa truyền báo:
- Kế Trấn Thích Thiếu tướng quân cầu kiến!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, người mà Tần Lâm nghĩ đến chính là Thích Kim và mấy vị đồng liêu bằng tuổi của y.
Thích Kim khoác một chiếc chiến bào màu nâu cũ rách, giày mòn tới mức
sắp sửa lộ ngón chân, ngù khôi trên đầu bạc thếch. Thế nhưng khí thế hào hùng thân trải trăm trận của y khiến cho Trương Tiểu Dương trở nên như
bùn nhão. Cho dù là y trùm một chiếc bao tải lên người cũng không ngăn
được khí tức cường hãn kia toát ra mạnh mẽ.
Sau lưng y là mấy tên quan võ thanh niên cùng tuổi, cũng có vóc người
vạm vỡ sắc mặt phong trần, e rằng thời gian mà bọn họ lăn lộn trong quân đội không ít hơn mười năm.
Người mà Tần Lâm vừa nói với Trương Tiểu Dương chính là Thích Kim và các bạn của y, nhưng bọn họ thật sự muốn chinh chiến sát phạt trên chiến
trường một đao một thương, làm sao chịu đến Đằng Tương tứ vệ dưỡng già ở đó?
- Ôi chao, mấy vị này quả thật rất khá!
Trương Tiểu Dương cũng biết người biết của, nhìn Tần Lâm chớp chớp mắt, y cũng hiểu được những người này đến tìm Tần Lâm nhất định có chuyện
khác, rất thức thời cáo từ.
Tần Lâm ra lệnh dâng trà, đám nha hoàn người làm biết đám tướng quân
biên quan này uống như trâu uống đã quen, bèn bưng ra mấy chiếc tô lớn.