Mai Tướng chỉ cảm thấy đầu phát nổ, ót nặng như đeo đá, cả người giống như cương cứng rồi run lên lật bật.
Vừa khéo Tần Lâm chuyên làm trò quỷ, ở trong trướng nhìn thấy Mai thái giám, liền âm trầm lạnh lẽo nhìn y cười:
- Mai công công, muốn tới xem thử không? Ta cưa xương sườn một mình có
hơi không thuận tay, ngươi tới đây phụ một tay có được chăng?
Mẹ
của ta ơi! Mai Tướng chỉ cảm thấy đáy quần nóng lên, vãi ra quần rồi,
lấy lại tinh thần liền lăn một vòng ra phía ngoài mà chạy, lòng nói ta
mà phụ ngươi một tay à, chỉ xem thôi cũng sắp bị hù chết rồi, tương lai
sau này ngàn vạn lần không thể chọc vị Tần trưởng quan này nữa, quả
nhiên hắn là một tên yêu ma.
Thích Kế Quang thấy Tần Lâm sửa trị
Mai Tướng, không khỏi mỉm cười, thầm nói vị Tần lão đệ này làm đến tam
phẩm đại viên còn ranh mãnh như vậy, cứ thích trêu cợt người khác.
Lúc này Tần Lâm đã cưa gãy mấy xương sườn của thi thể, buồng phổi bại lộ ra hoàn chỉnh.
- Ủa, phổi này có vấn đề!
Thích Kế Quang không hiểu cái gì là y học, nhưng lão cũng cảm thấy phổi này
sưng đỏ phát trướng, bên trong nằng nặng căng đầy, không phải là nước
sông thấm vào, mà là tích mủ sền sệt.
Tần Lâm một lời cho ra kết luận chắc chắn như đinh đóng cột:
- Đúng, vị Na Nhan Thiên Hộ Mông Cổ này mắc bệnh sưng phổi nghiêm trọng, ở trên thảo nguyên là chứng không thể trị, cho dù không đâm vào cổ họng y một đao kia, y cũng không sống được mấy ngày nữa!
Trên thảo nguyên thiếu y thiếu thuốc, mùa Đông lại đặc biệt giá rét, cho dù
quý tộc Mông Cổ cũng không có cách nào tranh đấu với ông trời già, đáng
chết thì phải chết.
Thích Kế Quang, Thích Kim cùng các vị tướng
quân lập tức phát hiện không đúng, nếu vị Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ này
thân mắc viêm phổi nghiêm trọng, đã sớm nằm ở bên trong chiên phòng thoi thóp hơi tàn rồi, vì sao lại còn lãnh binh đi ra đánh trận, sao còn
đánh nhau cùng tiểu đội Dạ Bất Thu do Kế Trấn phái đến quan ngoại, còn
rơi xuống sông mà chết nữa?
- Hừ hừ, vốn bản soái cảm thấy Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly bỏ tiền vốn hơi quá nặng...
Thích Kế Quang chỉ hơi trầm ngâm, liền lẩm bẩm nói:
- Hiện tại mới biết thì ra là làm ăn không vốn, lấy cái tên quỷ bệnh lao nguyên bản sắp chết ra...
Trong cùng một lúc, Lục Viễn Chí cùng Lưu Tam Đao cũng phân biệt hoàn thành công việc giải phẫu kiểm nghiệm thi thể cặn kẽ.
- Không vượt ngoài dự đoán của Tần trưởng quan, quả nhiên có điểm kỳ quặc...
Lưu Tam Đao cúi người chào làm lễ Tần Lâm, sau đó chỉ vào thi thể do lão phụ trách nói:
- Mời xem, trên đỉnh đầu lão Hoàng có một cục u, là tiểu nhân bắt chước
biện pháp của Lục lão đệ, sau khi cạo sạch tóc của thi thể nhanh chóng
phát hiện. Nhìn hình dáng ước chừng là do thanh đao đập trúng, một đao
đánh xuống liền té xỉu, có bộ phận có triệu chứng khép lại, xem bộ dáng
là trước đó bị đập cho hôn mê, vết thương có hơi khép lại, sau đó qua
một đoạn thời gian mới bị một mũi tên xuyên tim bắn chết.
Lục Viễn Chí theo đó bẩm báo:
- Tần ca, đệ phụ trách giải phẫu Đại Lý, chuyện khác cũng không nói, dùng giấm đặc của Lưu gia hun nóng, nơi cổ tay hiện ra một vòng vết bầm, rõ
ràng chính là khi còn sống từng bị trói qua.
- Thế nào... Tại sao có thể như vậy!
Vị Đề Điều quan phụ trách lính trinh sát Dạ Bất Thu vẻ mặt lập tức trở nên đau thương, các tướng quân khác cũng lộ vẻ căm phẫn.
Tình huống như vậy, đã có thể tái hiện giản lược chuyện đã xảy ra ngày đó như thế nào rồi.
Tiểu đội Dạ Bất Thu bởi vì nguyên nhân nào đó toàn quân chết hết, lão Hoàng
cùng Đại Lý một người bị đập ngất đi, một người bị trói lại. Địch nhân
vì đạt thành mục đích lừa gạt, thả hai người bọn họ ra, lão Hoàng mới
vừa tỉnh dậy liền bị mũi tên bắn vào ngực giết chết. Đại Lý bị trói chặt sau khi được mở trói, tay không đứng trên mặt đất, địch nhân lại cỡi
chiến mã vọt tới, có người từ chính diện chém tới đả thương bờ vai của
y, có người từ phía sau bắn mũi tên ra.
Vì vậy, hai tên tù binh
bị ngụy tạo ra giả tượng ngộ hại trong kịch chiến, hơn nữa cộng thêm một Na Nhan Thiên Hộ vốn chỉ còn sống được có mấy ngày. Đồ Môn Hãn cùng
Đổng Hồ Ly coi như đã hoàn thành toàn bộ chuẩn bị cho chiến lược lừa gạt của mình.
Khá khen cho kế giương Đông kích Tây!
Thích Kế Quang đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt hổ lệ quang chợt lóe, đột nhiên hỏi:
- Tần lão đệ, như vậy xem ra mục tiêu của Thát Lỗ cũng không phải là Đào Lâm khẩu, ngươi cảm thấy thế nào?
Tần Lâm cũng cười:
- Theo như đệ biết, Tri Châu Kế Châu Vương Tượng Càn ra sức nhiều gấp bội so với các đời Tri Châu trước, chinh tập lương thực tiền bạc đều đưa
tới hướng ngược lại với Đào Lâm khẩu...
Thích Kế Quang từ góc độ
quân sự, Tần Lâm từ góc độ trinh sát hình sự, cho ra kết luận giống nhau như đúc, ánh mắt của hai người đều nhìn về địa điểm giống nhau trên bản đồ.
Thích Đại Soái đột nhiên chấn động cả y giáp, sải bước như
lưu tinh đi ra bên ngoài trướng, rút ra bội kiếm bên hông nhìn trời chỉ
một cái, đanh giọng nói:
- Thát Lỗ giết thám báo huynh đệ của ta, thù này không báo thề không làm người, tất cả nghe đây, rạng sáng binh
phát Đào Lâm khẩu, phải chém thủ cấp của Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly!
-----------
Trên thảo nguyên phía Tây của Cáp Lạt hà, một chi quân đội khổng lồ đang
hướng về phía mặt trời xuống núi di chuyển nhanh. Chỉ thấy vóc người thô to của võ sĩ Mông Cổ mặc giáp da trâu sống, từng tên từng tên thần sắc
đều dữ tợn đáng sợ, vô số chiến kỳ Tô Lỗ Định đón gió đêm bay lượn, đại
biểu cho từng đội hàng ngàn người, hàng vạn người.
Quân đội từ
đất bằng ào tới, nhìn không thấy đâu là cuối, tựa như thủy triều màu đen vô biên vô tận, tựa hồ có thể bao phủ hết thảy sự đề kháng, làm nát bấy bất cứ địch nhân nào...
Đây là liên quân tung hoành biên tái của Thổ Man bộ Đồ Môn Hãn cùng Đóa Nhan bộ Đổng Hồ Ly. Hai nhà được xưng có hơn mười vạn binh sĩ, cánh quân này không tới mười vạn cũng có tám vạn, thật đúng là uy phong lẫm lẫm, thế không thể địch.
Trong đội ngũ hành quân đông như kiến, một vị quý tộc Mông Cổ thân mặc kim giáp cỡi
trên lưng con ngựa cao lớn, thân thể ngũ đoản nhưng lại phát triển bề
ngang, mặt đầy thịt cộng với râu quai nón, tóc bện thành bảy cái đuôi
sam nhỏ ở sau ót, lỗ tai đeo vòng vàng to lớn, nhìn thế nào cũng không
giống như hạng người lương thiện.
Y chính là chủ nhân của phiến
thảo nguyên này, Thổ Man bộ Đồ Môn Hãn, được xưng người thừa kế đế quốc
Mông Cổ, dân chúng Trung Nguyên xưng y là Tiểu Vương Tử, hàng năm thường dẫn binh cướp bóc ở tuyến dọc theo trường thành, thỉnh thoảng dẫn dắt
trọng binh xuôi Nam cướp quan, thật sự là cái họa tâm phúc của triều Đại Minh.
Một người bên trái Đồ Môn Hãn có khuôn mặt giống như con
lừa, khóe miệng treo nụ cười gian trá giảo hoạt, trong đôi mắt thỉnh
thoảng thoáng qua một tia hung quang, chính là Đóa Nhan bộ Đổng Hồ Ly
xảo trá như hồ, chính là đồng bọn của Đồ Môn Hãn