A?!
Lưu Tam Đao lấy làm kinh hãi, thực không ngờ Tần Lâm không những không ném đá xuống giếng, ngược lại còn mượn tay lão tra nghiệm
thi thể, mặt già đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng nói:
- Tiểu nhân bằng lòng ra sức, chẳng qua là tiểu nhân tài sơ học thiển, sợ là không lọt vào pháp nhãn của Tần trưởng quan.
- Cũng không phải như vậy...
Tần Lâm cười khoát khoát tay:
- Ta thấy bản lãnh của lão Lưu ngươi rất tốt, mới vừa rồi không thể tra
ra điểm nghi ngờ sợ là bởi vì những tướng quân dưới quyền Thích Soái này không cho lão cởi y phục, có quần áo cản trở, mới khiến cho lão xem lầm đấy thôi!
- Tần trưởng quan thật là thần cơ diệu toán!
Lưu Tam Đao càng cảm thấy bội phục, cảm thấy Tần Lâm thật sự giống như
chính mắt nhìn thấy vậy. Đúng là các tướng quân không cho lão tùy tiện
kéo mở thi thể mặc áo bông, không cho lão thoải mái thi triển, mới nhìn
lầm vết đao ở bả vai trên thi thể thứ hai.
Tần Lâm cười khan,
lòng nói các tướng quân rất nặng tình nghĩa đồng bào, lão lại là người
do thái giám giám quân Mai Tướng mời tới, không có dính dấp gì với bọn
họ, bọn họ có thể cho phép lão bất kính đối với thi thể của chiến hữu,
tự tiện kiểm tra hay sao? Nếu không vì sao mới vừa rồi ta lại nhìn trời
cầu nguyện, nói mấy lời muốn báo thù tuyết hận thay lão Hoàng, Đại Lý
chứ?!
Trong Xưởng Vệ cao thủ lớp lớp, Lưu Tam Đao tuyệt đối là
người tài cán bản lĩnh cao cường, cho nên Tần Lâm dứt khoát buông tay để cho lão kiểm tra. Hơn nữa có Lục Viễn Chí ba người kiểm tra ba thi thể, nhanh chóng cho ra kết luận, giúp Thích Kế Quang phán đoán quân tình.
Nói là làm liền, Lưu Tam Đao lên tinh thần, phân phó hai tên sai dịch Đông Xưởng mang tới:
- Mau lấy giấm đặc ra hun nóng thi thể, nếu có ẩn thương, lập tức có thể hiện ra!
Dứt lời, lão nhìn Lục Viễn Chí một chút.
Lục Viễn Chí dựa theo Tần Lâm truyền thụ, trước hết lấy ra dao cạo sắc bén, soạt soạt mấy cái cạo sạch tóc của một thi thể khác, cẩn thận quan sát.
- Ủa, như vậy trên đầu có ẩn thương thật nhỏ gì cũng không bị tóc che lấp, có thể phát hiện ra được...
Lưu Tam Đao suy nghĩ cảm thấy rất có đạo lý, liền lặng lẽ cầm dao cạo lên, cũng cạo sạch tóc của thi thể do mình phụ trách.
Đang lúc vội vàng, trên bả vai bị người vỗ vỗ, quay đầu lại nhìn thì thấy gương mặt tròn trịa của Lục Viễn Chí.
Hơi ngẩn ra, Lưu Tam Đao cười khan:
- Ngươi... Biện pháp của các ngươi không tệ, cho nên, cho nên ta cũng cạo sạch tóc của thi thể...
Ở từng tuổi này còn trộm sư học nghệ, nhắc tới thật có chút ngượng ngùng.
Lại thấy Lục Viễn Chí cũng ngẩn ra, kế đó cười khan theo:
- Thì ra lão gia tử nói là cái này, hắc hắc, thật ra thì ta muốn hỏi một chút, giấm đặc của ông còn có nhiều không?
A, thì ra cũng có một tên học trộm!
- Có rất nhiều!
Lưu Tam Đao lập tức lấy ra một bình giấm đặc, đưa cho Lục mập.
Hai vị này vội vàng hợp tác trao đổi, bên kia Tần Lâm đã nhìn chằm chằm vào thi thể cuối cùng, quý tộc Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ.
Cùng là bị nước sông ngâm có hơi trắng bệch, da tay chân nhíu lại, bất đồng
là thi thể này mặc y phục của quý tộc Mông Cổ, gương mặt đen sì, cẩn
thận ngửi ngửi ngoại trừ mùi thây thối ra, cả người còn mang theo mùi
tanh nồng của dê bò, tóc bện thành đuôi sam nhỏ thả ở sau ót, trên lỗ
tai còn mang vòng vàng, bên hông đeo Thiên Hộ kim bài.
Lão Hoàng, Đại Lý xác định là Kế Trấn biên quân Dạ Bất Thu, mà đầu tiên phải xác
nhận thân phận người Mông Cổ này, rốt cuộc có phải là Na Nhan Thiên Hộ
thật hay không.
Người này có mặt rộng, vóc dáng thô, xương lưỡng
quyền cao, mắt nhỏ, trán rộng nhưng ngắn, bộ dạng thấp mà thô, ăn mặc
cũng rất giống người Mông Cổ, bất quá người Mông Cổ cùng người Hán khác
nhau cũng không lớn, không thể chỉ bằng vào những điểm này là có thể kết luận được.
Nhân loại học là khoa học chuyên môn, Tần Lâm cũng
chỉ có hơi thông hiểu đôi chút, nhưng áp dụng ở chỗ này cũng không sai
biệt bao nhiêu.
Hắn thoáng suy nghĩ một chút liền mở miệng của
người chết ra, chỉ thấy hai cái răng cửa to lớn có lực, răng nanh cũng
cứng rắn to vô cùng, rất phù hợp dân tộc thảo nguyên lấy ăn thịt làm kết cấu ẩm thực chính.
Bất quá, điều này cũng chưa tính là chứng cứ xác đáng, mà còn phải xem thử còn có chứng cớ hữu lực nào khác hay không.
Tần Lâm giơ nến lên, khiến cho ánh sáng chiếu vào miệng của tử thi, thấy rõ hắn có bốn cái răng khôn chỉnh tề đối ứng, lúc này mới hoàn toàn xác
nhận dân tộc và thân phận của người này.
Răng khôn, tên khoa học
còn gọi là cữu xỉ đời thứ ba, tục xưng là răng cấm, là răng nằm ở chỗ
sâu nhất trong vòm miệng người, thường sau khi trưởng thành mới có thể
mọc ra, quá trình mọc răng sẽ rất đau.
Loài người ở trong quá
trình mấy triệu năm tiến hóa, trên người có không ít cơ quan bởi vì vô
dụng mà thoái hóa, ví dụ như manh tràng (ruột thừa). Răng khôn trợ giúp
nghiền nát thức ăn thô cứng, người hiện đại bởi vì thức ăn mềm nhỏ, cho
nên răng khôn thuộc về trạng thái nửa thoái hóa, có người mọc ra, có
người trọn đời không mọc, có người chỉ mọc một cái, có người mọc đủ bốn
cái, có vị trí ngay ngắn, có thể cắn khớp trên dưới, có trường hợp sai
lệch, không thể cắn khớp trên dưới.
Dân tộc nông canh Trung
Nguyên bởi vì thức ăn tương đối ổn định, mềm nhỏ, răng khôn rất ít sử
dụng, phần lớn người hoặc là sẽ không mọc ra toàn bộ bốn cái, hoặc là
mặc dù mọc ra cũng không chỉnh tề, không thể hoàn toàn cắn lại vừa khít. Dân tộc thảo nguyên du mục có nguồn gốc thức ăn ổn định, ăn uống thô
sơ, cần răng khôn để nghiền nát thức ăn to, phần lớn sẽ sinh ra răng
khôn chỉnh tề, hơn nữa có thể đối ứng cắn khớp rất tốt.
Tần Lâm
kiểm tra cỗ thi thể này, thấy bốn răng khôn vô cùng chỉnh tề, vị trí độ
cao đối ứng, ngay cả góc cắn đều hoàn toàn giống y, răng khôn xinh đẹp
giống như vậy, trong dân tộc nông canh Trung Nguyên sợ là trong một trăm người không tìm ra được một.
Vì vậy, xác định thân phận dân tộc
của người này, nhận định y không phải là nông nô hoặc là tù binh người
Hán do Thát Lỗ giết chết rồi giả trang thành.
Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ, đã xác nhận tộc duệ thảo nguyên, có thể kết luận thân phận quý tộc Na Nhan hay không?!
Mới vừa rồi Tần Lâm kiểm tra vòm miệng, đã phát hiện hàm răng người này quả thật có mức độ mài mòn không nghiêm trọng lắm.
Vì vậy Tần Lâm liền hỏi Thích Kế Quang:
- Bây giờ quý nhân Thát tử cùng dân du mục bình thường có cái gì khác nhau trong ăn uống?
Thích Soái vô cùng quen thuộc tình hình biên cương, nói liên tục:
- Quý nhân ăn ngon, có thịt, sữa cùng bánh tinh giao dịch với đất Hán,
dân du mục bình thường ăn kém hơn, thịt và sữa đều thiếu. Mặc dù bọn họ
có trồng lúa mạch, nhưng làm bánh tốt, bột làm bánh rất thô, nướng ra
bánh vừa khô lại vừa cứng...
- Như vậy xem ra người này có thân phận quý tộc Mông Cổ không sai...
Tần Lâm chỉ hàm răng:
- Lấy tuổi y chừng bốn mươi, hàm răng mài mòn không nghiêm trọng lắm, nói rõ thường ăn bánh tinh, nếu như là dân du mục bình thường ăn loại bánh
rắn như da bò đó, hàm răng đã sớm bị mòn hư rồi.
Cẩm Y Vệ
Tác giả: Miêu Khiêu
Chương 519: Cùng nhau giải phẫu (Hạ)
Người dịch: Hạo Thiên
Nguồn: vipvanda
>
Thích Kế Quang vừa nhìn vừa nói tiếp:
- Đúng rồi, người Mông Cổ còn rất thích uống trà, nhưng trà và ngựa
thường trao đổi cho nhau. Trung Nguyên vận chuyển trà thô đến biên thùy
cũng không rẻ, chỉ có quý tộc mới có thể thường uống, dân du mục bình
thường thỉnh thoảng uống một chút.
- Vậy thì càng xác định...
Tần Lâm chỉ chỉ kẽ răng của tử thi, bên trong khe hở có rất nhiều vết trà
đen nhánh đóng lại, không phải là người thỉnh thoảng mới uống trà có thể lưu lại.
Các tướng quân nghe Tần Lâm cùng chủ soái của mình đối
đáp, tất cả đều giương mắt choáng váng, ngàn vạn không ngờ chỉ từ hàm
răng là có thể nhìn ra nhiều manh mối như vậy, tựa hồ có chỗ tuyệt diệu
giống như binh pháp thao lược vậy!
Đột nhiên òa một tiếng, Mai Tướng che miệng chạy ra ngoài.
Thì ra Lục Viễn Chí cùng Lưu Tam Đao đều cầm đao bắt đầu giải phẫu thi thể, võ tướng từ trong núi thây biển máu chém giết ra ngoài, tối đa chỉ cảm
thấy có chút ghê tởm, Mai Tướng sao có thể chịu được. Chỉ cảm thấy ngực
nhộn nhạo, cổ họng cứ trào ra nước chua, vội vàng đi ra ngoài hóng mát
một chút.
Trong trướng các võ quan cười lớn ha hả.
Thích Kế Quang ngược lại ung dung điềm tĩnh, hăng hái hỏi Tần Lâm:
- Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ, Mông Cổ cùng Na Nhan quý tộc đều xác định,
thân phận Thiên Hộ thì sao, Tần lão đệ có biện pháp gì không?
- Mặc dù không thể xác định là không phải là Thiên Hộ, nhưng thân phận võ sĩ cao cấp là không vấn đề...
Tần Lâm cầm tay của thi thể lên:
- Thích lão ca mời xem, trên bàn tay này có nhiều vết chai thật dày, nhìn vị trí tuyệt đối không phải là cầm cuốc xuổng hoặc là cầm viết mà tạo
ra được. Nếu như cầm loan đao, sẽ lưu lại những cục chai như vậy ở lòng
bàn tay, mà vết chai trên khớp xương ngón tay sẽ rất dễ dàng tạo thành
lúc giương cung. Ngoài ra còn có vòng chân kiềng của y, chính là đặc
điểm của việc hàng năm cỡi ngựa. Nếu như không đoán sai, bên trong bắp
đùi của y còn có vết chai thật dày và thô do bị yên ngựa ma sát lâu
ngày.
Tần Lâm nói tới chỗ nào, tay chỉ tới chỗ ấy, kéo mở quần
của tử thi, vừa đúng trên đùi bị có vị trí yên ngựa ma sát, có da dày và thô, không khỏi chứng minh lời hắn nói nhất nhất đều chính xác.
Thân phận người này hoàn toàn phù hợp, là Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ thứ thiệt!
Thích Kế Quang hơi nhíu mày rậm:
- Thật là Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ sao? Đổng Hồ Ly, Đồ Môn Hãn đã bỏ ra
tiền vốn lớn, quá lớn đi rồi! Tần lão đệ, ngươi mau xem có phải y chết
bởi vết đao hay không?
Mông Cổ Na Nhan Thiên Hộ là đầu mục thống
lĩnh nghìn hộ dân du mục, thường thường chính là thủ lĩnh của một tiểu
bộ tộc. Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly vì lừa gạt Thích Kế Quang mà giết
chết một vị bộ tộc thủ lĩnh để làm mồi nhử, chuyện như vậy không thể nói hoàn toàn không thể. Nhưng làm như vậy bọn họ cũng bị tổn thất quá lớn, thậm chí sẽ dẫn tới tranh chấp nội bộ trong bộ tộc thảo nguyên.
Mạo hiểm nguy hiểm tạo ra đấu tranh nội bộ, còn giục ngựa Nam xâm? Đổng Hồ
Ly nên đổi sang gọi là Đổng heo rừng, Đồ Môn Hãn là đổi sang gọi là Đột
Mãnh Hán mới đúng.
Trên người của Thiên Hộ chỉ có một chỗ vết thương chí mạng, đó chính là lỗ thủng nơi cổ họng.
Sau khi Tần Lâm kiểm tra phát hiện, chỗ này đúng là vết thương tạo ra khi
còn sống, có phản ứng sinh hoạt da thịt lật cuốn ra ngoài, huyết quản
nhỏ co rút lại... đúng là lúc còn sống bị đâm vào. Vết thương có hình
dáng của vật bén nhọn đâm thọc, từ hình thái có thể thấy thứ tạo ra vết
thương này vừa có lưỡi bén, vừa có sống dày, giống y vết thương do mã
đao của quân Minh thường dùng.
- Kỳ quái, bọn chúng thật sự làm thịt một Na Nhan Thiên Hộ sao?
Vẻ mặt Thích Kế Quang có chút nghi hoặc, không biết trong miệng phát ra từ ‘bọn chúng’, rốt cuộc là chỉ đám thám báo Dạ Bất Thu này, hay là chỉ Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly.
- Làm thịt là làm thịt, nhưng có lẽ còn có ẩn tình khác!
Tần Lâm giả vờ úp mở cười cười:
- Bởi vì ta mới vừa mở miệng của người chết, phát hiện cổ họng có chỗ sưng lên nổi bọt, dịch đàm có chứa tia máu!
Mắt Thích Kế Quang mở cực to, vẻ mặt không khỏi vui mừng:
- Ý Tần lão đệ là?
Tất cả tướng quân cũng vây lại, từng người từng người một nhìn chằm chằm Tần Lâm, tựa hồ nhìn ra đóa hoa mọc ra từ trên mặt hắn.
- Mời Thích lão ca đeo khăn che miệng lên, đợi tiểu đệ giải câu đố này thay huynh...
Tần Lâm làm ra vẻ nhà quan, lại chắp tay ôm quyền xá một vòng:
- Chư vị tướng quân, mời đứng xa một chút, mặc dù tiểu đệ tận lực cẩn
thận, người này có lẽ có bệnh về phổi, nói không chừng sẽ lây bệnh.
Bệnh phổi? Các tướng quân lập tức lui về phía sau mấy bước, người nào cũng
không sợ chết, nhưng cũng không ai bằng lòng tự dưng chết vô lý vì bệnh
dịch.
Tần Lâm cười cười, bệnh viêm phổi cũng không sao, chỉ cần
không phải là thứ phi điển hình đó, cẩn thận một chút cũng không đáng
ngại gì.
Thích Kế Quang cùng Tần Lâm đều đeo lên khăn che miệng,
lúc này Tần Lâm không nói lời gì, nhặt lên dao mổ rạch soạt soạt mấy
cái, đã cắt da ngực cùng bắp thịt của thi thể ra. Màu da tái nhợt do bị
nước ngâm, tầng trên màu vàng nhạt, bắp thịt màu hồng, tất cả đều giống
như từng trang sách mở ra hai bên, thật chỉnh tề, cho dù là lão sư phụ
trong nghề giết heo ở hàng thịt cũng không lưu loát như hắn vậy.
- Hà...
Các tướng quân hít sâu một hơi khí lạnh, Tần trưởng quan với tay đao pháp
này, thật không biết đã giải phẫu bao nhiêu người chết người sống rồi.
Bắc Trấn Phủ Ty ra ngoài đều là hạng người hai tay dính đầy máu tanh,
đừng xem người ta ôn nhu nho nhã, nói không chừng hắn đưa tiễn mạng
người còn nhiều hơn những kẻ chinh chiến sa trường như chúng ta đây!
Chơi đao chẳng qua là chuyện nhỏ, Tần trưởng quan của chúng ta còn muốn chơi lớn hơn! Dưới con mắt mọi người, hắn lấy từ trong túi da trâu ra một
cái cưa thép.
Ôi mẹ ơi, không ngờ hắn còn chơi cưa? Các tướng quân ngơ ngác nhìn nhau.
Chẳng phải sao? Chỉ thấy Tần trưởng quan bưng cái ghế ngồi nhỏ ngồi ở bên
cạnh thi thể, một chân cong, một chân thẳng, bên trái tay vịn xương ngực của thi thể, tay phải cầm cưa thép, đặt lên xương sườn giá giá cái cưa, rồi bắt đầu cưa xuống.
- Két két....
Tần Lâm ra sức kéo
cưa, giống như thợ mộc làm gia cụ cho người, chỉ bất quá cưa của thợ mộc thì cưa chân bàn, còn hắn cưa xương người.
Cưa kéo ra thịt vụn,
mảnh xương vỡ bay thẳng ra, tiếng két két khiến người nghe nổi da gà.
Một cỗ gió đêm cuốn lên màn đại trướng, chư vị trong trướng chợt cảm
thấy phát rét khắp cả người.
Vừa khéo lúc này Mai Tướng lấy hết
can đảm quay trở vào lần nữa, bất kể nói thế nào, vị thái giám giám quân này còn vẫn rất cố chấp, vừa đúng từ cửa đi vào thò đầu nhìn.
Chỉ thấy ánh nến chập chờn, chiếu vào trên mặt Tần Lâm, gương mặt nguyên
bản bình tĩnh ung dung mỉm cười, chỉ một thoáng trở nên dữ tợn đáng sợ,
một tay đè lên thi thể, một tay dùng lực lôi kéo cưa thép, cưa xương
sườn người chết nghe két két..