Bạch Liên giáo tựa hồ chỉ
thỏa mãn với việc tạo ra cục diện bạc bị trộm, mà rốt cuộc bạc có thể
chui vào trong túi bọn họ hay không, thật ra cũng không quan trọng lắm.
Ngũ Phong hải thương giữ đạo nghĩa giang hồ, hai bên chia ba bảy, bốn
sáu là tốt nhất, nếu như bọn họ muốn nuốt chửng không giao ra, dường như Bạch Liên giáo cũng không quá quan tâm, ít nhất sẽ không vì thế đại
động can qua cùng Ngũ Phong hải thương. Nếu như Kim Anh Cơ thật sự nuốt
chửng bạc, Bạch Liên giáo muốn đánh, trên biển cũng không có đầy đủ lực
lượng.
Con bà nó, Tần Lâm thóa mạ một câu, chẳng lẽ Bạch Liên giáo chỉ thỏa mãn với chuyện gây ra phiền phức cho triều đình, khiến cho triều đình tổn
thất năm mươi vạn lượng bạc trắng, bọn họ đã đủ vui rồi sao?
Loại chuyện hại người mà không hại mình này cũng không hợp mấy với thường tình…
Trương Tử Huyên chớp chớp mắt, lông mi cũng chớp liên hồi, đột nhiên kéo Tần Lâm một cái:
- Tần huynh, mau nghe mấy tên thương khách bên kia nói!
Mấy tên khách thương là khẩu âm Tô Châu, nói chuyện trầm bổng du dương, cho dù là mắng chửi người cũng dễ nghe đến lạ:
- Sách na Trần Vương Mô cá xích lão, nhất điểm điểm bất giảng cứu, hạt
cảo cảo tào bang đình vật liễu tai gia chủ bà đẳng ngã hồi khứ quá niên, tiều giá thần quang, ngã hồi khứ yêu hảo oai!
Tần Lâm nghe nửa hiểu nửa không, đoán chừng người này mắng quan Tổng
Binh Tào Vận Trần Vương Mô làm cho Tào Bang dừng vận chuyển, hại y không thể trở về đoàn tụ cùng lão bà ăn Tết.
Trương Tử Huyên cười hì hì, thấy Tần Lâm không hiểu lắm bèn ngồi gần lại giải thích cho hắn.
Thì ra mấy tên thương khách Tô Châu này mỗi người một câu, đều đang oán
trách Trần Vương Mô làm Tào Bang dừng vận chuyển, Đại Vận Hà từ Thanh
Giang Phổ đến Hàng Châu phủ cơ hồ tê liệt.
Bọn họ từ Nam Kinh thu mua một thuyền gấm Vân Nam muốn chở về Tô Châu,
dọc theo Trường Giang đi tới Trấn Giang phủ vốn là nên rẽ vào Giang Nam
Đại Vận Hà, không ngờ Tào Bang dừng vận chuyển, Giang Nam Đại Vận Hà
đoạn Trấn Giang rơi vào trạng thái tê liệt. Bọn người Tô Châu vội vã về
nhà đón Tết, cứ tiếp tục xuôi theo Trường Giang xuống dưới, muốn từ
Giang Âm đi Tích Trừng Đại Vận Hà (chi nhánh tiểu Đại Vận Hà) đến Vô
Tích sẽ rẽ vào Đại Vận Hà, như vậy sẽ tránh được đoạn Trấn Giang tê
liệt.
Không nghĩ tới ngay cả Tích Trừng Đại Vận Hà cũng ngăn chận, bọn họ bị
vây ở Giang Âm, lòng như lửa đốt ngồi ở trên tửu lâu, nghiến răng mắng
Trần Vương Mô khốn kiếp.
Tần Lâm nghe tim mình như chìm xuống, lập tức đi lên trước thi lễ:
- Các vị khách quan, tiểu đệ mới từ Bạch Thủy Dương chở ít hàng biển
vào, đang chuẩn bị vận đi kinh sư buôn bán, mới vừa nghe chư vị nói Đại
Vận Hà bị chặn, không biết đã xảy ra chuyện gì? Dương Châu đến Thanh
Giang Phổ còn có thể đi thông được chăng?
- Cách tranh nãi tẩu thông yêu hảo oai!
Thương khách Tô Châu kia dứt lời mới phát hiện Tần Lâm trừng mắt nghe không hiểu, lại đổi dùng quan thoại nói lại một lần:
- Chuyến này ngươi đi thông mới là lạ! Tên hôn quan Trần Vương Mô này
không lấy bạc trở về được, bắt buộc Tào Bang bồi thường, bắt Tổng Giáp,
Phó Giáp, lão Đại Hội Đầu, Mã Đầu Tào Bang … hết, hiện tại Tào Bang như
rắn không đầu, loạn thành một nồi cháo đặc…
Tần Lâm cố làm ra vẻ không hiểu:
- Tổng thương Tào Bang bị bắt, nhưng phu kéo thuyền, thuyền công, phu
khuân vác bến thuyền phía dưới cũng không bị bắt, làm sao Đại Vận Hà
dừng vận chuyển?
Thương khách Tô Châu bĩu môi:
- Tiểu ca, bây giờ có lời đồn năm mươi vạn lượng bạc bị mất phải chia
đều cho Tào Bang, mỗi người gánh năm lượng bạc, tào công vốn đã nghèo,
lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? Hiện tại những người lao động tay chân
kia đang bị hù dọa sợ hết hồn, còn ai có lòng dạ nào chất hàng, kéo
thuyền… cho ngươi?
- Không phải là Tào Bang phải bồi thường sao?
Một thương khách khẩu âm Hồ Châu ở bàn bên cạnh nghe bên này nói chuyện, lên tiếng phản bác:
- Hai ngày trước ta mới từ Thường Thục tới đây, bên kia đều nói sẽ thu
thuế năm nay lần thứ hai để bù vào khoản bạc đã mất. Cho nên rất nhiều
người lao động đều luống cuống, hương thân cũng đang thương lượng muốn
chống lại thu thuế thêm.
- Hừ, nào giống như ngươi nói chứ, bạc không hề bị trộm…
Lại có một tên mập dáng vẻ lén lén lút lút nhìn chung quanh một chút, thấp giọng hớn hở nói:
- Ta nghe người ta nói bởi vì cải cách triều chính mới của Trương Tướng
gia, gọi là Nhất Điều Tiên Pháp gì đó làm giảm tiền lương quốc khố, Ngự
Sử ngôn quan thượng bản tố cáo, y bị kim thượng cùng Lý Thái hậu trách
cứ. Cho nên Tướng gia lệnh cho quan phủ cố ý giấu bạc đi, vừa ăn cướp
vừa la làng, để có thể thu thêm thuế phú một lần nữa, bảo toàn thể diện
của y trước triều đình. Các ngươi có hiểu không, vụ án xảy ra ở Dương
Châu Tam Loan, trong bùn dưới Đại Vận Hà toàn là thiếc, chính là quan
phủ đã dùng thiếc đổi bạc trước, để có thể che giấu tai mắt người khác.
Tần Lâm nghe đến đó, toàn thân lạnh toát như vừa rơi vào hố băng, đã gần như đoán được âm mưu của Bạch Liên giáo.
Thân thể mềm mại của Trương Tử Huyên run lên lẩy bẩy, nàng nắm chặt cánh tay Tần Lâm, đôi môi cũng không ngừng run rẩy, gương mặt trái xoan xinh đẹp hoàn toàn mất đi huyết sắc, cộng thêm lúc trước bôi nước nghệ, trở
nên tái nhợt trong nét vàng võ.
Tần Lâm cơ hồ là nửa dìu nửa ôm nàng ngồi lại chỗ, mấy thương khách kia vẫn tranh chấp không thôi, truyền bá các loại tin đồn.
Trương Tử Huyên đột nhiên cầm một chén lớn Hắc Đỗ tửu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó thở dài một cái, cưỡng bách mình khôi phục
trấn định, vứt một đĩnh tiểu nguyên bảo cho tửu bảo, lôi kéo Tần Lâm đi
xuống lầu dưới.
- Chuyện cũ Hồng Cân quân khởi nghĩa cuối triều Nguyên, Đại Minh long hưng, hẳn là Tần huynh còn nhớ?
Trương Tử Huyên vừa đi nhanh vừa nói.
Tần Lâm cau mày đọc:
- Tượng đá một mắt đừng chê, đào sông thiên hạ tứ bề nổi lên.
Năm cuối triều Nguyên Bạch Liên giáo chủ Hàn Sơn Đồng thắp hương thi chú vãi nước bùa, truyền bá Bạch Liên giáo, ý muốn phát động nông dân lật
đổ nền thống trị của triều Nguyên.
Tháng Tư năm Nguyên Chí Chính thứ nhất, triều đình cưỡng ép dân phu sửa
chữa chỗ vỡ trên Hoàng Hà, lúc dân công đào sông, đào ra tượng đá độc
nhãn mà Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông đã chôn dưới đáy sông trước đó.
Lúc ấy trong dân gian truyền đồng dao rằng: ‘Tượng đá một mắt đừng chê,
đào sông thiên hạ tứ bề nổi lên’ đã được ứng nghiệm. Hàn Sơn Đồng, Lưu
Phúc Thông tụ tập đám dân phu đào sông, giết ngựa trắng, trâu đen lập
minh khởi nghĩa, đầu buộc khăn đỏ xưng Hồng Cân quân, vì vậy thiên hạ
thi nhau hưởng ứng. Thái tổ Cao Hoàng đế Chu Nguyên Chương cũng đầu ở
dưới quyền tướng lãnh Quách Tử Hưng Hồng Cân quân, công cuộc diệt Nguyên hưng Minh đã bắt đầu như vậy.
Nhớ lại Mông Nguyên xưng nhất đại thiên kiêu, thiết kỵ hoành hành Âu Á
xưng vô địch, diệt quốc vô số, thống trị Trung Nguyên cũng cực kỳ khốc
liệt hung tàn, vì sao Hàn, Lưu khởi sự chỉ vừa phát đã không thể nào
trấn áp?
Trừ yếu tố bên ngoài như triều Nguyên thống trị tàn bạo, trời giận người oán vân vân ra, Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông lựa chọn thành phần nòng
cốt khởi nghĩa vô cùng quan trọng.
Tất cả dân phu bỏ xứ mà đi
toàn là nam tử hán cường tráng, bình thời vì công việc mà đã sẵn có tính kỷ luật, chỉ cần phát cho vũ khí sẽ trở thành một cánh quân có sức
chiến đấu tương đối.
Hiện tại Bạch Liên giáo giở lại trò cũ, nhắm vào mười vạn bang chúng Tào Bang, bọn họ cũng là hán tử cường tráng, cũng bởi vì công việc tào vận
phức tạp mà có được tính tổ chức kỷ luật tương đối. Nếu như đánh cắp số
bạc khiến cho quan phủ bắt ép bồi thường, bức bách tào công, sau đó dùng đủ các lời đồn kích động…
Tào công tạo phản, Đại Vận Hà dừng vận chuyển, ắt giá lương kinh sư sẽ
lên tới trên mây, toàn bộ Bắc phương lòng người bàng hoàng, thậm chí
tướng sĩ chín trọng trấn cũng sẽ dao động lòng quân. Đại Vận Hà tắc
nghẽn lại mang đến khốn quẫn cực lớn cho triều đình điều binh khiển
tướng, biên quân tinh nhuệ cùng tướng sĩ dưới quyền Thích Kế Quang sẽ
khó có thể nhanh chóng xuôi Nam.
Đối với Bạch Liên giáo mà nói, đây càng tăng thêm một bậc so với cục diện Hàn, Lưu vào cuối đời Nguyên.
Lúc này Tần Lâm cũng đã hiểu được tất cả tình huống trước đó:
Đồng thời Bạch Liên giáo kích động Tào Bang, cũng lan truyền lời đồn
triều đình muốn chinh thu thuế bạc mặt lần thứ hai ở khắp nơi, dẫn dụ
hương thân cùng nông dân bất mãn đối với triều đình, tạo ra cục diện có
lợi cho khởi sự.
Mặt khác, sở dĩ Bạch Liên giáo yên tâm giao năm mươi vạn lượng bạc cho
Ngũ Phong hải thương, chính là tự tin rất nhanh sẽ nhét đất Giang Nam
phì nhiêu phồn hoa vào túi. Chỉ cần Kim Anh Cơ muốn tiếp tục làm ăn, vậy không thể không ngoan ngoãn trả bạc lại theo tỷ lệ bảy ba hoặc sáu bốn.
Tần Lâm lôi kéo Trương Tử Huyên chạy như bay: con bà nó, Bạch Liên giáo
quá giảo hoạt, chỉ mong bây giờ đoán được gian mưu vẫn chưa phải là quá
muộn.
-----------
Thường Châu phủ Nghi Hưng huyện lấy Tử Sa hồ nổi tiếng hậu thế, bất quá
người Nghi Hưng cũng không chỉ dựa vào Tử Sa hồ mưu kế sinh nhai. Nghi
Hưng là huyện lớn về nông nghiệp ở Giang Nam, bên bờ Thái Hồ ruộng, cá
phì nhiêu.
Nó còn cách Giang Nam Đại Vận Hà một đoạn, so sánh dọc theo sông với
những địa phương Vô Tích Giang Âm dọc theo Đại Vận Hà, Nghi Hưng huyện
giàu có phồn hoa này lại tương đối bế tắc tin tức. Mọi người mùa hè ở
bên Thái Hồ phe phẩy quạt hóng gió, mùa Đông nổi lò lửa lên nấu nước
uống trà, đã quen với cuộc sống nhàn nhã tự đắc này.
Nhưng bây giờ, cuộc sống nhàn nhã của mọi người lại bị tin tức xấu truyền tới phá vỡ.
Ở thôn nhỏ dưới chân Kinh Nam sơn, bên ngoài từ đường một đám nông phụ
ôm hài tử đứng, một đám hán tử chen ở bên trong, mồm năm miệng mười nói
với tộc trưởng đang ngồi chính giữa:
- Thái thúc gia, chinh thu thuế phú một lần nữa có được không? Sau khi
nộp xong hoàng lương quốc thuế, mỗi nhà chúng ta còn dư lại ăn được tới
sang năm vụ thu hoạch mới, nhiều nhất còn có thể mua chút muối, vài
thước vải. Nhưng nếu thu thêm lần nữa, ắt sẽ không có nhà nào có gạo đủ
ăn tới đầu mùa Xuân.
- Lão nhân gia ngài nói gì đi chứ…
Các hương dân trong ngoài từ đường nếu không lộ vẻ buồn rầu cũng là vô
cùng căm phẫn bất bình. Bọn họ vừa uất ức vừa tức tối: đã nộp thuế rồi,
quan phủ lấy mất, bằng vào cái gì bắt bọn họ nộp thêm lần nữa? Chẳng lẽ
muốn giết người sao?
Bên trên Thái Hồ lại là một quang cảnh khác.
Nước hồ rạo rực, thuyền nhẹ nhàng trôi, trong hồ đầy củ ấu ngó sen, cá
tôm rùa ba ba nuôi sống hàng trăm hàng ngàn hộ ngư gia. Lúc này có mấy
chục thuyền đánh cá đang neo lại ở địa phương cách bờ chừng hai ba mươi
trượng, người già, nữ tử và trẻ con ngồi trong khoang thuyền, các ngư
phu da ngăm đen đứng trước mũi thuyền mình cùng nhau đàm luận.
Một vị ngư phu vóc người tráng kiện vỗ vào mui thuyền đánh bốp, lớn tiếng nói:
- Sống không nổi nữa! Trương lão nhi làm cái gì Nhất Điều Tiên Pháp, thế nhưng giá cá năm nay thấp, gia gia bán bao nhiêu cá mới nộp đủ số thuế
bạc mặt đáng ghét kia, lại còn muốn thu lần thứ hai. Con bà nó, lóc thịt thân gia gia xuống bán đi thôi.
- Đây không phải là quan ép dân phản sao?
Có người nhỏ giọng nghị luận.
- Phản thì phản!
Ngư phu tráng kiện kia cầm thanh ngư xoa sáng loáng trong tay vung lên, gằn giọng quát to:
- Hôm nay gặp phải đại kiếp, thiên địa u tối, nhật nguyệt không ánh
sáng, Phật mẫu giáng thế, triều Minh sắp mất, tại sao chúng ta phải sợ?
Ở Kim Đàn huyện Trấn Giang phủ, trong một thôn nhỏ hẻo lánh đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Bạch Liên giáo truyền bá nhanh chóng ở
chỗ này, làm phép nước bùa, chữa bệnh thay người, niệm kinh trừ tà, dần
dần càng ngày càng nhiều thôn nhân bí mật quy theo Vô Sinh Lão Mẫu, cho
đến ngày nay người cả thôn đều trở thành tín đồ thành kính.
Mà hôm nay có rất nhiều người xa lạ xuất hiện trong thôn, các thôn chiêu đãi khách nhân giống như thân huynh đệ, bởi vì những người này đều là
huynh đệ cùng giáo, bằng hữu từ quê hương chân không tới. Sau khi chết,
mọi người cũng sẽ giống như huynh đệ trở về quê hương chân không, tới
chỗ tới, đi chỗ đi, bụi thuộc về bụi, đất thuộc về đất, duy chỉ có quang minh mãi hiện trên thế gian này.
Đám Bạch Liên giáo đồ mặc y phục xốc xếch, từ áo bông thương khách đến
áo ngắn nông phu, giày tơ lụa đến giày cỏ, nhưng ngực ai nấy đều cài một đóa hoa sen trắng bằng giấy.
Đám người tụ tập trên mảnh đất trống ở cửa thôn, đưa cổ dài ra nhìn lên
sân khấu, sắc mặt ai nấy hiện ra màu đỏ bệnh hoạn, hưng phấn, kích động
đang mong đợi cái gì.
Bốn tên thanh niên giáo đồ cầm trong tay bảo kiếm, tịnh bình, phất trần, Hàng Ma Xử, vây quanh một vị hán tử thân hình cao lớn, mặt vuông miệng
rộng đi lên sân khấu.
- Quang minh phổ biến tất cả thanh tịnh, thường lạc tịch diệt không
nguyền rủa, hưởng thụ sung sướng không phiền não, đây gọi là khổ vô thị
xứ. Thường ở trong khoái lạc quang minh, gọi là bệnh vô thị xứ. Nếu như
có kẻ tới được nước của ta, rốt cục sẽ không còn u sầu.
Hán tử kia niệm kệ ngữ, lấy tay chấm vào nước trong bình vẩy ra, đám
giáo đồ dính vào thần thủy cam lồ, nhất thời như mê như say hoa tay múa
chân.
Chợt hán tử kia lấy từ trong ngực ra một đóa hoa sen đồng, gằn giọng kêu to:
- Vô Sinh Lão Mẫu, quê hương chân không, hồng dương đã chết, bạch dương
hiện thế, các vị theo ta khởi sự, Vô Sinh Lão Mẫu phù hộ, đại công đức
ngay trước mặt, sau khi chết quy vị!
Phía dưới tiếng hô phụ họa vang lên như sấm động, trong tay nông phu không cầm cuốc mà cầm các loại binh khí.
Giang Nam Giang Bắc dòng nước ngầm khuấy động, nổi lên một trận cuồng
phong gió lốc, kế tiếp là lấy thế san bằng tất cả quét ngang nửa dãy
Đông Nam, sẽ có không biết bao nhiêu đầu rơi máu chảy, phải chăng là một trường loạn thế khác sắp sửa bắt đầu? Không có ai biết câu trả lời, có
lẽ ngay cả người chủ sử sách động âm mưu cũng không nắm chắc.
Dương Châu nằm giữa tâm bão, bầu trời mây đen giăng đầy, dưới đất cuồng
phong thổi mạnh. Bến thuyền Đại Vận Hà ngày xưa phồn hoa náo nhiệt nay
trở nên không có một bóng người, không còn cảnh tượng thương khách lui
tới như dệt cửi, hàng thuyền qua lại không dứt như trước.