Dĩ nhiên bây giờ nơi này
đang hiện ra cảnh tượng thái bình, thuyền mái lá, thuyền hoa, Giao Bạch
thuyền… chen chúc trên bến, dân chúng ngoài đường chen nhau nhộn nhịp,
vẻ mặt ai nấy đều bình thản mà thỏa mãn.
Hy vọng mấy chục năm sau, dân chúng tòa thành trung nghĩa này sẽ không
tao ngộ chiến tranh hạo kiếp nữa... Tần Lâm bồi hồi cảm khái, nhưng hắn
nhớ tới Đặng Tử Long đã đáp ứng lời khuyên của mình, tâm trạng lập tức
trở nên sướng khoái, cười xấu xa giơ lên ngón tay giữa về phía Kiến Châu phương hướng Đông Bắc: các ngươi, không có cơ hội.
Hỏi đường tìm được tửu lâu lớn nhất Giang Âm, tiểu nhị cầm chiếc khăn trên tay vắt lên vai:
- Mời hai vị khách quan lên lầu.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Trương Tử Huyên xòe tay ra điểm qua mấy món ăn ngon:
- Vốn là Trường Giang đao ngư ngon nhất, chỉ tiếc vừa qua tiết Thanh
Minh xương nó trở nên cứng rắn, thịt cũng dai hơn ăn không ngon nữa. Bây giờ mùa Đông, cũng được, cá cháy ăn cũng ngon, cho món đuôi cá cháy hấp đi. Lại thêm món ‘lươn qua cầu’, mấy món nổi danh của Giang Âm các
ngươi như bánh Lạp Tháp, Mã Đề tô… đúng rồi, cho Hắc Đỗ tửu của quý xứ,
hai mươi năm.
Tiểu nhị ngớ ngẩn, quả thật không nghĩ tới tiểu nha đầu bề ngoài vàng võ gầy nhom này lại tinh thông như vậy, luôn miệng đáp ứng lui xuống.
Trương Cư Chính bản lãnh lớn tính phô trương cũng lớn, một bữa cơm trăm
món ăn còn nói không biết gắp cái gì, Trương Tử Huyên cũng có phong thái của phụ thân, cực kỳ chú trọng vấn đề ẩm thực.
Tần Lâm nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, rất lâu sau mới thở ra một hơi thật dài:
- Mẹ của ta ôi, ai cưới phải nàng chắc chắn sẽ bị nàng ăn tới nghèo mạt…
Trương Tử Huyên hơi đỏ mặt, giơ nắm đấm nhỏ lên định đánh Tần Lâm, rốt cục nhịn được.
Chỉ chốc lát sau rượu thức ăn được mang lên, quả nhiên vô cùng tinh
khiết, Trương Tử Huyên lại không thèm động đũa, chỉ nếm qua mỗi món một
chút mà thôi, rượu cũng chỉ uống vài ngụm nhỏ. Tiện nghi cho Tần Lâm ăn
ngấu nghiến, quét sạch hết thức ăn ngon trên bàn như gió cuốn mây bay,
chọc cho Trương Tử Huyên mím môi cười.
- Lần này đàm phán rất thuận lợi...
Tần Lâm xoa xoa bụng ợ một cái:
- Lấy năm mươi vạn lượng bạc trở về, lại tố giác Vương Bản Cố táng tận
thiên lương, theo nàng ta nên được thăng lên chức quan gì?
Nghe thấy ba chữ Vương Bản Cố, Trương Tử Huyên cắn cắn đôi môi, chợt cau mày:
- Tần huynh, muội luôn cảm thấy lần này tìm bạc về quá mức thuận lợi, chẳng lẽ...
Ánh mắt Tần Lâm của lập tức híp lại, tinh quang sáng lên, sắc mặt cũng biến thành trịnh trọng ít có.
Giống như lời Trương Tử Huyên vừa nói, mấy ngày nay hắn cũng đang suy
nghĩ lại từ đầu chí cuối vụ án ngân khố mất bạc, không nghi ngờ chút nào Bạch Liên giáo bày một kế hoạch vô cùng đặc sắc. Nếu như không phải là
mình biết phân rã thiếc, sao luyện ra thiếc từ bùn dưới đáy sông, chuyện này vĩnh viễn cũng không nghi ngờ tới Thôi Ty Thương Trấn Giang phủ.
Bất cứ kẻ nào cũng sẽ cho rằng bạc mất ở Tam Loan, như vậy vụ án sẽ vĩnh viễn không thể nước cạn lòi đá.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện, trước kia cho là Bạch Liên giáo quan hệ mật
thiết cùng Ngũ Phong hải thương thủ hạ Kim Anh Cơ, như vậy bọn họ nhờ
Kim Anh Cơ vận chuyển số bạc trộm được ra ngoài biển, sau khi dung luyện sẽ chế ra thỏi bạc nhỏ để rửa tiền, như vậy cũng cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng bây giờ chứng thật quan hệ giữa Ngũ Phong hải thương cùng Bạch
Liên giáo cũng không quá mức thân cận, một xưng hùng trên Đông Dương đại hải, một bên lập hội bí mật sâu trong đất liền. Một bên có mục đích là
kiếm tiền, thậm chí cầu xin triều đình chiêu an, mở hải cấm, cho phép tự do mua bán, bên kia là tạo phản chuyên nghiệp mấy trăm năm qua, từ khi
triều Minh bắt đầu thành lập đã dốc hết toàn lực đối phó, giữa hai bên
không chết không thôi.
Như vậy Bạch Liên giáo hao phí bao nhiêu tâm huyết trộm được bạc, lại
không có đề phòng chút nào giao cho Ngũ Phong hải thương, bọn họ không
sợ bọn Kim Anh Cơ kẻ xấu ăn chặn kẻ xấu, nuốt chửng số bạc này sao? Phải biết mặc dù Bạch Liên giáo lợi hại, nhưng cũng vươn tay không tới Đông
Dương đại hải, cũng không có nắm chắc tuyệt đối có thể bức bách Kim Anh
Cơ nghe theo bọn chúng.
Giống như bây giờ dưới sự hòa giải của Tần Lâm, Kim Anh Cơ ký hiệp ước
cùng Trương Tử Huyên đại biểu tướng phủ Giang Lăng trả lại năm mươi vạn
lượng bạc, không phải là Bạch Liên giáo phí công dã tràng lần này sao?
Quả thật Bạch Liên giáo không nghĩ tới cục diện Ngũ Phong hải thương
cùng triều đình sẽ đạt thành hòa giải như bây giờ, nhưng ít ra cũng phải cân nhắc tới khả năng kẻ xấu ăn chặn kẻ xấu nuốt chửng số bạc này mới
phải. Uy tín phe Kim Anh Cơ e rằng chưa đạt tới trình độ đối mặt năm
mươi vạn lượng bạc mà không động lòng, Ngũ Phong hải thương cũng không
phải là ngân hàng Thụy Sĩ.
Có thể thấy Bạch Liên giáo giao thiệp với triều đình, trong quá trình
tạo phản cướp bạc thật sự là âm mưu quỷ kế bay đầy trời, đủ thủ đoạn ám
sát, đầu độc, hãm hại, phái nội gián nằm vùng vân vân ra trận. Vì sao
đến lúc hợp tác với Ngũ Phong hải thương đột nhiên IQ rơi xuống bằng
không, trí thông minh tới gần với Phạm Đức Bưu Phạm Đại thúc như vậy?
Quả thật Tần Lâm từng cân nhắc qua những vấn đề này, lúc trước trong
quân doanh quan Tổng Binh Tào Vận Bình Giang Bá Trần Vương Mô đang chuẩn bị nghiêm hình đánh khảo Thi Bả Tổng, Thi Bả Tổng và mấy tên thân binh
dưới tay y lại tự sát toàn bộ.
Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Trấn Giang phủ tra án, Thôi Ty Thương lại bị diệt khẩu, tất cả chuyện này nói rõ Bạch Liên giáo đã cài nội gián ở khắp nơi, cơ hồ đạt tới mức không đâu là không vào được.
Nhưng bạc cùng nội gián bên nào trọng bên nào khinh? Bất kể Tần Lâm hay
là Trương Tử Huyên đều cho rằng năm mươi vạn lượng bạc là số dư của quốc khố hơn nửa năm, liên quan tới quân hướng của tướng sĩ chín trọng trấn, Thích Đại soái tiêu xài luyện binh, cùng phí chẩn tế thiên tai Sơn Tây, cũng trở thành cái bia cho phái bảo thủ công kích cải cách triều chính
mới, cho nên đương nhiên là quan trọng nhất.
Về phần nội gián Bạch Liên giáo, nếu bạc đã đánh cắp, vậy giá trị của
bọn họ lập tức giảm xuống thật nhiều, nhiều nhất chỉ có thể ngăn trở Tần Lâm điều tra vụ án đôi chút.
Mà bây giờ Tần Lâm khống chế bạc ở trong tay mình, phái nhóm cao thủ
Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực trông chừng nghiêm ngặt, chờ sau khi đến
Dương Châu Trần Vương Mô càng sẽ tăng thêm đại quân hộ tống, còn sợ nội
gián có thể giở trò sao?
Năm mươi vạn lượng bạc, hơn ba vạn cân, không phải cho vào túi là có thể chở đi. Không còn Ngũ Phong hải thương giúp đỡ, cho dù là ném xuống
đất, Bạch Liên giáo trong nhất thời nửa khắc cũng không có biện pháp
chuyển đi.
Bây giờ nhìn lại, hai người lại mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy, Bạch Liên giáo tuyệt đối sẽ không làm ăn lỗ vốn.
Bọn họ đánh cắp được bạc lại dễ dàng chuyển cho Ngũ Phong hải thương,
rốt cuộc bên trong có dụng ý gì? Trong lòng Tần Lâm mơ hồ sinh ra một ý
tưởng kỳ quái.