Sắc mặt nữ tử thanh tú đại biến, xám như tro tàn, cố gắng cắn chặt đôi
môi giữ cho mình không lên tiếng đáp trả, cuối cùng không thể làm gì
khác hơn là xoay người rời đi.
Rốt cục bọn Đại nương tử nở một nụ cười đắc ý:
- Bà bà còn ở đại sảnh, chúng ta đi chúc thọ cho lão nhân gia đi thôi!
Bạch Sương Hoa nhìn theo bóng lưng nữ tử thanh tú như có điều suy nghĩ,
vẻ mặt đau khổ thê lương trên mặt nàng vừa rồi khiến cho Bạch Sương Hoa
nghĩ tới một người, Thích Tần thị.
Nơi đại sảnh chủ khách đã an tọa, khách nhân tai to mặt lớn ngồi ở bên
trong đại sảnh, khách nhân địa vị hơi thấp hơn ngồi bàn bên ngoài đại
sảnh, khách nữ ngồi bên trong viện thứ hai.
Với thân phận bị cách chức lưu đày của Tần Lâm, e rằng ngay cả cửa viện
thứ nhất cũng không vào được, nhưng nhờ vào Hải Thụy và Đường Kính Đình, hắn cũng được ngồi trên thủ tịch, hơn nữa ngồi bên cạnh Hải Thụy. Vị
trí riêng biệt với Hải Thụy và Đường Kính Đình như vậy nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt, không ít người đang suy đoán tên Hiệu Úy bình thường mặc Phi Ngư phục này là nhân vật nào, lại có thể ngồi ngang hàng với Đường
Kính Đình.
Bọn họ không biết rằng trước khi Tần Lâm bị cách chức, Đường Kính Đình không có tư cách ngồi ngang hàng với hắn.
Trong góc Bùi Kính mật đàm hồi lâu với Mạc Trí Cao, ánh mắt âm hiểm như
rắn độc của y nhìn chằm chằm Tần Lâm, sau đó quay sang dặn dò thật khẽ
mấy câu với một người áo xám bên cạnh, người áo xám này lập tức lẩn vào
trong bóng tối.
Tần Lâm, ngươi nhất định phải chết! Mạc Trí Cao kính sợ nhìn Bùi Kính,
mới vừa rồi y đã kiến thức qua thủ đoạn của người áo xám kia, cho nên
không nghi ngờ chút nào, ngày mừng thọ của Cố lão thái thái chính là
ngày chết của Tần Lâm.
Lão thái thái Cố gia tay cầm long đầu quải trượng, được ba vị phu nhân
tròn trịa trắng trẻo dìu đỡ, thật nhiều nha hoàn người làm tiền hô hậu
ủng, run rẩy đi ra. Trên gương mặt lão đầy nếp nhăn nở một nụ cười,
khiến cho mắt già mờ mịt cơ hồ không mở ra được.
Ba huynh đệ Cố Khắc Độc, Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch vội vàng tiến ra
nghênh đón. Cố Hối Minh vừa đảo mắt nhìn qua lập tức sững sờ, sắc mặt lộ vẻ buồn bã, sau khi hơi do dự một chút cũng vội vàng đi theo, nhưng tụt lại phía sau ba huynh đệ nửa bước.
Lúc này khác biệt giữa mấy huynh đệ cũng đã lộ ra rất rõ ràng, Cố Khắc
Độc, Cố Khắc Liên và Cố Khắc Tịch đều có mặt tròn, vóc người không cao
không thấp, Cố Hối Minh lại là mặt vuông chữ Quốc, vóc người cao hơn ba
vị huynh đệ ước chừng hai tấc.
- Chúc mừng thọ mẫu thân, chúc cho mẫu thân phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng!
Bốn huynh đệ Cố gia lớn tiếng chúc mừng, dập đầu phục lạy trước mặt mẹ già.
Ánh mắt Cố lão thái thái đảo qua trên mặt mọi người, mỉm cười đưa tay ra đỡ con mình:
- Ngoan ngoan, các con ngoan, con của ta!
Bà đỡ từng đứa con của mình dậy, duy chỉ có đến Cố Hối Minh bà làm như
không thấy thu tay về. Cố Hối Minh không thể làm gì khác hơn là tự mình
đứng lên, vẻ mặt có chút lúng túng.
‘Quả nhiên không phải là con ruột.’
Tần Lâm cười hăng hắc, nhớ rất rõ ràng, ba huynh đệ Cố Khắc Độc này là
Cố lão thái thái sinh, Cố Hối Minh là con tư sinh ba tuổi mới nhận tổ
quy tông.
Hải Thụy cũng nhìn ra mấy phần, ánh mắt hơi sững sờ một chút.
- Chúc các vị tân khách vui vẻ ngon miệng, Khắc Độc, cười nói hãy tiếp khách thay mẹ.
Cố lão thái thái dứt lời, sau đó được đám con dâu dìu đỡ, dẫn đám nha
hoàn người làm trở vào khách sảnh viện thứ hai, ngồi chung với đám nữ
quyến.
Cố Khắc Độc giơ cao chén rượu:
- Nào, chư vị khách quý quang lâm, Cố gia may mắn bực nào, chư vị uống rượu mừng thọ này, ai nấy phúc thọ thật dài!
Các vị tân khách đồng loạt nâng chén uống.
Bốn huynh đệ Cố gia mỗi người ngồi ở đầu một bàn bồi tiếp khách nhân.
Hải Thụy ngồi thủ tịch, đương nhiên lão Đại Cố gia là Cố Khắc Độc phải
tới bồi tiếp. Lão nhìn thấy Tần Lâm, thần sắc cũng có vẻ không được tự
nhiên, rất rõ ràng trong vụ án Thích Tần thị, Tần Lâm không đã hài lòng
về lão.
- Cố Đại lão gia, ngài vẫn còn có lòng ngăn cách với tại hạ vì chuyện hôm trước sao?
Tần Lâm cười khanh khách hỏi.
Cố Khắc Độc có quan hệ với sĩ lâm Lĩnh Nam, cũng biết sơ qua chuyện về
Tần Thái Bảo. Sau khi từ phủ nha trở về nghe ngóng mới biết Tần Lâm là
nhân vật đáng sợ này, lập tức sợ hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Lúc này Tần Lâm cười khanh khách hỏi, sắc mặt Cố Khắc Độc lập tức tỏ ra không được tự nhiên, áy náy giơ ly rượu lên:
- Không dám, không dám, Tần trưởng quan chớ nói đùa, Khắc Độc mời trưởng quan uống cạn chén này, đây là rượu dừa nhà tự cất, hương vị hết sức
thơm ngon.
Đám tân khách ngồi cùng bàn nghe vậy sửng sốt, Cố Khắc Độc là nội các
Trung Thư, ở sĩ lâm Lĩnh Nam cũng được coi là nhân vật số một, vì sao
lại tỏ ra cung kính với tên Cẩm Y Hiệu Úy này như vậy, rốt cục hắn là
ai?!
Tần Lâm nhìn Cố Khắc Độc với vẻ hứng thú, nhẹ nhàng lay động chén rượu
trong tay, cũng không chạm chén với lão, trong ánh mắt toát ra vẻ hài
hước.
Cố Khắc Độc càng tỏ ra không được tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là quay sang nói đùa với Hải Thụy, Đường Kính Đình. Hải Thụy không thèm lý tới, Đường Kính Đình ngược lại chuyện trò vui vẻ.
Có lẽ là mượn rượu che mặt, Cố Khắc Độc uống hết chén này tới chén khác, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu nói chuyện líu lưỡi, mặt đỏ như tôm luộc.
Cố Hối Minh thấy cảnh tượng này, vội vàng từ một bàn khác chạy tới, đẩy đẩy vai Cố Khắc Độc:
- Huynh trưởng, huynh trưởng, uống nhiều quá sẽ làm tổn hại thân thể, nào, để đệ thay huynh uống với các vị khách quý.
Hải Thụy cười hài lòng, nhìn Cố Khắc Độc sắp say lại nhìn Cố Hối Minh gật đầu khích lệ một cái, hắng giọng nói:
- Huynh hữu đệ cung, gia phong Cố thị có thể làm tấm gương cho sĩ lâm Quỳnh Châu. Nào, lão phu sẽ uống cạn một chén lớn!
Dứt lời Hải Thanh Thiên ngửa cổ một cái, uống sạch tất cả rượu trong chén, tân khách trong bàn cũng rối rít nâng chén uống cạn.
Duy chỉ có Tần Lâm vẫn cười hì hì bưng chén nhẹ nhàng lắc lư qua lại, không thèm nể mặt Hải Thụy chút nào.
Trên mặt Hải Thụy chợt lóe sắc xanh, vất vả lắm mới đè nén, cuối cùng
không nói gì, ngược lại khoát khoát tay với Đường Kính Đình sắp nổi
giận, bảo môn sinh kềm chế lại.
Cương Phong tiên sinh dạy học trò lấy chữ Cương làm đầu, đối với đồng
liêu hay thượng ty vô cùng nóng nảy. Duy chỉ có vụ án Thích Tần thị lão
vẫn cảm thấy thẹn trong lòng, cho dù là Tần Lâm không nể mặt mình lão
cũng chỉ có thể hết sức nhẫn nại.
Thật ra thì Hải Thụy hiểu sai ý, ngược lại không phải là Tần Lâm không
nể mặt lão, mà bản ý hắn không chịu ăn uống rượu và thức ăn của Cố gia.
Tên này ngoài mềm trong cứng, nhìn bề ngoài tươi cười cợt nhả, nhưng tâm tính lại vững như bàn thạch. Nếu không như vậy, cả ngày giao thiệp với
tử thần, chuyên giải phẫu nghiệm thi, làm sao hắn có thể chịu đựng
được?!