Thích Tần thị nghe hồi lâu, rốt cục không nhịn được:
- Không, Nhị lão gia không phải là loại người như ngươi nói, ta nghe
người ta ở Cố gia nói, nếu sản nghiệp Cố gia không nhờ y khổ cực gìn
giữ, đã sớm bị mấy huynh đệ Đại lão gia vét sạch.
- Ngươi là tiểu tiện nhân, chẳng lẽ ngươi có lén lút qua lại với Cố Hối Minh?
Thích Đại Lang hùng hùng hổ hổ, may nhờ Tần Lâm như hung thần có mặt tại trường, y mới không dám động thủ đánh Thích Tần thị.
- Im miệng!
Tần Lâm quát ngắn một tiếng:
- Thích Tần thị, nàng yên tâm, ta sẽ hết sức giúp nàng rửa sạch oan
khuất. Thích Đại Lang, ngươi là con cháu loài rùa, lão bà đáng thương
như vậy ngươi còn cầm số tiền nhục nhã kia đi ăn chơi đánh bạc, ngươi có còn là người không, hãy tự hỏi lòng mình cho thật kỹ.
Dứt lời Tần Lâm phất tay áo bỏ đi, người đáng thương cũng có chỗ đáng
hận, đường của Thích Đại Lang và Thích Tần thị sau này còn rất dài, đi
như thế nào phải trông vào bản thân họ.
Lúc Tần Lâm về tới nhà sắc trời đã tối, lão quản gia cầm một phong thiếp mời đại hồng tới, nói là Cố Nhị lão gia tự mình đến bái kiến. Bởi vì
chủ nhân không có ở đây nên để lại thiếp mời này, ngày mai là tiệc mừng
thọ lão thái thái Cố gia mời tân khách bốn phương, kính xin Tần trưởng
quan đại giá quang lâm.
- Ta đang muốn đi tìm y, y đã chủ động đưa lên tới cửa.
Tần Lâm búng búng thiếp mời, cười lạnh mấy tiếng.
Sáng hôm sau Tần Lâm cỡi ngựa dẫn theo các thân binh huynh đệ đi Cố phủ ở phía Tây Quỳnh Châu thành. Giữa đường ngẫu nhiên gặp phải Hải Thụy và
Đường Kính Đình đang ngồi kiệu.
- Tại hạ đã tra xét tường tận hai vụ án hôm qua, đây là cung trạng của hai bên nguyên bị cáo, xin hai vị xem thử.
Tần Lâm mặt không đổi sắc, ném hai phần cung trạng cho Hải Thụy và Đường Kính Đình.
- A, Tần trưởng quan tra án thật đúng là cẩn thận, lão phu đã không cẩn thận bỏ sót.
Dù sao Hải Thụy cũng là Hải Thụy, nhanh chóng sảng khoái thừa nhận mình có sơ xuất.
Đường Kính Đình tỏ ra không phục, sắc mặt tối sầm:
- Hôm qua sau khi chia tay không vui, thì ra Tần lão đệ tra xét chuyện
này ư, vụ án nho nhỏ tranh chấp sản nghiệp đã đáng là gì?! Nếu không
phải là lão sư và hạ quan hao tâm tổn trí vì vụ án ba chiếc cầu, không
có thời gian rỗi rảnh lo tới những vụ án này, cũng sẽ không xử qua loa
sơ sài như vậy.
- Vụ án ba chiếc cầu!?
Tần Lâm nghe vậy cau mày lại.
- Tần tiểu hữu, ngươi có chỗ không biết, trong một tháng qua, bên ngoài Quỳnh Châu phủ thành đã xảy ra ba vụ án mạng.
Sắc mặt Hải Thụy trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, người chết đều là bị giết ở trên cầu!
Quỳnh Sơn huyện thuộc Quỳnh Châu phủ có vị trí địa lý ở gần bờ biển,
cách bán đảo Lôi Châu chỉ một eo biển, dòng sông quanh co uốn khúc chảy
về phía Nam bên ngoài thành, Nơi này lượng mưa phong phú, hệ thống kênh
rạch giăng đầy, vì để thuận tiện đi lại nên cũng xây cầu rất nhiều, cầu
gỗ đơn giản, cầu đá chắc chắn, có cả cầu có mái có thể che gió che mưa…
tóm lại trong huyện chi chít dày đặc rất nhiều loại cầu khác nhau.
Vào mồng Tám tháng trước, nghe nói trên một chiếc cầu đá đã xảy ra một
vụ án mạng kinh người. Vào chạng vạng tối có một người bán bán bánh bột
lọc chết ở đầu cầu, đỉnh đầu bị đập vỡ một lỗ to, máu chảy đầy đất. Điểm kỳ quái là tiền trong túi không mất, tất cả bánh bột lọc của y đã được
bán hết, được hơn hai xâu tiền đồng.
Quan phủ cho rẳng đây là vụ án giết người bình thường, nên cũng không
coi trọng lắm. Đường Kính Đình ra lệnh cho Quỳnh Sơn huyện mau chóng phá án, lập ra kỳ hạn cho Tri Huyện và bộ khoái, thúc giục bọn họ lùng bắt
hung thủ.
Không ngờ vào bảy hôm sau, vụ án thứ hai xảy ra, địa điểm hành hung là
trên một chiếc cầu gỗ, người bị hại là một tiều phu thân thể cường
tráng. Y bị hung thủ dùng dây thừng bó củi buộc vào cổ, treo lên trên
thành cầu, thi thể đong đưa bên dưới. Quan phủ nhận định tuyệt không thể nào là tự sát, bởi vì cũng giống như vụ án giết người thứ nhất, đầu
người bị hại cũng thủng một lỗ to tướng.
Đến lúc này Đường Kính Đình cảm thấy không được nữa, bèn đích thân điều
động bộ khoái phủ nha điều tra phá án, chỉ tiếc mấy ngày trôi qua không
có tiến triển chút nào.
Vụ án thứ ba phát sinh vào ngày Hai Mươi Lăm tháng trước, trên một chiếc lang kiều ngoài thành lại phát hiện có một nạn nhân khác.
Lúc ấy trời đang đổ mưa nhỏ, một thiếu phụ dẫn con trai ba tuổi đi qua
lang kiều, loại lang kiều này chính là cầu bình thường có mái che mưa
nắng, có thể thấy rất nhiều ở phương Nam. Đầu đứa trẻ bị nước mưa làm
ướt, mẫu thân đang lấy khăn tay ra lau khô tóc cho con bên trong lang
kiều, thình lình phát hiện ra khăn tay nhuộm đỏ một mảng.
Mẫu thân vội vàng kiểm tra đầu con trai, thấy cũng không có bất kỳ vết
thương nào. Sau đó nàng quay đầu nhìn lại, sau lưng nơi vừa đi qua có
nước mưa màu đỏ máu đang theo mái lang kiều nhỏ xuống giọt giọt.
Sau khi được báo án, quan lại nha môn phủ huyện đội mưa xuất động, bọn
họ tìm được thi thể nằm trên mái che lang kiều. Nạn nhân là một lão nhân góa vợ đầu bị đập vỡ nửa bên, nằm ngửa trên mái, chết đã lâu. Nước mưa
hòa lẫn máu theo khe ngói nhỏ xuống, mới bị hai mẹ con kia phát hiện.
Đường Kính Đình thấp giọng nói bổ sung:
- Hơn nữa có chuyện này vì sợ dân chúng sợ hãi nên cũng không truyền ra, chính là hạ thân tất cả người chết đều bị thiến. Chúng ta nghi ngờ là
có người đang tiến hành thuật thái bổ, hoặc là Vu sư Lê tộc đang tiến
hành một loại tà pháp nào đó.
Tần Lâm khẽ giật mình, dùng dư quang khóe mắt nhìn Bạch Sương Hoa một cái.
Bạch Liên giáo chủ khẽ gật đầu, quả thật trong chốn võ lâm có nhân vật
tà phái chơi trò này, bất quá Quỳnh Châu phủ là địa phương xa xôi hẻo
lánh, là vị cao thủ tà phái nào tới đây!?
Ngoài ra Lê tộc ở Hải Nam rất đông, địa khu gần duyên hải đã khai hóa,
phong tục xê xích không nhiều với người Hán, Ngũ Chỉ sơn lại xưng Lê Mẫu sơn là nòng cốt của Quỳnh Châu đảo, có không ít người Lê khai hóa. Phải chăng là có một Vu sư người Lê du ngoạn tới chỗ này gây ra vụ án giết
người như vậy?!
Hải Thụy vuốt râu, lạnh nhạt nói:
- Tần tiểu hữu, hôm qua lão phu và Đường Phủ Tôn vội vã xử ba vụ án kia
chính là muốn dành thời gian bàn bạc với ngươi về vụ án ba chiếc cầu
này. Không ngờ rằng còn chưa kịp nói, ngươi đã phất tay áo bỏ đi...
- Lão sư vội vã xử xong mấy vụ án nhỏ kia chính là vì dành thời gian phá vụ án lớn này, dù cho có điều sơ xuất cũng chỉ là tỳ vết nhỏ không che
được ánh ngọc đẹp đẽ.
Đường Kính Đình vừa nói lại nhân cơ hội khéo léo vuốt mông ngựa lão sư.
Tần Lâm trầm mặc không nói, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực bên cạnh nghe vậy bèn thấp giọng bàn tán, cảm thấy dường như Hải Thụy xử án sai lầm
cũng có thể thông cảm được. Dù sao so với vụ án ba chiếc cầu, mấy vụ án
nhỏ hôm qua quả thật không đáng kể gì.
Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, dường như có lời gì muốn phản bác, rốt cục lại không nắm bắt được suy nghĩ có hơi mơ hồ.
Tần Lâm ngẩng đầu lên, không thối lui chút nào nghênh đón ánh mắt Hải Thụy:
- Hải lão tiên sinh, cố nhiên nên phá vụ án ba chiếc cầu, lão vội vã xử
ba vụ án hôm qua cũng có thể thông cảm được, thế nhưng cách xử theo
thành kiến chủ quan cá nhân lão như vậy, ta hoàn toàn không thể tán
đồng! Cho dù là vụ án khó khăn, khó có thể xác thực nhận định, cũng nên
dựa theo chứng cớ hai bên và phần sự thật có thể tra rõ mà xử.
- Lời lão nói ‘Thay vì ép huynh, ta nên ép đệ, thay vì ép thúc bá, nên
ép cháu. Thay vì ép dân nghèo, nên ép nhà giàu, thay vì ép kẻ ngu trung
trực, nên ép kẻ xảo trá điêu ngoa. Nếu là vụ án tranh sản nghiệp, thay
vì ép tiểu dân, nên ép quan viên, nếu là vụ án tranh tiếng tăm thể diện, thay vì ép quan viên, nên ép tiểu dân.’ Trên thực tế trước khi lão xử
đã đặt huynh và đệ, chú và cháu, giàu và nghèo, trung trực và điêu ngoa, tiểu dân và quan viên… vào vị trí bất bình đẳng, trong lòng kẻ xử án là lão đã sớm có thành kiến, có điều thiên lệch là khó có thể tránh khỏi!
Đúng vậy! Bạch Sương Hoa kích động cơ hồ muốn vỗ tay khen hay, Tần Lâm
nói như vậy đã nói thay nàng tất cả uất ức trong lòng. ‘Nếu là vụ án
tranh sản nghiệp, thay vì ép tiểu dân, nên ép quan viên, nếu là vụ án
tranh tiếng tăm thể diện, thay vì ép quan viên, nên ép tiểu dân’. Câu
này quả thật vô cùng đáng ghét, câu trước ‘tranh sản nghiệp, thay vì ép
tiểu dân, nên ép quan viên’ dường như giả vờ đứng về phía dân chúng.
Nhưng câu sau ‘tranh tiếng tăm thể diện, thay vì ép quan viên, nên ép
tiểu dân’, chẳng lẽ thể diện của tiểu dân không phải là thể diện, là dân chúng ắt phải chịu thiệt thòi khi hiếp hay sao?!
Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí cũng lập tức chợt hiểu ra, bọn họ đi theo
Tần Lâm phá án luôn luôn dùng chứng cớ nói chuyện. Mặc dù bọn họ là cẩm y quan giáo ưng khuyển triều đình, nhưng cũng rất ít khi dụng hình ép
cung đối với nghi phạm, bởi vì lúc Tần Lâm ở xử án đều ra sức đứng ở lập trường khách quan công chính phá giải vụ án, mà không phải là dùng tình cảm yêu ghét cá nhân hay Nho gia cương thường gì đó tạo nên thành kiến
ban đầu.
Trước khi xử án Hải Thụy đã có sẵn thành kiến, so ra khác biệt như trời với vực phương thức của Tần Lâm.
Hải Thụy cùng Đường Kính Đình lại xem thường lời của Tần Lâm, đầy đầu
bọn họ toàn là tư tưởng cương thường Nho gia, quân tử ham nghĩa, tiểu
nhân ham lợi, thể diện sĩ đại phu quan trọng hơn. Như vậy có thể phóng
túng hầu bao một chút, dân chúng nho nhỏ chỉ biết có ích lợi, chỉ cần
ném ra chút tiền cho êm chuyện là được.
- Tần tiểu hữu, cách nói của ngươi tựa hồ cũng có chút đạo lý, bất quá bây giờ lão phu cũng không muốn thảo luận chuyện này.
Hải Thụy mỉm cười, vuốt râu nói:
- Nếu như tranh luận về phương thức xử án, vậy chúng ta hãy lấy vụ án ba chiếc cầu đánh cuộc. Lão phu, Đường Phủ Tôn và ngươi, bên nào phá án
trước, bên kia phải chịu thua nhận lỗi.
Đường Kính Đình đảo mắt mấy vòng, nhìn ra đến bây giờ lão sư vẫn rất thích người tuổi trẻ rất có ngạo cốt này, liền nói bổ sung:
- Nếu như Tần lão đệ thua, trừ nhận sai ra còn phải xếp vào môn hạ Hải lão sư!
- Nếu như các ngươi thua thì sao?
Tần Lâm cười hắc hắc xấu xa nhìn bộ râu bạc của Hải Thụy như muốn nói, ta sẽ không thu nhận môn sinh cao tuổi như lão.
- Ngươi…!
Đường Kính Đình đỏ mặt lên.
Hải Thụy cũng có vẻ tức tối, giận dỗi nói:
- Nếu Tần tiểu hữu chiến thắng, lão phu sẽ thượng biểu minh oan thay ngươi, hết sức bảo cử ngươi phục hồi nguyên chức!
Đường Kính Đình nghe vậy trong lòng giật mình, phải biết quan văn bảo
cử, đạn hặc quan võ là không có hạn chế phẩm cấp, chỉ cần nằm trong phạm vi chức quyền mình, thất phẩm Tuần Án cũng có thể bảo cử, đạn hặc một
nhị phẩm Tổng Binh đại soái. Tỷ như chính thất phẩm Chiết Giang Tuần Án
Ngự Sử, cũng có thể thượng biểu đạn hặc một nhị phẩm Tổng Binh quan bản
tỉnh hàm Đô Đốc, Đô Đốc Đồng Tri.
Hơn nữa Hải Thụy nổi danh thanh quan trong thiên hạ, lại là nhân vật sắp được triều đình khôi phục trọng dụng.
- Thật ra bảo cử hay không cũng không quan trọng.
Tần Lâm cười cười ung dung nhàn nhã, dường như không thèm để ý chuyện
này. Thành thật mà nói nếu hắn khôi phục chức quan cũ, Hải Thụy bảo cử
có lẽ có chút tác dụng, nhưng chắc chắn không gây ra được tác dụng mang
tính quyết định.
Tần Lâm nhận vụ đánh cuộc vụ án ba chiếc cầu, bất quá tiếp theo hắn lập
tức nói rõ ràng, cũng sẽ không bỏ rơi vụ án Cố Khắc Độc cưỡng gian Thích Tần thị. Trong thời gian này phải điều tra cả hai vụ án, nhất định Hải
Thụy và phủ nha phải phối hợp.
‘Hừ, không biết trời cao đất rộng, vụ án ba chiếc cầu đã đủ uống một
bầu, ngươi còn muốn xử vụ án Cố gia không quan trọng, đến lúc đó ngươi
nhất định thua!’ Đường Kính Đình cười lạnh liên tục.
Hải Thụy ngược lại rất ương ngạnh, thản nhiên nói:
- Một lời đã định, nếu Tần tiểu hữu muốn tiếp tục làm vụ án Cố gia, lão phu biết gì nói nấy tuyệt không giấu diếm.
- Ta nghe nói Cố Hối Minh kia là con tư sinh, sản nghiệp Cố gia chủ yếu dựa vào y xử lý phải không?
Tần Lâm hỏi dò.
- Một cây sinh ra quả có chua có ngọt, một nhà sinh ra con có đứa dại đứa khôn.
Quả thật Hải Thụy thực hiện đúng cam kết, nói ra hết những gì mình biết.
Thích Tần thị nói không sai, quả thật mấy huynh đệ Cố thị có sự khác
biệt, lúc Cố Đại lão gia Cố Khắc Độc còn trẻ phong lưu không kềm chế
được, thơ rượu hát xướng với không ít văn nhân, có được chút danh tiếng ở Lĩnh Nam, lại mua một chức nội các Trung Thư, nghiễm nhiên trở thành
người trong quan trường. Nhưng thật ra lão chỉ là đại lão quan chỉ có vỏ ngoài, ngay cả Hải Thụy cũng nghe nói lão thường hay lui tới thanh lâu, làm ăn cũng hết sức tùy tiện phóng túng, thường hay gây ra tai họa.
Cố Nhị lão gia Cố Hối Minh lại khác, tính tình cẩn thận, làm việc đâu
vào đấy, chống đỡ hơn phân nửa Cố gia. Hải Thụy rất thưởng thức y, mới
chịu nhận của y tám mươi lượng bạc, viết văn chúc thọ cho lão thái thái
Cố gia.
- Cố Hối Minh mang tám mươi lượng bạc mời Hải lão tiên sinh viết văn chúc thọ ư?
Tần Lâm cau mày, mắt hơi nheo lại.
Đường Kính Đình cho là Tần Lâm có điều chỉ trích, vội vàng biện giải:
- Lão sư năm đó làm quan thanh liêm như nước, trong nhà chỉ có bốn mươi
mẫu ruộng cằn, cho nên tuổi già bán chữ làm kế sinh nhai, tám mươi lượng bạc đúng theo thời giá, trong đó tuyệt không có chút dối gian gì.
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Ta không có ý này... Ủa, nơi này lại có cây cầu, không có phái người trông chừng sao?
Đây là một chiếc cầu vòm bằng đá cổ kính, dài chừng bảy tám trượng, rộng một trượng, lan can bằng đá hai bên điêu khắc hình sư tử đang vờn tú
cầu, dưới cầu nước chảy róc rách, đầu cầu là rừng trúc xanh rì rậm rạp.
Đường Kính Đình nghe Tần Lâm nói vậy có chút không vui, trợn mắt một cái, tức giận nói:
- Bản phủ có hàng trăm hàng ngàn cầu lớn cầu nhỏ, chẳng lẽ cầu nào cũng
phái người bảo vệ hay sao? Vả lại cũng không biết hung thủ sẽ gây án vào lúc nào…
Hải Thụy chỉ cầu đá nói:
- Đây là Hữu Cung kiều, là một đôi huynh đệ Cố gia ba đời trước xây, lấy ý tứ ‘huynh hữu đệ cung’, dân chúng địa phương còn gọi nó là Cố gia
kiều.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, cũng chỉ đành đồng ý với cách nhìn của Đường
Kính Đình. Dù sao nhân thủ của một huyện nha thời này là tương đối có
hạn, không thể làm được chuyện phòng thủ mỗi một chiếc cầu. Mà nếu tùy
tiện phát động dân chúng hiệp trợ, e rằng sẽ gây ra khủng hoảng trên quy mô lớn, càng thêm khó có thể thu thập.
Huống chi nếu như bảo vệ cầu, hung thủ lại đổi nơi gây án là trên đồi, bờ biển hay trong thôn thì sao?!
Trong lòng Tần Lâm suy nghĩ chuyện này, chắp vá tin tức do Hải Thụy và
Đường Kính Đình cung cấp lại với nhau trong đầu, sau đó chậm rãi phân
tích từng mục một.
Bạch Sương Hoa cũng ngưng thần suy tính, sàng lọc qua một lượt các nhân
vật võ lâm tà phái chuyên thái bổ, làm nổi lên vài đối tượng hiềm nghi
trọng điểm.
Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, nghe cách đó không xa truyền tới thanh âm vui vẻ rung trời, mọi người biết đã đến Cố phủ.
Cố phủ xây trên một sườn đồi thoai thoải, lưng tựa núi mặt đối diện
nước, bốn bề cây cối sum suê, phong cảnh cực kỳ ưu nhã, tường hồng ngói
xanh, phòng xá diện tích rộng rãi, cho thấy khí phái thế gia hào tộc.
Cố Hối Minh đứng ở cửa đón khách, mặc một chiếc trường sam bằng đoạn màu xanh ngọc, tươi cười hớn hở liên tục chắp tay thi lễ tân khách.
Y rất tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy bọn Hải Thụy tới, lập tức vui mừng hớn hở chạy chậm ra đón:
- Cố thị có tài đức gì, làm phiền Hải lão tiên sinh, Phủ Tôn Đại nhân,
Tần trưởng quan đại giá quang lâm, thật là thêm phần rạng rỡ.
Hải Thụy, Đường Kính Đình xuống kiệu, Tần Lâm xuống ngựa, ai nấy cười chắp tay một cái, hàn huyên đôi câu với Cố Hối Minh.
Cẩm y Bá Hộ bản thành Mạc Trí Cao mới vừa bước vào đại môn, nghe sau
lưng có tiếng ồn ào huyên náo quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tần Lâm
lập tức rút cổ lại, trốn đi xa nhanh như một làn khói. Y sợ Tần Lâm lại
lấy cửu long ngọc đái ra, vậy sẽ đẹp mặt một phen nữa.
‘Họ Tần, ta quyết không để yên cho ngươi!’ Mạc Trí Cao cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt đáng sợ.
Bên cạnh y là một người tuổi trẻ sắc mặt tái nhợt pha lẫn sắc xanh đang nhìn Tần Lâm ngoài xa, nở một nụ cười âm trầm lạnh lẽo:
- Mạc Đại nhân, nhà ta thấy ngươi cũng không phải là đối thủ của vị Tần trưởng quan kia, hì hì hì hì...
Đám thái giám không có trứng này… Mạc Trí Cao thầm mắng trong lòng.
Bùi Kính Bùi công công là người do Trương Ty Lễ phái tới, vì chuyện Tần
Lâm đày đi đến Quỳnh Châu nên chạy tới đây chờ trước một tháng. Y cũng
từng tới cửa bái phỏng qua Mạc Trí Cao, trong lời nói lộ ra chút phong
thanh, ý là biết Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc dặn dò Mạc Trí Cao đối phó Tần
Lâm, muốn hai bên liên thủ mà làm.
Trong thư Lưu Thủ Hữu mà Mạc Trí Cao nhận được lại không nhắc tới chuyện này, y cũng không dám gởi thư hỏi Lưu Thủ Hữu, không thể làm gì khác
hơn là đối phó Bùi Kính qua loa chiếu lệ. Ngoài ra y cảm thấy Tần Lâm
chỉ là một kẻ bị cách chức lưu đày, mình sửa trị hắn cũng sẽ không nhọc
sức, không cần phải hợp tác với tên thái giám chết băm chết vằm này.
Kết quả Mạc Trí Cao bị thua thiệt, Bùi Kính lại tìm tới cửa.
- Chẳng lẽ ngươi chính là đối thủ của họ Tần sao?!
Mạc Trí Cao cười lạnh hai tiếng, thật ra thì trong lòng đã có hơi động.
Thanh âm của Bùi Kính lúc nào cũng âm trầm như vậy:
- Người mà nhà ta dẫn tới là để đối phó với hắn, chỉ cần Mạc Đại nhân ngươi...
Mạc Trí Cao sáng mắt lên, sau đó nghiến răng trèo trẹo.
Bọn Hải Thụy được Cố Hối Minh đưa vào trong Cố phủ, Tần Lâm nhìn chung
quanh không thấy có hứng thú gì, bèn nháy mắt với Bạch Sương Hoa.
Bạch Sương Hoa khẽ gật đầu một cái, rất nhanh biến mất trong dòng người.
Một tên nha hoàn bưng mâm trà đang đi trên hành lang nối liền phòng
khách và đại sảnh, chợt thấy một hậu sinh tuấn tú đang đi tới. Nàng nhìn qua một cái cảm thấy rất thích, nhưng không ngờ hậu sinh kia đi thẳng
về phía nàng, cười một tiếng mị hoặc…
Chỉ chốc lát sau, Bạch Sương Hoa mặc y phục nha hoàn, bưng mâm trà đi lại ở hành lang.
Bạch Sương Hoa giả trang thành nha hoàn điều tra chung quanh Cố phủ. Vốn là nha hoàn Cố gia rất nhiều, hôm nay là đại thọ lão thái thái tám mươi ba tuổi, lại mời thêm không ít thân thích của đám nha hoàn người làm
tới giúp một tay, do quản sự các nhà coi sóc, nhưng bận rộn như vậy làm
sao có thể coi hết được.
Huống chi đường đường Bạch Liên giáo chủ, nếu muốn xông vào Tử Cấm thành sợ rằng còn có hơi khó một chút, nơi này chính là bên trong gia trạch
hương hoạn, quả thật như giẫm trên đất bằng.
Một tràng tiếng cãi vã hấp dẫn lực chú ý của Bạch Sương Hoa, nàng vểnh
tai lên lắng nghe, quyết định thật nhanh ném mâm trà một cái. Lúc ấy cửa phòng trước mặt đang mở, mâm trà bèn bay ngang vào trong, rơi lên mặt
bàn hết sức nhẹ nhàng, bình trà và mấy cái ly trên đó không phát ra chút thanh âm nào cả.
Cùng lúc đó thân hình Bạch Liên giáo chủ nhấp nhô, bay tới dưới mái hiên như tên rời khỏi cung, xuyên qua mái thật nhiều phòng ốc, thần không
biết quỷ không hay đến hậu viện.
Bên trong hoa viên hậu viện Cố phủ, một nữ nhân mập mạp trắng trẻo đang
kiêu ngạo hất cằm lên, lớn tiếng kêu la với một nữ tử nhìn qua thanh tú
nhu nhược:
- Không biết xấu hổ, hôm nay là đại thọ lão thái thái Cố gia chúng ta, ngươi là một đứa con dâu quê mùa muốn tới làm gì?
- Đúng đúng đúng, ngươi không có tư cách tham gia!
Có mấy nữ nhân quơ tay múa chân, rối rít trợn mắt với nữ tử thanh tú này.
Mấy nữ nhân này bề ngoài ai nấy vừa trắng vừa mập, trên người đầy trang
sức vàng bạc, y phục bằng gấm đoạn thượng hạng, đám nha hoàn bên cạnh
đầu mày cuối mắt ai nấy lộ vẻ điêu ngoa, nhìn qua khí thế hung hăng.
Mà nữ tử thanh tú kia ăn mặc chất phác hơn nhiều, hai nha hoàn bên cạnh
cũng cúi đầu khép nép, không dám tranh chấp với đối phương.
Nàng bị mọi người chỉ trích, cơ hồ rơi lệ, dịu dàng khẩn cầu:
- Đại nương tử, Tam nương tử, Tứ nương tử, ta cũng là dâu Cố gia kia mà, vì sao không cho ta đi bái bà bà?
- Hừ, ai là bà bà ngươi chứ, ngươi thì có gì hay ho?!
Nữ nhân mập mạp trắng trẻo chính là Đại nương tử, nàng nhổ toẹt xuống đất một bãi, nguýt xéo tỏ vẻ khinh thường.
Tứ nương tử, Tam nương tử cũng mồm năm miệng mười nói giúp Đại nương tử.
Nữ tử thanh tú cơ hồ muốn bật khóc lên:
- Xin hãy nể tình Nhị lang chuyên cần chăm chỉ lo lắng cho Cố gia, chỉ cầu các tỷ tỷ chừa cho muội muội chút thể diện.
- Nghiệt chủng cưới con dâu quê mùa, toàn là hạng không biết xấu hổ, đừng để ta nói ra chuyện xấu của ngươi.
Đại nương tử cười lạnh, thịt béo trên mặt run run.