Tiền lão Đại đột ngột quỳ sụp xuống, sắc mặt như đưa đám:
- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội, tiểu nhân không nên thấy tiền
sinh lòng tham, mưu đồ chiếm đoạt tiền tài cùng ruộng đất của Triệu Tiểu Tứ, cầu xin trưởng quan tha thứ!
- Vốn ta chuẩn bị đánh ngươi năm mươi hèo lớn…
Tần Lâm vừa dứt lời, Tiền lão Đại càng run lên nhiều hơn nữa, lúc này hắn thình lình đổi giọng:
- Nhắc tới cũng hết sức trùng hợp, nhất định là ngươi bảo quản giấy mượn vô cùng cẩn thận, mới giữ cho nó còn chỉnh tề như mới đi đến bây giờ.
Nếu như quá dơ bẩn, vậy quả thật không dễ dàng phát hiện nét bút đè lên
kia... Thôi, ngươi hãy viết cung trạng, sau đó bồi thường cho Triệu Tiểu Tứ và tiền giấy mực xử án ba lượng bạc, sau này không cho phép tái
phạm!
- Tạ ân điển trưởng quan, tạ ân điển trưởng quan!
Tiền lão Đại quỳ xuống dập đầu bình bịch vang dội, sau đó có thân binh huynh đệ dẫn y đi viết cung trạng.
Y bảo quản giấy mượn cẩn thận, không dám để hư hao chút nào, vốn nghĩ có thể gạt được một khoản tiền, rốt cục rơi vào kết quả bại lộ, Tiền lão
Đại thật là kết kén tự trói.
Triệu Tiểu Tứ cũng thiên ân vạn tạ, theo Tiền lão Đại cùng nhau lui ra.
Lão Trương và lão Lý Định An huyện thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lão Lý có hơi hoảng hốt, mà lão Trương đã có vẻ tươi cười.
- Bây giờ các ngươi còn kiên trì những lời mình nói ở phủ nha hay không?
Tần Lâm ung dung nhàn nhã hỏi, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt lão Trương lâu hơn một chút.
Lão Lý nghiến răng một cái, thầm nói giấy mượn mới tinh Tần Lâm có
thể nhìn ra sơ hở, khế ước của ta và Trương gia đã có trên trăm năm,
đường nét hết sức mơ hồ không rõ, chỉ cần mình khăng khăng một mực, hắn
còn có thể giở trò gì được…
- Khải bẩm trưởng quan, thật sự là cột đá ranh giới kia nằm bên lão
Trương, chưa từng di chuyển qua. Là Trương gia dựa vào thế lực của mình, muốn dùng sức mạnh chiếm đoạt đất đai nhà tiểu nhân.
Lão Lý trả lời vô cùng khẳng định.
Lão Trương lập tức lên tiếng phản bác:
- Rõ ràng là ngươi nhân cơ hội mưa to ngập nước vào mùa hè năm ngoài, di chuyển cột đá ranh giới sang phần đất chúng ta ba trượng. Hiện tại
trước mặt trưởng quan ta vẫn nói như vậy.
- Đi!
Tần Lâm vẫy vẫy tay.
- Đi đâu!?
Ngưu Đại Lực cùng tên mập chớp chớp mắt.
Định An huyện.
Định An huyện cách Quỳnh Châu phủ thành không xa mấy, cách mấy chục dặm
về phía Đông. Mà ruộng đất Trương gia và Lý gia sinh ra tranh chấp ở
lệch về phía Tây bản huyện, cách Quỳnh Châu gần hơn, mọi người giục ngựa bôn ba chưa tới một canh giờ đã tới nơi.
Lão Trương có vẻ rất cảm động, thời này những quan viên chịu giục ngựa chạy mấy chục dặm tới thực địa phá án thật sự là quá ít.
Sắc mặt lão Lý tỏ ra nơm nớp không yên, không ngờ rằng quan phủ lại làm thật như vậy.
Nghe nói quan viên phủ thành ra đồng phá án, rất nhiều hương dân kéo tới vây xem. Xung quanh có tới mấy trăm người, đại cô nương tiểu tức phụ,
người già trẻ con đủ cả, ai nấy nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Hiện tại cột đá ranh giới dựng giữa hai mảnh đất, hai mảnh đất này thoạt nhìn không có gì khác nhau, bờ ngăn giữa hai bên cũng là mới đắp.
Năm ngoái mùa hè phát hồng thủy, nơi này bị nước nhấn chìm, tất cả bờ
ngăn đều bị phá hủy. Sau đó mới đắp lại bờ ngăn theo vị trí cột đá ranh
giới, sau khi đắp xong Trương gia không phục, bọn họ cho là cột đá ranh
giới đã bị lấn sang phần đất của mình ba trượng, bị mất rất nhiều.
À, thì ra là như vậy. Tần Lâm nghe giới thiệu xong, ra lệnh không chậm trễ chút nào:
- Đào lên!
Các thân binh Hiệu Úy chia làm hai bên đào, một bên là vị trí hiện tại
của cột đá ranh giới, bên kia là vị trí trước đó mà Trương gia chỉ.
Ngưu Đại Lực vung cuốc lên đào lia lịa, chẳng khác nào một chiếc máy đào đất hình người. Không bao lâu sau đã đào cột đá ranh giới từ dưới đất
lên, mà ở bên kia, vị trí mà Trương gia chỉ cũng đào lên được một cái hố to.
- Bây giờ lão còn có lời gì để nói?
Tần Lâm cười hỏi lão Lý.
Nhìn xuống đáy hố to của vị trí cột đá ranh giới hiện tại, lại nhìn sang hố ở vị trí trước đó Trương gia chỉ, lão Lý ủ rũ cúi đầu quỳ xuống:
- Trưởng quan sáng suốt, tiểu nhân nhận thua.
Dưới đáy hố cột đá ranh giới, lớp đất có màu sắc hoàn toàn khác nhau.
Quỳnh Châu khai phát không lâu, ruộng đất hai nhà Trương Lý tranh chấp
chính là khai khẩn vào năm Vĩnh Lạc, đất có màu nâu màu mỡ phì nhiêu.
Duy chỉ có bên trong hố cột đá ranh giới đào lên kia, dưới đáy sâu chừng ba thước phủ một lớp phù sa màu vàng ngả đỏ, khác biệt rất xa với lớp
đất đai bình thường. Liên hệ trở lại với đầu mối tranh chấp, bên dưới
lớp đất kia đã bị phủ phù sa do hồng thủy bồi đắp, câu trả lời đã lộ ra
hết sức rõ ràng: đây là lớp phù sa mới được phủ sau khi hồng thủy tràn
qua.
Vì sao bên dưới hố cột đá ranh giới chôn sâu trong đất lại có phù sa
mới? Không nghi ngờ chút nào, cột đá ranh giới đã bị dời sau khi hồng
thủy tràn qua.
- Quả thật không ngờ được, lúc ấy thoạt nhìn toàn bộ đất đai toàn là phù sa màu vàng pha đỏ như vậy, qua mấy tháng sau lớp trên hóa thành đất
xốp màu nâu, nhưng bên dưới vẫn còn giữ nguyên màu sắc vàng pha đỏ…
Lão Lý thở dài, lắc đầu cười khổ không ngừng.
Lão muốn chiếm phần hơn của Trương gia, lợi dụng hồng thủy dời đi vị trí của cột đá ranh giới. Nhưng lão không ngờ rằng hồng thủy tạo cơ hội cho mình lại để lại chứng cớ xác thực bên dưới hố chôn cột đá ranh giới,
đây gọi là người tính không bằng trời tính.
Tần Lâm dạy dỗ lão Lý mấy câu, cũng bắt lão ký tên lăn tay trên tờ cung
trạng, dời cột đá ranh giới trở về vị trí cũ, sau này không được giở trò gì nữa.
Lý gia và Trương gia đều tỏ vẻ tâm phục khẩu phục, đại tộc họ Trương kia rất là cảm kích, van cầu Tần Lâm lưu lại uống rượu, hắn chỉ cười chắp
tay một cái, lên ngựa chạy đi như bay.
Hai tên thân binh huynh đệ ở lại Quỳnh Châu phủ thành, đã lặng lẽ tìm
được chỗ ở Thích Đại Lang và Thích Tần thị dưới sự phối hợp của Ngũ
Phong hải thương.
Đây là một khu nhà nhỏ ở xa đường lớn, bên trong được thu vén gọn gàng.
Thích Tần thị đang ngây người ngồi trong sân, đôi mắt trống rỗng vô
thần, tay cầm khuôn giày và kim chỉ, rất lâu chưa may được một mũi.
Tần Lâm bước vào sân trước đảo mắt qua bốn phía, thấp giọng hỏi thân binh huynh đệ:
- Thích Đại Lang đâu?
Thân binh nở nụ cười khổ:
- Y vừa lấy được ngân phiếu đã lập tức mang đi đánh bạc, nơi này đổ trường đổ quán ngầm quá nhiều, vẫn chưa tìm được.
Loại tiền như vậy mà Thích Đại Lang cũng lấy, lại còn có tâm trạng đi ăn uống đánh bạc. Tần Lâm gãi gãi đầu không thoải mái, cố gắng đè xuống
lửa giận trong lồng ngực, chậm rãi đi vào tiểu viện.
Thích Tần thị lập tức đứng lên, nhìn dáng vẻ nàng hết sức khẩn trương.
- Không cần sợ, đừng có gấp, chúng ta là tới giúp nàng, chúng ta là người tốt.
Bạch Sương Hoa dịu dàng an ủi, giọng nói chậm rãi của nàng mang theo
nhịp điệu đặc biệt, ánh mắt tán loạn của Thích Tần thị lập tức bị nàng
hấp dẫn.
Bạch Sương Hoa cười khúc
khích nhìn đối phương, dường như trong mắt nàng có một lực lượng thần bí khó lường, khiến cho ánh mắt tán loạn của Thích Tần thị dần dần ngưng
tụ lại, thần sắc trở nên bình tĩnh.
Lúc Thích Tần thị từ phủ nha đi ra đã bị mê loạn thần trí, hiện tại đã
được bí thuật Ma giáo trấn tĩnh lại, thần trí khôi phục bảy tám phần,
nhìn Tần Lâm và Bạch Sương Hoa gật đầu một cái:
- Ừ, các ngươi là người tốt, các ngươi giúp ta, nhưng, nhưng vì sao Hải Đại nhân...
Thích Tần thị cúi đầu khóc nức nở sụt sùi, Bạch Sương Hoa vội vàng ôn tồn an ủi, một lúc lâu sau mới làm cho nàng nín khóc.
- Dân phụ sẽ không khóc nữa…
Thích Tần thị lau nước mắt:
- Lúc từ phủ nha đi ra, Đại Lang cầm ngân phiếu đi ngay, lúc ấy dân phụ
đã quyết định đời này cũng không khóc nữa, không nghĩ tới mới vừa rồi... Thật là xấu hổ.
Tần Lâm nhìn Bạch Sương Hoa cười cười tán thưởng, nếu không phải là giáo chủ Đại nhân xuất thủ, tình huống Thích Tần thị chịu đả kích nghiêm
trọng về tâm lý như vậy, chỉ sợ không dễ dàng bình tĩnh lại để có thể
trả lời chất vấn.
Bạch Sương Hoa nhăn mặt, ai cần ngươi tán thưởng chứ, tưởng hay ho lắm sao?!
Tần Lâm thành khẩn nhìn Thích Tần thị, ôn tồn nói:
- Mặc dù hỏi như vậy có thể làm cho nàng đau khổ, nhưng nhất định ta
phải nhờ nàng nhớ lại, có người nào có thể đứng ra làm chứng hay không?
Không có khả năng lấy được vật chứng, chủ yếu phải dựa vào nhân chứng,
có nhân chứng bản quan sẽ có thể nghĩ ra biện pháp khác, cạy miệng Cố
Khắc Độc ra.
- Để dân phụ nhớ lại… Hoa Hồng, Liễu Lục, Tâm Phương tỷ…
Thích Tần thị vắt óc suy nghĩ, hồi lâu lại lắc đầu:
- Không được, không thể hại các nàng!
Tần Lâm và Bạch Sương Hoa nhìn nhau cười khổ, địa điểm phát sinh loại
chuyện như vậy có khác biệt rất lớn với các tình huống cưỡng gian khác.
Nó nằm sâu bên trong viện, kẻ có thể làm chứng nếu không phải là người ở Cố phủ, vậy cũng là thân thích cùng tộc trong phủ. Ai chịu giúp người
ngoài như Thích Tần thị, tố cáo lão gia của mình?! Hơn nữa thế lực Cố
phủ lớn, trả thù ngoài sáng trong tối cũng đủ hù dọa rất nhiều người.
Thích Tần thị chợt sáng mắt lên, bất quá rất nhanh lại trở nên ảm đạm, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lực quan sát của Tần Lâm bén nhạy tới mức nào, lập tức hỏi tới:
- Nàng nhớ ra được chuyện gì, không ngại nói ta nghe thử…
- Dân phụ chỉ muốn Cố Nhị lão gia tới làm chứng, Đại lão gia làm… làm
như vậy với dân phụ xong rồi, dân phụ nghe thấy Nhị lão gia ở ngoài
phòng kêu lên bảo Đại lão gia bỏ qua cho dân phụ. Ôi, đáng tiếc khi ấy
đã muộn…
Thích Tần thị do dự nói, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận.
Mới vừa nói ra như vậy, Tần Lâm và Bạch Sương Hoa liền lộ ra vẻ cổ quái, Cố Nhị lão gia chính là Cố Hối Minh, y chịu đứng ra làm chứng chống lại Đại ca mình sao?! Rõ ràng lúc Hải Thụy xử án, y ra sức bênh vực Cố Khắc Độc.
Thích Tần thị thấy vậy liền nóng nảy:
- Dân phụ nói không sai, các vị không biết Nhị lão gia và Đại lão gia
không giống nhau, Đại lão gia thật sự xấu xa, ăn chơi cờ bạc thảy đều đủ cả, đối với người ở cũng vô cùng hung ác. Nhưng Nhị lão gia là một
người chính phái, chuyên cần làm việc, cũng rất tốt đối với đám người ở
chúng ta. Lúc xử án y nói giúp Đại lão gia, dù sao cũng là vì huynh đệ
tình thâm, nhưng dân phụ nghĩ nếu như lương tâm y trỗi dậy, nói không
chừng…
À, thì ra là như vậy, Tần Lâm sờ cằm suy tư.
- Huynh đệ Cố gia không có ai tốt cả, vậy mà nàng còn nói tốt cho y, đồ đê tiện!
Thích Đại Lang bị các thân binh huynh đệ kéo về, trên đầu nổi lên mấy cục u, không ngừng giãy giụa, miệng la lối:
- Buông ta ra, các ngươi là ai chứ?! Ta mang bạc của mình đi đánh bạc,
liên quan gì tới các ngươi?! Đám chó săn các ngươi chớ xen vào việc
không phải của mình.
Thích Tần thị ngoảnh mặt sang nơi khác, nước mắt rơi giọt ngắn giọt dài, nàng thề không khóc nhưng vẫn không nhịn được muốn khóc.
- Đè y xuống!
Tần Lâm lạnh lùng quát khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thích Đại Lang.
Ngưu Đại Lực cười lạnh tiến lên, chỉ dùng một chút sức đã đạp Thích Đại
Lang ngã ngửa xuống trong vườn hoa. Tần Lâm ung dung điềm tĩnh đi thong
thả tới, đột nhiên nhấc chân lên, giày quan giẫm lên mặt y thật mạnh,
khiến cho khuôn mặt đáng ghét của y chìm sâu xuống lớp bùn đất.
- Ôi chao, vị trưởng quan này, tha mạng, tha mạng! Miệng tiểu nhân vừa dơ vừa thối… á…
Thích Đại Lang đã không thể nói ra lời, bởi vì bị Tần Lâm đạp nên há
miệng ra, trong lúc không hay không biết lọt vào không ít bùn đất.
- Trưởng quan, xin tha cho y đi.
Thích Tần thị quỳ trên mặt đất nhìn Thích Đại Lang như con chó ghẻ, sau
đó nhìn sang Tần Lâm với vẻ van cầu. Cho dù là trượng phu mình tệ hại
hơn nữa, thấy y chịu khổ như vậy nàng cũng cảm thấy không đành lòng.
Tần Lâm từ từ lấy chân ra, lệnh cho Ngưu Đại Lực buông Thích Đại Lang.
Thích Đại Lang ra sức móc đất trong miệng ra, chật vật không chịu nổi,
dư quang khóe mắt lén lút quan sát Tần Lâm. Với kinh nghiệm đầu đường xó chợ của y bao nhiêu năm qua thừa sức nhìn ra, vị trưởng quan này tuyệt
đối không chọc được.
- Ngươi mới vừa nói huynh đệ Cố gia không có một người nào tốt, không
cần nói Cố Khắc Độc, lúc Hải công xử án Cố Hối Minh nói chuyện giúp ca
ca y cũng coi như lẽ thường tình, chẳng lẽ ngươi biết y còn có tội lỗi
gì sao?
Tần Lâm híp mắt, ánh mắt sắc bén như đóng đinh vào mặt Thích Đại Lang.
Bạch Sương Hoa thầm khen hay trong lòng, nếu như có thể nắm được khuyết
điểm tội lỗi gì đó của Cố Hối Minh, vậy sẽ có khả năng buộc y khai ra sự thật.
Thích Đại Lang cười nịnh hót, giọng điệu có vẻ hơi uất ức:
- Đương nhiên Cố Hối Minh chẳng ra gì, vốn y đã hứa với tiểu nhân sẽ đưa ra năm mươi lượng bạc, sẽ kết thúc chuyện này. Sau đó còn nói ca ca y
không muốn cho, làm cho tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là cáo đến
nha môn, kết quả cũng phải bỏ ra số năm mươi lượng bạc này. Theo tiểu
nhân thấy ngay từ đầu Cố Hối Minh kia đã nhắm vào năm mươi lượng bạc
này, muốn bỏ hết vào túi riêng cho nên mới gạt tiểu nhân, nói ca ca của y không chịu đưa tiền.
Thì ra còn có chuyện như vậy, nhất thời Tần Lâm cảm thấy kỳ quái. Cố gia coi như là thế gia đại tộc ở Quỳnh Châu phủ, trong nhà không thiếu tiền tài, vì sao Thích Đại Lang nói Cố Hối Minh muốn ăn chặn năm mươi lượng
bạc của y?
Hỏi kỹ mới biết, Cố Khắc Độc là con trai ruột của lão thái thái Cố gia,
trưởng tử của dòng lớn, còn có mấy huynh đệ Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch.
Mà Cố Hối Minh chỉ là một đứa con tư sinh, được ba tuổi mới nhận tổ quy
tông, cũng không được xếp theo bối phận, địa vị ở Cố gia cũng chỉ cao
hơn Đại quản gia một chút. Cho dù là y tận tâm tận lực làm việc cũng chỉ có thể lãnh số bạc hàng tháng của mình, không thể kiếm chác khoản nào
khác, cho nên Thích Đại Lang mới nghi ngờ như vậy.