Bất quá vị trí Kế Liêu Tổng
Đốc này cũng không phải dễ ngồi như vậy, hai mươi năm trước không phải
là lần lượt có hai vị Tổng Đốc bị giết hay sao? Lớp bị bãi quan miễn
chức cũng không ít!
Coi như bây giờ có Thích Kế Quang Thích Lão Hổ, Cảnh Định Lực cũng cảm
thấy không được bảo đảm lắm, dù sao bản thân y không hiểu gì về quân sự, nếu là để xảy ra sơ xót gì, chẳng phải một đời thanh anh danh theo dòng nước chảy sao?
Không ngờ mới vừa lên đây nhậm chức có mấy tháng đã có đại tiệp trước
giờ chưa từng có, đánh chết đả thương quân Mông Cổ đếm không hết, Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly tung hoành biên tái vắt giò lên cổ mà chạy.
Văn thần đốc sư có chiến công này, Cảnh Định Lực coi như là ngồi vững
vàng trên ghế Kế Liêu Tổng Đốc, trong lòng vui mừng vô tận, càng nhìn
Tần Lâm càng cảm thấy bái vị ân chủ lạy rất là đáng giá: đừng xem Tần
trưởng quan trẻ tuổi, người ta bản lãnh lớn, có thể hất đổ một Kế Liêu
Tổng Đốc, có thể đưa lên một Kế Liêu Tổng Đốc khác, còn có thể lập được
chiến công đủ để ghi công sử sách như thế này, còn có cái gì có thể nói
nữa?
Nếu như nói mới bắt đầu Cảnh Định Lực là bị Tần Lâm bắt được nhược điểm, không thể không bị hắn nói gì nghe nấy, trong lòng không khỏi oán hận.
Nhưng hiện tại y đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thậm chí còn cảm thấy
may mắn khi mình có thể bái làm môn hạ vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ trẻ tuổi
này.
Thích Kế Quang thấy Cảnh Định Lực cùng Tần Lâm lúc nói chuyện thái độ
cực kỳ khiêm nhường, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Cảnh Nhị tiên sinh là sĩ lâm thanh lưu thành danh đã lâu, vì sao lại kết dính vào một khối
cùng Tần Lâm là Xưởng Vệ đại viên mới vừa quật khởi này vậy? Trước kia
Cảnh Định Lực mơ hồ nhắc tới, còn cho là hai người bọn họ là nhờ Trương
Cư Chính ở bên kia kết nối quan hệ, bây giờ nhìn lại, sợ rằng Cảnh Tổng
Đốc đối với Tần Lâm còn khiêm cung hơn so với Trương tướng gia!
Các thuộc quan Kế Liêu Tổng Đốc phủ cũng âm thầm kinh hãi, Tổng Đốc nhà
mình là thanh lưu danh túc, cho dù là ở trước mặt Trương tướng gia,
Phùng Ty Lễ cũng ra dáng vẻ, nghiêm trang, trong khi đó khi gặp Tần
trưởng quan tuổi còn trẻ như thế này, ngay cả eo lưng cũng cúi xuống một đoạn, đây thật là ly kỳ.
Thích Kế Quang suy nghĩ một chút, dù sao Cảnh Định Lực là cấp trên trực tiếp của mình, nên cười chắp tay một cái:
- Lần này đại tiệp, quân ta lấy ba vạn vương sư mới vừa luyện, lực kháng tám vạn thiết kỵ Thát Lỗ năng chinh thiện chiến, giết, bắt địch binh ít nhất ba vạn, đại hoạch toàn thắng. Cái này là nhờ Cảnh Đô Đường trí tuệ tuyệt cao, vận trù duy ác quyết thắng bên ngoài nghìn dặm. Tiếp theo đó là nhờ Tần tướng quân tuệ nhãn như đuốc, sớm đoán được gian mưu Thát
Lỗ...
Không ngờ rằng Cảnh Định Lực nghe lão xếp mình trước Tần Lâm, lập tức xua tay lia lịa:
- Lão Thích, lão nói như vậy cũng không đúng, biết người biết ta mới có
thể bách chiến không nguy. Nhờ có Tần tướng quân liệu địch tình trước,
mới có đại tiệp hôm nay. Ngoài ra, bản Đô Đường còn phải đa tạ ân cứu
mạng Tần trưởng quan đây... Nếu như bị Lỗ kỵ đánh vỡ Hỷ Phong khẩu, công vào Mật Vân thành, lão phu còn có mạng ở đây không?
Dứt lời Cảnh Định Lực liền vái Tần Lâm thật sâu tới đất, tạ ân cứu mạng.
Bất kể quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty hay là võ tướng dưới quyền Thích Kế
Quang, tất cả đều cảm thấy trợn mắt há mồm kinh ngạc, Kế Liêu Tổng Đốc
là quan bao lớn, Cảnh Định Lực danh tiếng bao nhiêu, y hướng về phía Tần Lâm làm cử động ra như vậy, há chỉ là cảm kích, quả thật chính là nịnh
hót rồi.
Tần Lâm ha ha cười to, hai tay đỡ Cảnh Định Lực dậy:
- Cảnh Tổng Đốc, coi như không có bản quan, Thích Soái cũng không mắc
mưu đâu, lúc ấy ta cẩn thận quan sát Thích Soái, thật ra thì trong lòng
ông ta đã có kế mưu. Ta thông qua nghiệm thi tra rõ gian kế địch nhân,
nhiều nhất chỉ là kiên định quyết tâm của ông ta, có đúng hay không
Thích lão ca?
Thích Kế Quang cười cười, đàng hoàng nói:
- Lúc ấy lão ca ta theo như binh pháp suy đoán, thực có bảy thành trở
lên nắm chắc và nhận định Thát Lỗ muốn lấy Hỷ Phong khẩu. Nhưng Kế Trấn
là bình phong của kinh sư, dụng binh cần phải cẩn thận, bản soái sẽ lấy
chủ lực tử thủ Hỷ Phong khẩu, cùng địch nhân đánh một trận tiêu hao
chiến, khiến cho bọn chúng biết khó mà lui.
- Nhưng Tần lão đệ tra rõ thi thể suy ra nguyên nhân cái chết, hoàn toàn tra ra gian kế của địch nhân, đã khiến cho ta có chín thành chín chắc
thắng, mới dám xuất quan mai phục, một trận lập công.
Cảnh Định Lực sáng mắt lên, một mực đẩy công lao lên trên người Tần Lâm:
- Nói như thế, đánh bại Thát Lỗ là công lao của Thích Soái, mà mai phục
đại thắng là quy công cho Tần tướng quân, Tần tướng quân quả thật công
đầu!
Tần Lâm cười cười, hiểu Cảnh Định Lực có ý tứ gì, lại lắc đầu nhẹ nhàng, thấp giọng:
- Hảo ý của hai vị, Tần mỗ tâm lĩnh. Bất quá vẫn là thôi vậy, ta lập
công ở trong Xưởng Vệ là được rồi, biên trấn này lập công trận, tốt nhất là miễn đi thôi...
Triều đình nghi kỵ!
Cảnh Định Lực cùng Thích Kế Quang đều ở trong quan trường lăn lộn mấy
chục năm, nghe đến đây chợt hiểu ra, nhìn Tần Lâm lại với vẻ khác hẳn:
thiếu niên đắc chí nhưng lại biết đại thế, biết tiến thối, không trách
không đầy mấy năm mà quan lên đến tam phẩm, tâm cơ người này thật không
tầm thường!
Lập tức ba người nghị định, báo lên cho triều đình vẫn lấy Cảnh Định Lực nắm công đầu, đây là thông lệ, công của văn thần đốc sư thường lớn hơn
so với võ tướng, hơn nữa Cảnh Định Lực cũng cần phần công lao này hơn so với Thích Kế Quang. Vì lão Thích đánh thắng trận đếm không hết, lão
Cảnh đây là đại cô nương mới vừa lên kiệu... mới lần đầu mà!
Tiếp theo chính là Thích Kế Quang cầm đầu biên quân tướng sĩ. Thích Kế
Quang không để ý lắm, vì phần công lao này muốn phong hầu còn chưa đủ,
muốn thăng quan thì lão đã là chính nhất phẩm Tả Đô Đốc rồi, không thể
thăng nữa, lão chỉ cầu tiếp tục ở Kế Trấn làm tiếp, đừng chọc vào chuyện đảng tranh ở triều đình, để tự nhiên bị đuổi đi.
Dĩ nhiên trong tấu chương cũng hơi đề cập tới Tần Lâm đốc suất quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty điều tra địch tình, nhưng cũng chỉ là ghi lướt qua vài
chữ, làm người khác thoạt nhìn cảm giác giống như nhân tình thuận thủy
vậy.
Chờ bên này an bài thỏa đáng, Thích Kim cũng đã thanh kiểm chiến trường xong quay trở lại, gương mặt hưng phấn:
- Bẩm báo Cảnh Tổng Đốc, Thích Soái, Tần tướng quân, lần này chúng ta
chém thủ cấp hơn bảy ngàn, tù binh gần ba vạn, mình tử trận chưa tới một ngàn, thật là đại tiệp trước đây chưa từng có!
Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly được xưng có mười vạn binh sĩ, kéo vào đánh
thật cũng có chừng tám vạn, nơi này bị chém, bị bắt có ba vạn bảy ngàn,
chạy trốn cũng không thiếu người mang theo thương tích, có thể nói hai
vị Mông Cổ Hãn vương đã mất đi binh lực ít nhất một nửa!
Huống chi so sánh với chiến quả, quân Minh tổn thất gần như bằng không, đây chân chính là đại tiệp chưa từng có rồi.
Thời này cũng không có
chuyện ưu đãi tù binh gì, Thát tử vào đánh cướp đốt giết gieo họa dân
chúng, quân Minh hận thấu xương, đua nhau quyền đấm cước đá, múa báng
súng đập, đánh cho những tù binh này kêu la inh ỏi.
Tần Lâm thấy vậy chợt cười phá lên, nói với Cảnh Định Lực:
- Những tù binh này các ngươi cũng không nên đánh tàn tật, nếu muốn
thăng quan phát tài ngồi vững vàng vị trí, thì phải khiến cho bọn chúng
ăn uống no đủ, tận lực dưỡng túc tinh thần.
Cảnh Định Lực cùng Thích Kế Quang ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Tần Lâm có ý tứ gì.
- Ngọ môn hiến phu...
Tần Lâm cười ha hả:
- Đến lúc đó hiến chúng lên, báo là kiêu binh hãn tướng Mông Cổ, so với
đưa lên một đám gảy tay gảy chân tàn phế, có thể biểu lộ được chiến công trác tuyệt của hai vị không?
Tuyệt diệu! Thích Kế Quang vỗ một cái sau ót, vội vàng ra lệnh, bảo các
huynh đệ đánh cho bỏ tức một chút là được, chớ thật sự đánh tù binh trở
thành người không giống người quỷ không giống quỷ.
Mọi người từ trên sườn núi đi xuống, Cảnh Định Lực đưa tay lên trước mặt mũi phẩy phẩy, cau mày nói:
- Những Thát Lỗ này đều không tắm sao? Mùi tanh đập vào mặt, mặt mày dơ
bẩn, đơn giản là làm trở ngại chuyện nhìn ngắm, lúc hiến phu cũng khó
nhìn. Người đâu, nấu nước nóng, tắm rửa cho thật sạch sẽ cho những tù
binh này!
Ái chà? Tần Lâm giơ tay ngăn lại, lắc đầu cười nói:
- Cảnh Tổng Đốc lại cổ hủ rồi.
Cảnh Định Lực trợn tròn mắt không rõ vì sao, nghĩ một hồi mới hiểu, không khỏi thấy buồn cười.
Đương nhiên là mặt mày dơ bẩn, cả người bốc mùi, mới lộ ra vẻ Thát Lỗ
hung tàn đáng sợ, càng thể hiện rõ biên quân tướng sĩ anh dũng giết
địch, người chỉ huy lãnh đạo có tài.
Ôi, nhục cho mình ở trong quan trường lăn lộn mấy chục năm, so với Tần
trưởng quan, đến từng tuổi này quả thật là đã sống uổng phí nửa đời
người.
Cảnh Định Lực thật là tâm phục khẩu phục.
-----------
Quân Minh quét dọn chiến trường, đồng thời Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly
dẫn dắt tàn binh bại tướng cướp đường chạy như điên. Một hơi chạy ba
mươi dặm, nhân mã mệt mỏi thở dốc không ra hơi.
May mà Thích Kế Quang luyện lính mới chỉ có ba vạn nhân mã, đánh diệt
gần bốn vạn địch nhân đã là cực hạn, bây giờ không còn lực phân binh
theo đuổi, hai Mông Cổ Hãn vương này mới thoát được một mạng.
Thấy sau lưng không còn truy binh, Đồ Môn Hãn mới dừng lại nghỉ ngơi,
thở hổn hển vài cái, rồi nhìn nhân mã bên cạnh bao gồm lạc đội, chạy
tán, đã thiếu đi hơn phân nửa, số còn sống thì cụt tay gãy chân, nhất
thời trong lòng không khỏi thất vọng buồn rầu.
Cái mặt lừa của Đổng Hồ Ly bị pháo hỏa táp nám đen, tóc bị hỏa tiễn đốt
rụi gần nửa, nhìn tướng sĩ dưới quyền bàng hoàng hoảng hốt như chó nhà
có tang, cái mặt lừa liền kéo dài hơn.
Thạch Trung Thiên chạy tới thật nhanh, vết đao trên cánh tay đã băng
lại, còn đau, nhưng y một lòng muốn làm Hoàng đế, cũng bất chấp gì
nhiều, đến gần liền bẩm:
- Hai vị Hãn vương xin chớ nản chí ủ rũ, không biết kế sách lần này bị
người nào phá hư, lần sau chúng ta báo thù tuyết hận! Bây giờ Nam triều
chủ thiếu quốc nghi, Trương Cư Chính chuyên quyền kiêu ngạo, chỉ cần bọn chúng tự loạn lên, vậy hai vị Hãn vương lấy giang sơn Nam triều sẽ dễ
dàng như lấy đồ trong túi vậy...
- Đúng vậy, dễ dàng như lấy đồ trong túi vậy!
Đồ Môn Hãn cười ha hả, đột nhiên trở tay tát vào mặt Thạch Trung Thiên, tức giận mắng to:
- Nói như rắm thối ấy, gia gia mà tin ngươi nửa câu nữa thì không phải
là cha sinh mẹ dưỡng. Lần này gia gia mất một nửa nhân mã, làm hại vô số dũng sĩ Mông Cổ của ta mất mạng, có phải lần sau muốn bản Hãn cũng chết luôn thì ngươi mới hài lòng hay không?
Dù sao Đổng Hồ Ly giảo hoạt hơn một ít, nghe được trong lời nói của
Thạch Trung Thiên có điểm khác thường, nhớ tới lần trước y nói hãm hại
Thích Kế Quang từ trong triều, liền ngăn Đồ Môn Hãn lại:
- Vương huynh, tha cho y đi đi... Thạch thiếu chủ, hiện giờ ngươi nói
cái gì cũng vô dụng, nếu như Nam triều loạn lên thật, chúng ta sẽ lại ra binh giúp ngươi!
Thạch Trung Thiên vô kế khả thi, liền vái chào thật sâu:
- Không lâu đâu, hai vị Hãn vương sẽ biết Thạch mỗ cũng không phải là nói dối.
Dứt lời, y dẫn đầu mấy vị cao thủ Bạch Liên Bắc tông giục ngựa đi xa, sau lưng Đồ Môn Hãn vẫn mắng không dứt miệng.
-----------
Tin tức Hỷ Phong khẩu đại tiệp truyền tới kinh sư, tất cả quan viên dân
chúng đều hân hoan khích lệ. Trong những năm Gia Tĩnh Thát Lỗ từng mấy
lần vượt qua phòng tuyến trường thành xâm nhập phía Nam, kinh sư cũng
hay bị quấy rối. Lần này có thể nhất cử tiêu diệt nhóm địch khấu lớn như vậy, thật là làm lòng người vui mừng.
Nguyên phụ đế sư Trương Cư Chính chấp chưởng triều cương cực kỳ hài
lòng, bởi vì Đại tướng lập công lần này chính là Thích Kế Quang mà ông
ta nhất mực đề bạt trọng dụng cho tới nay, coi trọng có thừa, hơn nữa Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực cũng thông qua ông ta đề cử mới lên đảm
nhiệm chức ấy.
Nhất là người sau, Cảnh Định Lực vốn có danh vọng, nhưng tựa hồ cũng
không hiểu gì về quân sự, để y đi làm Kế Liêu Tổng Đốc, thật ra lúc bàn
riêng Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh
Ngô cũng là bất đồng ý kiến.
Lần này Thích Kế Quang dâng tấu chương nói rõ Cảnh Định Lực ‘Chẳng những trí mưu hợp thời cơ, hơn nữa còn kiêm nhung trang đốc sư thân lâm chiến trường, cho nên chúng tướng sĩ không khỏi phấn dũng tranh tiên, tắm máu lực chiến’. Trương Cư Chính cố ý đem tấu chương từ nội các cầm về nhà
xem qua một lần, trong lòng không khỏi đắc ý.
Thấy tấu chương ở phần chót đề cập tới tên Tần Lâm, đế sư Thủ Phụ khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói nói:
- Thật là chỗ nào cũng có con khỉ chết bầm này... Hắn cũng không dám giành công, biết tị hiềm.
- Phụ thân Đại nhân, người nói con khỉ chết bầm nào vậy?!
Trương Tử Huyên cười khanh khách, từ bên ngoài đi vào thư phòng.
Thấy là con gái, trên gương mặt nghiêm túc của Trương Cư Chính hiện lên vẻ sinh động hơn nhiều, ngoắc ngoắc tay:
- Huyên nhi tới đây xem thử, tên họ Tần nào đó đang ở Kế Châu cùng Vương Tượng Càn khuấy đục, xong rồi đi ra quan ngoại đánh giặc. Hắn là tướng
tinh con khỉ, không có lúc nào an phận cả!
Trương Tử Huyên đem tấu chương xem qua một lần, nhớ tới Tần Lâm với dáng vẻ xảo quyệt đó cùng Kế Liêu Tổng Đốc, Kế Trấn Tổng Binh ở chung một
chỗ, đứng ở trên chiến trường thiên quân vạn mã đốc sư, nàng liền mím
môi cười khẽ.
Trương Cư Chính xem thử thần sắc của con gái, trong lòng thở dài, cố ý lấy giấy viết ghi một bên, vừa ghi vừa nói:
- Cảnh Định Lực có công lớn này, gia thăng hàm Hữu Đô Ngự Sử Binh bộ
Thượng Thư, đảm nhiệm Kế Liêu Tổng Đốc; Thích Kế Quang có công phong làm Tả Trụ Quốc, thừa ấm một con trai; Tần Lâm thăng Tả Đô đốc, thụ đặc
tiến Vinh Lộc Đại Phu, huân gia trụ quốc...
- Phụ thân Đại nhân, ngàn vạn lần không thể được!
Trương Tử Huyên hô lên cả kinh, đưa ra ngọc thủ nhỏ nhắn kéo tay cầm bút của phụ thân. Tay Trương Cư Chính bị lệch, chữ viết ra cũng bị lệch
sang bên cạnh.