- Chà?
Trương Cư Chính như cười như không nhìn con gái, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ chế nhạo.
- Phụ thân thiệt là, lại dám gạt con gái...
Trương Tử Huyên lập tức hiểu ra, bĩu môi lộ vẻ làm nũng, lắc vai phụ thân quầy quậy.
Tần Lâm tuổi còn trẻ đã làm đến chức Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc
Trấn Phủ Ty, đã là tình huống cực kỳ đặc thù, nếu như gia quan tấn tước
thêm cho hắn, chỉ sợ rất nhanh sẽ công cao không còn chỗ thưởng nữa,
khiến cho hắn lông cánh đầy đủ, trở thành mục tiêu của một ít người quá
sớm, không phải là giúp hắn, ngược lại hại hắn.
Để bút xuống, Trương Cư Chính thở dài một tiếng trong lòng, rất nhanh lại lên tinh thần:
- Tần Lâm trí tuệ hơn người, lại biết thẩm thời độ thế, trong vòng mười
năm nhất định hắn sẽ đầy đủ lông cánh, đến lúc đó ta sẽ phong cho hắn
làm nhất phẩm đương triều Tả Đô Đốc, nhưng mà con gái ta...
Trương Cư Chính có lòng tin tuyệt đối đối với mình, Thái hậu tin vị
Trương tiên sinh này, Hoàng đế tôn kính vị đế sư này, bên trong lại liên minh cùng Ty Lễ Giám Phùng Bảo, bên ngoài là Giang Lăng đảng chiếm cứ
năm trong sáu bộ. Nắm giữ trong tay Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, quyền khuynh
thiên hạ, căn bản không người nào có thể làm rung chuyển địa vị của ông
ta, ngay cả bản thân Hoàng đế... cũng không thể!
Mà Trương Cư Chính tuổi mới hơn năm mươi, chính là tuổi xuân thu cường
thịnh. Ông ta tự tin tuyệt đối có thể làm đế sư Thủ Phụ tiếp mười năm,
thậm chí hai mươi năm.
Nhưng, thanh xuân dễ qua, tuổi hoa dễ già, con gái như hoa như ngọc năm nay mười chín tuổi, còn phải chờ Tần Lâm mấy năm nữa?
Trương Tử Huyên nghe lời của phụ thân, nhưng không một chút ưu sầu. Nàng di truyền ở phụ thân ở chỗ biết mưu biết tính, là nữ trung Gia Cát,
cũng không phải cái loại tiểu nữ nhân đa sầu đa cảm, hơn nữa từ trong
mắt của Tần Lâm, nàng cũng đã sớm nhìn thấu tâm ý của hắn.
- Phụ thân, người cứ muốn gả con gái ra ngoài như vậy sao?
Trương Tử Huyên đẩy bả vai phụ thân, làm bộ không vui hờn mát.
- Được rồi, được rồi...
Trương Cư Chính ở trong triều đình đánh đâu thắng đó, ở trong nhà đối
với con gái duy nhất lại cơ hồ có cầu tất ứng, cười vỗ vỗ tay của Trương Tử Huyên, coi như bỏ qua chuyện này.
- Tần Lâm ôi Tần Lâm, nếu không phải là Huyên nhi, ta thật muốn phong ngươi làm Tả Đô Đốc, xem ngươi có còn lỳ nữa hay không?
Trương Cư Chính suy nghĩ một chút về dáng vẻ vô lại bại hoại của Tần Lâm, tự mình không nhịn được cười lên.
Ý kiến của Đế sư Thủ Phụ, từ trước tới nay cơ hồ triều đình đều làm
theo, rất nhanh thánh chỉ giáng xuống, Cảnh Định Lực đốc sư lao khổ công cao, gia thăng hàm Hữu Đô Ngự Sử Binh Bộ Thượng Thư, vẫn đảm nhiệm Kế
Liêu Tổng Đốc; Thích Kế Quang lập công phong Tả Trụ Quốc, cho tập tước
một con trai; Tần Lâm điều tra quân tình đắc lực, thưởng hai trăm lượng
bạc.
-----------
- Trương tiên sinh thiệt là, làm sao nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy?
Vạn Lịch đế Chu Dực Quân cúi đầu đi tới đi lui ở Dưỡng Tâm điện, hai
Trương Ty Lễ Giám bồi ở bên cạnh. Chợt Hoàng đế ngẩng đầu lên:
- Hai vị Trương bạn bạn, các ngươi nói trẫm nghe thử, có phải Trương
tiên sinh cùng Tần ái khanh có cừu oán gì hay không?! Nhớ là khi trẫm
mới bắt đầu nghe tên Tần ái khanh, là hắn phá được đại án Kinh Vương
phủ, lập công lớn, Trương tiên sinh lại nói thiếu niên đắc chí, không
thích hợp quá ưu đãi, cho nên đè ép chuyện thăng thưởng một cấp.
Trương Thành cùng Trương Kình nhìn lẫn nhau, trong lòng đều biết tại sao Hoàng đế có thể nhớ lâu chuyện như vậy... Không phải Hoàng đế nhớ Tần
Lâm, mà là nhớ ngày đó bởi vì học đọc sai một chữ ‘Sắc bột như dã’, bị
Trương tiên sinh hung hăng dạy dỗ một trận, cho nên mới liên đới nhớ lây Tần Lâm.
Mặc dù ở trong thâm cung này, nói ra chỉ sợ cũng không gạt được hai vị
Trương tướng gia, Phùng Ty Lễ, hai Trương nhìn thấy các Đại Hán tướng
quân cùng cung nữ thái giám đều đứng khá xa, liền nhích đến gần Hoàng đế một chút.
- Bệ hạ...
Trương Kình thêm dầu thêm giấm nói:
- Tần Lâm cùng tướng phủ không hợp nhau lắm, nghe nói Trương tiên sinh
thường khiển trách hắn, vì là họ Tần đó cố ý bất lương, nghe nói Tướng
gia còn mắng qua hắn không biết liêm sỉ.
Trương Thành liếc mắt nhìn đồng bạn, vội vàng biện hộ thay cho Tần Lâm:
- Hoàng gia minh giám, Tần Lâm làm sao không biết liêm sỉ chứ? Chỉ sợ là nghe sai đồn bậy, Hoàng gia không nên tin lời đồn đãi vô căn cứ này.
- Trương tiên sinh mắng Tần ái khanh không biết liêm sỉ ư?
Chu Dực Quân nghe nói như thế, ngược lại cười lên, như có điều suy nghĩ.
Tần Lâm biết chuyện phát sinh trong Hoàng cung rất nhanh. Sau khi hắn
trở lại kinh sư, Trương Tiểu Dương liền tới bái phỏng, thêm dầu thêm mỡ
tố cáo Trương Kình một trận.
Tần Lâm lại không đếm xỉa tới sẽ những chuyện vặt vãnh này. Chuyện của
hắn có rất nhiều, trừ thân thiết cùng Từ Tân Di và Thanh Đại ra, Bắc
Trấn Phủ Ty cũng có công vụ. Mặt khác, rốt cuộc Vương hoàng hậu có liên
hệ gì với Văn Hương môn hay không, cũng là công tác trọng điểm mà hắn
phái người ngầm theo dõi.
Điều tra biết được, trong nhà Vương hoàng hậu cũng không phủ nhận quan
hệ tộc hôn cùng Văn Hương môn môn chủ Vương Sâm. Nhà mẹ Vương hoàng hậu
thậm chí còn thờ Phật Di Lặc, nhưng nàng ta tham gia vào đến độ sâu nào, chuyện này cũng không biết được.
Chuyện liên quan đến bí ẩn Thiên gia, Tần Lâm tuyệt không dám khinh cử
vọng động, âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ, lựa chọn cơ hội có lợi
nhất đối với mình...
Ba hôm sau, kinh sư cử hành nghi thức hiến phu long trọng.
Quân Mông Cổ đầu bù mặt dơ bẩn bị binh lính kinh doanh áp giải, từ phía
Nam Vĩnh Định môn tiến vào kinh sư, dọc theo đường Chánh Dương một đường đi tới Ngọ Môn.
Những quân Mông Cổ này tên nào cũng toát ra đầy mùi tanh tưởi, bộ dáng
hung ác đáng sợ, vừa nhìn cũng biết là kiêu binh hãn tướng trên thảo
nguyên.
Dân chúng đứng ở hai bên đường phố vây xem, có tiểu hài tử được mẫu thân ôm, thấy những quân Mông Cổ này hung thần ác sát, lập tức liền khóc.
- Ngoan không được khóc, nhìn kìa, bọn chúng đều bị trói, là Thích gia gia dẫn binh tướng bắt những người xấu này!
Thiếu phụ giơ tay chỉ về phía trước, chẳng phải sao, Thích Kế Quang cùng Cảnh Định Lực cưỡi ngựa đi ngang, rất nhiều quan binh khua chiêng gõ
trống, khải hoàn mà trở về!
Thích Kế Quang cực kỳ khiêm nhượng, thân là võ tướng, thuộc hạ, lão ghìm cương ngựa, nhường cho Cảnh Định Lực đi trước một đầu ngựa.
Ngự tọa của Hoàng đế ngồi ở thành lâu Ngọ Môn, Chu Dực Quân ngồi ngay
ngắn trong đó, nhìn ngắm quảng trường phía dưới Ngọ Môn. Hai bên đứng
thẳng là những tướng lãnh cao cấp có tước vị, tỷ như Định Quốc Công Từ
Văn Bích, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, phía dưới còn đứng rất nhiều
Đại Hán tướng quân.
Ở trên quảng trường, đông đúc quan viên nhìn soi mói, tù binh bị dắt đi
vào, tay chân mang xích sắt, một khối có lỗ tròn có tấm vải đỏ xuyên qua đầu, che ngực che lưng, bị quát thét bắt quỳ xuống đối diện Ngọ Môn.
Lúc này, Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh mau bước về phía trước, đứng
lại, sau đó lớn tiếng đọc rõ tội lớn ngập trời của các tù binh, dĩ nhiên chỉ nhằm vào quan quân Mông Cổ cao cấp từ Na Nhan Thiên Hộ trở lên, nếu không lần này gần ba vạn tù binh, đọc hết tên chỉ sợ cũng phải chừng
mấy ngày.