Cẩm Y Vệ

Chương 395: Chương 395: Định Quốc Công




Đi được mấy bước, mấy tên thân tín bên người đột nhiên có thái độ yên tĩnh khác thường, Lưu Thủ Hữu chợt cảm thấy có vẻ kỳ quái. Chậm rãi nghiền ngẫm những lời Tần Lâm vừa nói, Lưu Đô Đốc mưu sâu kế diệu lập tức phát giác ra:

Những lời này của hắn không phải là tự khiêm trẻ tuổi kiến thức nông cạn, rõ ràng muốn nói mình tuổi còn trẻ đã làm đến đường thượng quan, đại chưởng Nam Nha, tương lai đời còn rất dài, có tao ngộ gì cũng khó mà nói được, hãy đợi đấy!

‘Thôi bỏ đi, làm người phải chừa đường hậu, ngày sau còn có lúc gặp nhau…’

Lưu Thủ Hữu cụt hứng lắc lắc đầu.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ở lại bên ngoài triều phòng, Tần Lâm cùng Hồng Dương Thiện cũng đi theo tới ngọ môn.

Bên ngoài ngọ môn, văn võ bá quan, công thần huân thích theo thứ tự quan chức xếp hàng hết sức chỉnh tề. Đội phía Đông là quan văn, đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính không chịu nhường ai đứng đầu. Đội phía Tây là quan võ, huân thần quý thích cũng đứng trong này, đứng đầu là Định Quốc Công chưởng Hậu Quân Đô Đốc phủ Thái Tử Thái Phó Từ Văn Bích.

Tần Lâm chẳng qua là tứ phẩm cẩm y Chỉ Huy Thiêm Sự, xếp ở phía sau hàng ngũ quan võ. Hắn cũng không nhận ra Từ Văn Bích, là Hồng Dương Thiện chỉ cho hắn:

- Vị đứng đầu kia chính là nội huynh (anh vợ) trưởng quan ngài Định Quốc Công Từ Đại lão gia, sau khi ngài tới kinh sư có từng tới bái kiến lão chưa?

Từ Văn Bích đầu đội Bát Lương quan, trang trí lông đuôi trĩ, kim thiền, vóc người khôi ngô, mặt đỏ, râu bạc phơ, vẻ mặt oai phong lẫm lẫm, quả nhiên không hổ là lão thần đứng đầu võ thần quý thích.

Tần Lâm thấy vậy thầm buồn cười, tuổi Từ Văn Bích này ít nhất ngoài năm mươi, chỉ sợ tuổi con trai lão còn lớn hơn mình, kết quả xếp theo bối phận là nội huynh, tính ra con trai lão hơn ba mươi tuổi còn phải gọi mình là cô trượng, ha ha, sau khi cưới Từ Tân Di, vì liên đới nên bối phận của mình cũng trở nên lớn hơn nhiều.

Bất quá Nam Kinh Ngụy Quốc Công cùng kinh sư Định Quốc Công từ lúc Từ Huy Tổ, Từ Tăng Thọ chia ra phong công, đến bây giờ đã truyền bảy tám đời, cho dù là lão đầu tử râu tóc bạc trắng gọi đứa trẻ còn quấn tã là thúc thúc, cũng không có gì kỳ quái.

Vốn ngày Hai Mươi Chín tháng Chạp Từ Tân Di chuẩn bị cùng Tần Lâm cùng đi bái phỏng vị đường huynh này, nhưng lúc ấy Tần Lâm phải xử lý vụ án Trần Minh Hào, Từ Tân Di không thể làm gì khác hơn là đi một mình.

Hiện tại Hồng Dương Thiện nói như vậy, Tần Lâm cũng không tiện từ từ giải thích, liền trực tiếp nói chưa từng đi bái phỏng.

- Cách phòng như cách sơn, trưởng quan không đi bái kiến Định Quốc Công, cũng không có gì...

Hồng Dương Thiện ‘giỏi đoán tâm ý’ bèn nói chữa cho Tần Lâm, trong lòng thầm than: vốn tưởng rằng trưởng quan leo lên đến vị trí hiện tại đa phần là dựa vào lực Ngụy Quốc Công, bây giờ xem ra đa phần cũng là nhờ lực của một mình hắn.

Mấy vị Chỉ Huy Thiêm Sự xếp hàng xung quanh đều có hơi xem thường, Ngụy Quốc Công chịu gả nữ nhi cho Tần Lâm làm bình thê, nữ nhi này chắc chắn không được cưng chiều. Nói không chừng là con của thiếp, trong nhà hận không thể tống cổ đi càng sớm càng tốt. Mượn chút quan hệ đại bác bắn không tới này đi bái kiến Định Quốc Công, quả thật chính là si tâm vọng tưởng.

Vào lúc này, Định Quốc Công Từ Văn Bích thình lình xoay người lại, tìm kiếm trong đám đông người một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Tần Lâm, chắp tay thi lễ với hắn hết sức rõ ràng không lầm lẫn vào đâu được.

Đám người xôn xao một trận, bên này toàn là quan võ tam, tứ, ngũ phẩm, mặc dù ở bên ngoài cũng coi là không lớn không nhỏ, nhưng ở kinh sư, một nhị phẩm biên quan Đại Soái cũng phải quỳ xuống trước Thượng Thư, quan võ tứ ngũ phẩm đã là cái đinh gì?

Người không biết âm thầm suy đoán, Từ Văn Bích thân là Quốc Công, lại chắp tay thi lễ với người nào vậy?

Tần Lâm cười gật đầu một cái, cũng nhìn Từ Văn Bích chắp tay một cái, bởi vì đuôi mắt hắn đã sớm nhìn thấy Vũ Thanh Bá Lý Vĩ đứng ở sau lưng Từ Văn Bích, đang chỉ chỉ về phía mình, có lẽ là nói cho Định Quốc Công biết, người tuổi trẻ kia chính là vị hôn phu lệnh đường muội.

Sau khi Tần Lâm đáp lễ bèn nấp vào trong đám đông khẽ cười khúc khích. Hồng Dương Thiện cũng không tiện hỏi hắn, đợi một hồi cảm thấy Tần trưởng quan đối với người mình khiêm hòa, lúc này mới hỏi vì sao hắn cười.

- Ta… ta đang nghĩ tính toán quan hệ giữa Ngụy Quốc Công phủ cùng Vũ Thanh Bá, bối phận Lý Vỹ ngang với gia gia Từ Tân Di, Từ Văn Bích là đường huynh Từ Tân Di, tính ra bối phận Lý Vĩ chẳng phải là gia gia Từ Văn Bích sao?

Tần Lâm không nhịn được khom người cười hắc hắc xấu xa.

Sau khi các quan đâu vào đấy, tiếng trống lại nổi vang lần thứ hai, tả hữu dịch môn mở ra, quan văn do Trương Cư Chính dẫn dắt, từ dịch môn phía Đông bên trái tiến vào Tử Cấm thành, quan võ là Từ Văn Bích dẫn đầu, theo dịch môn phía Tây bên phải nối đuôi tiến vào.

Sau khi vào trong chính là cung thành nơi Hoàng đế ở, cũng tức là Tử Cấm thành.

Phía trước là một quảng trường lớn, bên trong có một dòng Kim Thủy hà giống như một cái đai ngọc vắt ngang qua, trên sông có năm Kim Thủy kiều giống như cầu vồng.

Cầu chính giữa chính là ngự kiều chỉ có Hoàng đế mới có thể đi qua, công khanh quan viên đều đi cầu hai bên.

Tuy rằng triều hội mồng Một Tết là đại lễ quốc triều, nhưng đến năm Vạn Lịch, kỷ luật cũng được nới lỏng hơn rất nhiều. Tần Lâm thấy rất nhiều quan viên đều đang cười cười nói nói, hắn cũng nói chuyện phiếm cùng Hồng Dương Thiện.

Bên cạnh mấy quan võ tam tứ phẩm thấy Định Quốc Công chào hỏi hắn, liền thấp giọng thỉnh giáo đài phủ thượng hạ, quê quán ở đâu, hiện đảm nhiệm chức quan gì, vội vàng kết giao tình, Tần Lâm nhất nhất đối đáp, chuyện trò vui vẻ cùng bọn họ.

Có hai ba vị Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ không phải là hệ chính của Lưu Thủ Hữu, thấy Lưu Đô Đốc ở trước đội ngũ quan võ, cách hàng ngũ quan viên tam tứ phẩm khá xa, đầu người nhốn nháo cũng nhìn không rõ, bèn bắt chuyện tán gẫu với Tần Lâm.

Những người này đều hoặc nhiều hoặc ít nhìn ra chút manh mối. Ngọn cờ mà Tần Lâm dựng lên đương nhiên kém xa so với những cây đại thụ như Trương Cư Chính, Phùng Bảo, thậm chí so ra cũng kém thế lực dây mơ rễ má chằng chịt của Lưu Thủ Hữu, Trương Thành, nhưng mơ hồ có khí thế sánh ngang hàng.

Hiện tại hắn bao nhiêu tuổi, tương lai có thể đi xa tới mức nào?

‘Cho dù là không vội bán thân đầu dựa vào, cũng phải thừa dịp sớm kết thiện duyên cùng Tần trưởng quan, tương lai cũng tiện lui tới trong chốn quan trường.’

Những quan viên này đều nghĩ như vậy.

Tần Lâm ngầm hiểu rõ ràng hành động của bọn họ, cực kỳ khiêm tốn cười nói, từ từ lung lạc lôi kéo lòng người.

Trong lúc không hay không biết đi qua Kim Thủy kiều, sau khi qua cầu là Hoàng Cực môn, hai bên cửa có quân sĩ thiết giáp Kim Ngô vệ đứng nghiêm, ai nấy khôi giáp sáng loáng, đao thương chỉnh tề, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng thật ngay ngắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.