Cẩm Y Vệ

Chương 394: Chương 394: Quyết định của Hồng Chỉ Huy




Trương Cư Chính không biết chút võ công nào, thậm chí trói gà không chặt, nhưng lão lấy núi sông xã tắc làm phương tấc, lấy văn võ bá quan làm ưng cẩu, lấy quyền mưu thành phủ làm can qua, nếu như luận võ công cảnh giới, sợ rằng sớm đã đạt đến cảnh giới cao thâm trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, không hổ đệ nhất danh tướng triều Đại Minh ba trăm năm qua.

Tuy rằng Tần Lâm không cam lòng ở dưới người khác, nhưng lúc này cũng không khỏi không bội phục vị ‘Chuẩn lão trượng nhân’ này lợi hại. Hắn đã từng gặp qua vài vị trưởng lão Bạch Liên giáo, nhưng những cao thủ nhất lưu đại danh đỉnh đỉnh ở trên giang hồ này, nếu như đứng đối diện Trương Cư Chính, rất có thể ngay cả can đảm xuất thủ căn bản cũng không có.

Trước đó Tần Lâm đã từng gặp qua Trương Cư Chính nhiều lần, bất quá toàn là dưới tình huống ở tướng phủ, có con gái lão làm bạn, thấy được từ góc độ một người cha hiền từ, vào giờ phút này mới thấy được Thủ Phụ đế sư uy phong hiển hách. Thứ Phụ phải rập khuôn bước theo, trăm quan tựa như quần tinh vây quanh Bắc Đẩu, giang sơn cẩm tú mặc tình ta thi triển, hưng lợi trừ hại vì thiên hạ thương sinh...

Tần Lâm thoáng động trong lòng, có thanh âm trăm ngàn năm qua vô số lần vọng về bên tai anh hùng hào kiệt nhắc nhở hắn:

Đại trượng phu phải nên như thế!

Văn võ bá quan vây quanh Trương Cư Chính bốn bề, cũng không nhìn thấy Tần Lâm đứng ở cửa triều phòng Cẩm Y Vệ, nói đùa mấy câu cùng Tam Phụ Thân Thời Hành vội vã chào đón, ba vị phụ thần liền cùng nhau đi vào triều phòng nội các.

Lúc này các vị quan viên mới ầm ầm giải tán, có người trở lại triều phòng nha môn của mình, có kẻ giao bái bốn bề mượn đại triều hội mỗi năm một lần hàn huyên cùng bạn cũ, lão đồng niên.

Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu thân là thiên tử thân quân, lại ở trong hoàng thành, vì tị hiềm không tiện kết giao quá nhiệt tình với các quan viên khác, đưa Trương Cư Chính xong xoay người, cũng cùng một đám đường thượng quan thân tín cười cười nói nói đi về phía triều phòng Cẩm Y Vệ.

Vừa nhìn lên chợt thấy Tần Lâm cùng Hồng Dương Thiện đứng ở cửa, ánh mắt của Lưu Đô Đốc lập tức híp lại, khóe miệng nở một nụ cười hứng thú.

Không khí như đột nhiên trở nên ngưng trọng, chư vị đường thượng quan cẩm y đều như cười như không nhìn Hồng Dương Thiện. Làm thân tín của Lưu Đô Đốc, bọn họ rất rõ ràng vị trưởng quan này coi Cẩm Y Vệ là sân sau nhà mình, tuyệt đối không cho phép người ngoài bước vào. Một mình Tần Lâm cũng không nói, Hồng Dương Thiện công khai đầu dựa vào, theo Lưu Thủ Hữu thấy chẳng khác nào có ý nghĩa ‘phản bội’.

- Bản Đô Đốc nghe thấy Tần Chỉ Huy đội gió hứng tuyết ra khỏi thành, cưa đầu nghiệm thương tra rõ vụ án Trần Minh Hào, quả thật là vất vả lập công lao.

Lưu Thủ Hữu ngoài cười mà trong không cười chào hỏi Tần Lâm.

Các vị thân tín đường thượng quan của Lưu Đô Đốc nghe lời này, trong bụng âm thầm buồn cười. So với đại án tranh đoạt ở Kinh Vương phủ, hay án Bạch Liên giáo mưu phản ở Giang Nam, một Đại Hán tướng quân nho nhỏ hiềm nghi đánh chết một người dân, rõ ràng là chuyện chỉ to như hạt mè, không ai coi ra gì. Cho dù là vụ án mất thư họa trong cung vài ngày trước đó, còn có thể ló mặt ra trước mặt Thái hậu, Phùng Ty Lễ, cũng còn lớn hơn vụ án này rất nhiều.

Lưu Thủ Hữu vạch áo cho người xem lưng, rõ ràng đang cười Tần Lâm nhậm chức Nam Trấn Phủ Ty không biết làm gì, lấy lông gà làm lệnh tiễn, xử lý vụ án không quan trọng.

Tần Lâm chắp tay một cái, nghiêm trang nói:

- Mặc dù Đại Hán tướng quân chức vị thấp nhỏ, nhưng cũng là huynh đệ thuộc hạ bản nha. Hạ quan thừa mông Đô Đốc thưởng thức phái chưởng Nam Nha, vậy phải công bình chấp pháp, cũng không thể dung túng cho kẻ phạm tội, càng không thể để cho huynh đệ bản vệ phải chịu oan uổng. Gặp phải vụ án Trần Minh Hào, mặc dù năm hết Tết đến, nhưng chuyện nằm trong chức trách của hạ quan, vì tra rõ vụ án cũng chỉ có thể khổ cực một phen.

Tần Lâm nói lời này nghĩa chính từ nghiêm, thần sắc Lưu Thủ Hữu cũng tỏ ra xem thường, lắc đầu một cái:

- Tần Chỉ Huy thật là chuyện gì cũng vơ vào người. Nếu như chỉ là vụ án Đại Hán tướng quân đánh chết người nho nhỏ cũng phải xuất động đường thượng quan chưởng nha, đường thượng quan Cẩm Y Vệ ta cũng thật sự không đáng giá chút nào, ha ha...

Y là danh thần tử đệ, khởi điểm cao, tâm cơ sâu, thủ đoạn cũng lợi hại, lúc này mới làm được cẩm y Đô Đốc. Bất quá từ trước tới nay y chưa từng trải qua chức quan cấp thấp như vậy, cho nên trong lòng vẫn coi thường những Cẩm Y Hiệu Úy, Đại Hán tướng quân tầm thường nà lại càng không thể làm được như Tần Lâm, tự thân xuất mã, vất vả giải oan cho một Đại Hán tướng quân nho nhỏ.

Những đường thượng quan cẩm y khác trên mặt cũng nặn ra nụ cười khinh thường phụ họa theo Lưu Thủ Hữu, nhưng cũng có mấy người từ Hiệu Úy, Tiểu Kỳ thăng lên tới bây giờ, thần sắc hơi có chút mất tự nhiên.

Tần Lâm tuệ nhãn như đuốc, sớm nhìn thấy những cử động này, cũng không lên tiếng phản bác, trên mặt thủy chung treo nụ cười vân đạm phong khinh.

Lưu Thủ Hữu cũng biết bản thân Tần Lâm toàn thân đầy gai nhọn, thế nhưng hắn chỉ cười không đáp, mấy câu vừa rồi của y giống như một quyền đánh vào không khí, không có hồi âm.

Lần trước Tần Lâm đánh đau con hổ già Phùng Bảo, đám sài lang hồ ly lớn nhỏ phía dưới như Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Từ Tước, Trần Ứng Phượng vân vân đều thu liễm móng vuốt, Lưu Thủ Hữu cũng không dám làm quá đáng, không làm gì được Tần Lâm, quay mặt sang lại nhìn Hồng Dương Thiện, hài hước cười nói:

- Hồng Chỉ Huy, lão ở bản nha hai mươi năm chìm nổi, trước có Cao Các Lão thưởng thức, nay lại gặp phải Tần tướng quân dìu dắt, nhất định phải nắm lấy cơ hội, cố gắng tận trung đền nợ nước.

Các vị đường thượng quan cười lần này càng thêm rõ ràng, bảy tám năm gần đây, Hồng Dương Thiện ở trong nha môn Cẩm Y Vệ chỉ là một phế vật, ngay cả Thiên Hộ Bá Hộ cầm quyền cũng tỏ ra khinh thường lão. Hiện tại tưởng rằng đi theo họ Tần là có thể lên như diều sao, lão phải hiểu rằng hiện tại Cẩm Y Vệ vẫn còn mang họ Lưu.

Thần sắc Hồng Dương Thiện thay đổi mấy lần, nhìn Lưu Thủ Hữu đang cười chế giễu, lại nhìn sang Tần Lâm hết sức bình thản không lộ vẻ gì. Trong lúc mọi người cho rằng lão sẽ nhịn nhục cho qua, nói lời mềm mỏng, thình lình lão nghiến răng một cái, nghiêm giọng nói:

- Lưu Đô Đốc nói chí phải, hạ quan thân là một thành viên Nam Nha, nhất định tận tâm tận lực làm việc cho Tần trưởng quan, không dám có chút lười biếng.

Chúng quan lập tức trợn mắt há mồm, không dám tin vào tai mình: đây là Hồng Dương Thiện gặp bất cứ người nào cũng khom lưng nịnh nọt, bất cứ chỗ nào cũng ra vẻ là con cháu người khác, tối đa chỉ dám ra vẻ trước mặt đám thuộc quan Thiên Hộ, Bá Hộ, Trấn Phủ bất đắc chí mà thôi sao, lão dám công khai chống lại Lưu Đô Đốc sao?

Sắc mặt Lưu Thủ Hữu đen sì, Hồng Dương Thiện chỉ nói làm việc cho Tần trưởng quan, nhưng không có thần phục Lưu Đô Đốc, ý tứ trong lời nói không khác nào công khai khiêu chiến.

Người nào cho lão lá gan lớn như vậy? Họ Tần đã bắt đầu gầy dựng ban bệ nhanh như vậy sao?

Trong lòng Lưu Thủ Hữu kinh nghi không chừng.

Sau khi Hồng Dương Thiện nói ra câu này, đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Thân hình lão chợt nghiêng sang bên trái, dường như cố ý nhích lại gần Tần Lâm hơn.

Cho dù là sáng sớm hôm nay chạy tới cửa nhà Tần Lâm đốt đèn lồng cho hắn, Hồng Dương Thiện cũng tuyệt đối không nghĩ đến mình sẽ công khai tỏ thái độ đi theo Tần Lâm ngay trước mặt Lưu Đô Đốc. Mặc dù Tần Lâm cho lão quyền hiệp chưởng Nam Nha, nhưng Lưu Thủ Hữu chấp chưởng Cẩm Y Vệ nhiều năm, thâm căn cố đế, Hồng Dương Thiện cũng không có can đảm đối kháng với y.

Nhưng bây giờ lại khác, Tần Lâm ở trước mặt Thứ Phụ Trương Tứ Duy vẫn không hề hạ mình, mơ hồ có khí thế ngang hàng, khiến cho Hồng Dương Thiện thấy cảnh tượng này có lòng tin hết sức lớn lao. Nếu như ngay trước mặt nội các Thứ Phụ, trưởng quan cũng dám thẳng người giương cao chiêu bài, vậy vì sao Hồng Dương Thiện không dám công khai tỏ thái độ của mình trước Lưu Thủ Hữu?

Trong bảy tám năm qua, Lưu Đô Đốc ngươi có từng cất nhắc, chiếu cố qua họ Hồng ta không? Sai sử ta giống như con chó, nhưng không ném cho ta một khúc xương nào, vì sao ta không thể đi theo Tần trưởng quan có ơn tri ngộ đối với ta?

Hồng Dương Thiện nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Dứt khoát lộ ra ngoài!

Lão đứng ở vị trí bên cạnh Tần Lâm lui về phía sau một chút, nhìn Lưu Thủ Hữu vừa kinh ngạc vừa có vài phần tức giận, lại nhìn Tần Lâm thủy chung tỏ ra ung dung nhàn nhã, trong lòng không sợ hãi chút nào.

- Giỏi, giỏi lắm, quả nhiên Tần trưởng quan biết được nhân tài…

Lưu Thủ Hữu giận không chỗ phát tiết, nhưng trong lòng cảm thấy vài phần thất vọng.

Y chưa kịp nghĩ ra nên phản kích thế nào, sau lưng chợt có một thanh âm già nua mà sang sảng vang lên:

- Lưu Đô Đốc, vị tiểu ca trẻ tuổi này chính là Tần tướng quân quý nha ư? Ha ha, quả nhiên tuổi trẻ tài cao, giúp giải mối lo thay Binh bộ lão phu!

Lưu Thủ Hữu xoay người nhìn lại, chính là Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời, Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô đi theo tới, Tằng Tỉnh Ngô cười híp mắt nhìn Tần Lâm, nói gì đó với Phương Phùng Thời.

Cẩm Y Vệ là thiên tử thân quân, về mặt nghiệp vụ phối hợp với Đông Xưởng, hợp thành Xưởng Vệ, về mặt hành chính vẫn thuộc Binh bộ quản lý. Chuyện quan viên thăng thiên, đảm miễn nhiệm, thuyên chuyển, hướng ngân biên sách vân vân đều phải do Binh bộ làm.

Phương Phùng Thời là lão thần ba triều, hàng năm tham dự chuyện binh, cùng Vương Sùng Cổ chủ trì chuyện phong cống Yêm Đáp Hãn, nhiều lần đánh bại bộ tộc Mông Cổ xâm lược phía Bắc, uy vọng rất cao.

Lưu Thủ Hữu nghe Phương Phùng Thời khen Tần Lâm, không khỏi âm thầm kinh hãi, vội vàng cười nói:

- Lão Thượng Thư quá khen, tất cả quan giáo bản vệ đều gan dạ trung thành, cũng không phải là công lao hạ quan.

Tần Lâm cũng chắp tay nói:

- Hạ quan ra mắt Phương Thượng Thư, Tằng Thị Lang.

Tằng Tỉnh Ngô rất nhiệt tình nhìn hắn gật đầu mỉm cười, Phương Phùng Thời tặc lưỡi luôn miệng khen ngợi:

- Tham Tướng xa doanh họ Du kia từ trước đến giờ là một thùng thuốc súng, không phục ai cả, lại nói Tần tướng quân chế tạo Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương cực tốt, ngày hôm trước lại nói vừa chế ra thuốc súng kiểu mới. Lão phu nghe Tằng Thị Lang nói cũng là hắn giải quyết vấn đề khai chi thay Binh bộ chúng ta, lúc này mới tới xem thử, chậc chậc... Thật sự là thiếu niên anh kiệt, Lưu Đô Đốc, nếu không phải hắn đại chưởng Nam Nha ở Cẩm Y Vệ ngươi, lão phu nhất định phải đoạt lấy.

Lưu Thủ Hữu nở một nụ cười bồi, trong lòng thầm kêu khổ, những đường thượng quan tâm phúc kia cũng lúng túng vô cùng.

Hồng Dương Thiện vô cùng hả dạ: xem ra mình đã đi đúng nước cờ theo sát Tần trưởng quan.

Vốn Lưu Thủ Hữu muốn phủ đầu Hồng Dương Thiện một đòn, thế nhưng Hồng Dương Thiện bảy tám năm trời cúi đầu nhẫn nhịn không lên tiếng, đột nhiên khua chiêng gióng trống đi theo Tần Lâm, khiến cho Lưu Đô Đốc trở tay không kịp.

Rõ ràng trong lòng Lưu Thủ Hữu không hề quan tâm tới Tần Lâm, thế nhưng Thượng Thư Phương Phùng Thời cùng Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô khen ngợi Tần Lâm hết lời, ép Lưu Thủ Hữu cũng chỉ có thể nói theo khen ngợi Tần Lâm, trong lòng lại khó chịu vô cùng.

Tần Lâm là khó chịu nhất, hắn hiểu rõ đáy lòng Lưu Thủ Hữu thế nào, đặc biệt giả vờ vô cùng ngoan ngoãn trước mặt Phương Phùng Thời, Tằng Tỉnh Ngô, nói lời cảm kích ‘Phát ra từ phế phủ’ đối với ân tri ngộ, đức đề bạt của Lưu Đô Đốc. Chuyện này làm cho hai vị đại lão Binh bộ nhất tề chĩa ngón tay cái với Lưu Thủ Hữu, khen y biết dùng người tài, cất nhắc thanh niên tài tuấn dũng mãnh tinh tiến như Tần tướng quân, quả thật chính là Bá Nhạc biết xem thiên lý mã, tuệ nhãn biết anh hùng.

May là Lưu Thủ Hữu tâm cơ sâu sắc, ngay trước mặt đám thuộc hạ đông đúc của mình cũng phải đỏ bừng mặt mũi, lúng túng không biết làm sao.

Cho dù là đám đường thượng quan cẩm y thân tín của Lưu Thủ Hữu, lúc này cũng không nhịn được cười thầm trong bụng, ngoài mặt phải khổ sở cố nén, hùa theo thượng ty nói những lời không phải ý mình, quả thật vô cùng khó chịu.

Cũng may bên trong ngọ môn truyền tới một tràng tiếng trống ầm ầm, rốt cục giải thoát Lưu Thủ Hữu khỏi cục diện xấu hổ này.

Phương Phùng Thời cùng Tằng Tỉnh Ngô vội vã cáo từ đi tới ngọ môn, văn võ bá quan cũng từ triều phòng các nha môn nối đuôi nhau tiến ra, không nhanh không chậm đi tới ngọ môn.

Hồng Dương Thiện biết Tần Lâm là lần đầu tham gia đại triều hội, bèn nhỏ giọng nhắc nhở ở bên cạnh:

- Tiếng trống vang lần thứ nhất, trăm quan sẽ phải đến ngọ môn xếp hàng chỉnh tề.

Mới vừa rồi tiếng trống nổi lên rất lớn, chấn động khiến cho lỗ tai ai nấy lùng bùng, thanh âm của Hồng Dương Thiện trong lúc không hay không biết cũng hơi lớn, Lưu Thủ Hữu nghe thấy bèn cười hăng hắc:

- Tần Chỉ Huy mới tới, có Hồng Chỉ Huy giúp đỡ chỉ điểm, ngược lại cũng không đến nỗi bêu xấu.

Mặt Hồng Dương Thiện lập tức cũng hơi đỏ, biết mình có hơi phấn khích quá mức, có vẻ thấp thỏm không yên quan sát sắc mặt Tần Lâm.

Tần Lâm chẳng qua chỉ khẽ mỉm cười, tỏ ra hết sức khiêm tốn nói:

- Lưu Đô Đốc nói rất đúng. Hạ quan làm quan chưa bao lâu mà đã thân cư đường thượng quan, đại chưởng Nam Nha, mặc dù may nhờ hồng phúc Thánh thượng, Trương Tướng gia tin dùng, Lưu Đô Đốc thưởng thức nên leo lên chức vị cao. Dù sao trẻ tuổi kiến thức nông cạn, có người thâm niên cao ở bản vệ như Hồng Chỉ Huy chỉ điểm, hạ quan cầu còn không được.

Trong những ngày qua Hồng Dương Thiện cảm thấy Tần trưởng quan thiếu niên ý khí, oai hùng anh phát, đối phó địch thủ là tương đối tàn nhẫn, là một nhân vật hung ác trong mắt không để lọt hạt cát nào, không nghĩ rằng hắn lại nhiệt tình đối với huynh đệ chủ động đầu nhập như vậy, nhất thời nhiệt huyết sôi trào.

Lưu Thủ Hữu không nghĩ tới Tần Lâm lại tỏ ra khiêm nhường như thế, cũng không tiện nói gì nữa, dẫn chư vị đường thượng quan thân tín đi về phía ngọ môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.