Binh mã thủ quan bất quá gồm chừng hai trăm người dưới tay Bả Tổng,
thiết kỵ Mông Cổ chính diện lại vượt qua một ngàn, huống chi lang yên
các nơi phóng lên thật cao, chỉ sợ sẽ không có viện binh gì...
Tiếng vó ngựa ầm ầm đạp vang, các đợt xung phong đáng sợ sắp triển khai. Ở
dưới quan đối diện, toàn bộ Thiên Nhân đội chia ra làm ba đợt, chính là
ba đợt xung phong sở trường của quân đội Mông Cổ.
Lão binh nắm
chặt đao thương và cung tên, có người đang nạp thuốc súng vào khẩu pháo
Bồ Đào Nha duy nhất trong quan. Sắc mặt của tân binh trắng bệch, thân
thể khẽ run, nhưng đều vững vàng đứng ở trên quan.
Những năm đầu
Vạn Lịch Trương Cư Chính thao túng quyền bính, hơi có chút dấu hiệu
trung hưng, những biên quân này cũng không mất dũng khí, hơn hẳn sự rối
ren và loạn lạc sau này.
Rốt cục đợt xung phong thứ nhất của
người Mông Cổ hướng đến gần, rào rào bắn ra hàng loạt mưa tên, quân Minh cũng bắn tên ra ngoài.
Đang lúc binh lính quân Minh chuẩn bị
nghênh đón mưa tên tẩy rửa, thì kinh ngạc phát hiện, những mũi tên này
bắn tới cách mình chỉ có hơn mười trượng liền đua nhau rớt xuống, căn
bản không bắn lên thành tường.
Dĩ nhiên, mũi tên của quân Minh
cũng không chạm đến cọng lông măng nào của người Mông Cổ, duy chỉ có
tiếng pháo Bồ Đào Nha oanh minh, bắn hai tên xui xẻo rớt xuống ngựa.
Thì ra người Mông Cổ ở cự ly cách thành tường một trăm năm mươi bước bắn
tên ra rồi nhanh chóng lui về phía sau. Khoảng cách xa như vậy, cung tên cùng điểu thương đều không thể gây ra hiệu quả gì, ngay cả pháo Bồ Đào
Nha cũng phải dựa vào may mắn mới có thể bắn trúng.
Người Mông Cổ đang làm trò quỷ gì?
- Bọn họ là đang dương công, chủ lực hơn phân nửa là đang tấn công...
Lão binh mừng rỡ vì vận mạng của mình, đồng thời cũng vừa lo lắng nhìn về
phương hướng Bạch Dương khẩu ở mặt Đông. Nếu như Hổ Dục khẩu không phải
là phương hướng địch nhân chủ công, như vậy các huynh đệ ở Bạch Dương
khẩu sẽ nguy hiểm rồi.
Phảng phất ủng hộ cho lý luận của y, bên Bạch Dương khẩu cũng bốc lên lang yên, đen ngòm đáng sợ.
Bạch Dương khẩu chính là phương hướng mà Bả Ngốc bộ Ngạch Lễ Đồ công kích.
Không ngoài sở liệu, sau ba đợt công kích, các nam nhân của bộ tộc liền
lui xuống, bị thương cũng không nhiều, chết thì càng ít đến ly kỳ.
- Bọn nhỏ đều rất thông minh!
Ngạch Lễ Đồ rất vui mừng, tại sao phải dùng tấm thân xương thịt đi chịu đựng súng pháo của quân Minh chứ?!
Nói là phái ra một Thiên Nhân đội, trên thực tế chỉ có tới bảy trăm người,
mới vừa rồi tấn công chỉ giống như sấm nổ to nhưng mưa có chút ít. Thậm
chí Ngạch Lễ Đồ rất muốn chính miệng nói cho quan quân triều đình thủ
quan rằng, chúng ta đến nơi này chẳng qua là giả vờ đánh mà thôi, mọi
người làm dáng một chút là được, dứt khoát không bắn tên bắn súng làm
gì. Ngươi xem, con cháu của ta đều bị các ngươi bắn trầy da tróc vảy hết rồi, hơn nữa còn có hai con chiến mã cũng trúng đạn, mắt thấy không
sống được rồi thấy chưa?
Sứ giả
đại nhân đốc chiến đã bị Ngạch Lễ Đồ thông minh chuốc say như chết, nằm
phục ở trên bụng của hai thiếu nữ thanh xuân. Bất kể thế nào, có thể sử
dụng thân thể của hai thiếu nữ thuần khiết này để đổi lấy việc bộ tộc
chết ít đi một số thanh niên trai tráng, coi như là mua bán có hời rồi.
Không thèm chú ý đến cái gì là mặt mũi hay không mặt mũi, ở trên thảo nguyên chỉ nói đến sinh tồn, không nói đến mặt mũi.
Bất quá quân Minh trong Bạch Dương khẩu không cho là như vậy. Bọn họ đột
nhiên bị công kích đã vô cùng khẩn trương, cho nên đối với việc phán
đoán thế cục cũng không chuẩn xác như vậy. Huống chi bốn phương tám
hướng đều bay lên lang yên, có thể thấy thiết kỵ Mông Cổ ồ ạt tập kích,
ai biết sau lưng có âm mưu gì?
Bạch Dương khẩu cấp báo văn thư, phái lưu tinh khoái mã, nhanh như tên bắn phát về phủ Tổng Đốc Tuyên Đại.
Không chỉ có như vậy, Hổ Dục khẩu, Phương Sơn, Tu Đà Sơn, Đoàn Sơn... Các nơi cấp báo, như bông tuyết bay về nha môn các nơi Tổng Đốc Tuyên Đại, Tuần Phủ Tuyên Phủ, Tuần Phủ Đại Đồng vân vân.
Ngàn dặm biên ải, khắp nơi cấp báo!
Trịnh Lạc trở về phủ, ở ngay cửa đụng phải Tần Lâm đến tìm hắn mà không gặp.
- Trịnh Tổng Đốc, bản quan Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ Tần Lâm, có quân vụ khẩn cấp muốn cùng ngươi thương nghị!
Tần Lâm đi tới, thẳng thừng nói cho y biết.
Trịnh Lạc đang bể đầu sứt trán, cũng không nhiều lời:
- Tần tướng quân đúng không?! Đúng rồi, ngươi là Khâm Sai đại thần chiêu an, ôi chao nha, chính là ngươi!
Trịnh Lạc kéo Tần Lâm lại, e sợ hắn chắp cánh bay đi mất.
Nóng lòng muốn hiểu rõ quân tình như vậy sao? Tần Lâm ngược lại rất hài lòng tác phong cu3a Trịnh Lạc, theo hắn kéo vào trong.
Ngàn vạn lần không ngờ là còn chưa ngồi xuống, Trịnh Lạc liền kêu lên:
- Giỏi cho Khâm Sai chiêu an, chiêu an bất lợi, chọc lên biên hoạn, lâm
chiến bỏ chạy, không ngờ lại chạy đến chỗ Tổng Đốc Tuyên Đại ta. Các
quan yi chúng ta từ từ nộp biểu về kinh sư, Vương Sư Gia, thay ta viết
biểu chương yết tố, cáo tội trạng của Tần đại Khâm Sai này!
- Tới ngay!
Một Thiệu Hưng Sư Gia nuôi hai tấc râu ngắn chạy tới, bày giấy mài mực thật, chuẩn bị viết tấu chương tham tấu.
Yết tham là cáo hắc trạng, trên đời này không có chuyện ở ngay trước mặt bị cáo mà viết. Nhưng Trịnh Lạc cũng ở tình thế cấp bách tâm hoảng, cũng
không kịp nhớ gì nhiều.
Tên này lão luyện trong chốn quan trường, tính toán răm rắp không sai vào đâu được, vì cớ gì Mông Cổ mà ồ ạt xâm
lược phía Nam chứ? Đó nhất định là chiêu an thất bại rồi. Bây giờ hạt
khu Tổng Đốc Tuyên Đại của ta bị công kích, quân dân chết, sinh linh đồ
thán, phải đổ hết trách nhiệm trên đầu Khâm Sai chiêu an này. Nếu là để
quan tạp thành trì bị đánh phá, cũng không nên trách Trịnh mỗ ta...
Gương mặt Tần Lâm xạm lại, gặp phải tên Trịnh Lạc này, thật là khiến cho người ta dở khóc dở cười.
-----------
Trên biên cảnh phong hỏa liên miên, Quy Hóa thành nằm ở thủ phủ của thảo
nguyên lại không hề phát giác gì. Tam Nương Tử cùng Hoàng Đài Cát hai
bên khẩn trương giằng co đối địch, rất nhiều quý tộc trung tiểu cắm
doanh trướng ở trong phạm vi hơn hai mươi dặm xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể biểu lộ thần phục với người thắng trong việc tranh đoạt Hãn vị, tân chủ nhân của Thổ Mặc Xuyên.
Thành Nam, một đại trướng
kim bích huy hoàng bị ba Vạn Nhân đội xếp theo hình chữ phẩm vây lấy.
Đại kỳ lông dê màu đen giương nanh múa vuốt ở trong gió, đây chính là
doanh trướng của Hoàng Đài Cát.
Thậm chí Thổ Mặc Đặc bộ còn là
quý tộc có quyền thế nhất của toàn bộ thảo nguyên. Hoàng Đài Cát có thực lực gần với Triệt Thần Hãn nhất, hiện tại đang chậm rãi đi qua đi lại
trong đại trướng, mấy vòng vàng đeo trên tai đụng lẫn nhau phát ra thanh âm leng keng.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, Khoát Nhĩ Chích, Uy Đức Pháp
Vương, Thôi Hiến Sách cùng đông đảo người ủng hộ ngồi trên thảm lông
trâu, cũng thỉnh thoảng liếc nhìn gấp về hướng Nam.
Tiếng vó ngựa dồn dập giống như đánh trống, ba vị tín sứ cưỡi ngựa chạy tới, người
cầm đầu trong tay lắc chiếc chuông vàng nhỏ, tiếng leng keng nhắc nhở
dân du mục cùng binh lính tránh đường.