Lúc Lục Viễn Chí lật thi thể, một tiếng keng nhỏ vang lên, từ trong ngực một cỗ thi thể lăn ra đóa hoa sen đồng nho nhỏ.
Bạch Liên giáo chủ? Mã Bân, Ngưu Đại Lực cùng chúng huynh đệ Hiệu Úy đưa mắt nhìn nhau. Quan giáo Xưởng Vệ cùng ma đầu Bạch Liên giáo là đại địch
sinh tử, nhưng ngày hôm qua rõ ràng Bạch Liên giáo chủ có cơ hội nhưng
lại không hạ thủ đối với Tần Lâm, đã là kỳ quái quá rồi. Bây giờ họ lại
giết chết hai tên sứ giả Mông Cổ bày ở chỗ này, càng khiến cho người ta
khó hiểu.
- Ma giáo có âm mưu quỷ kế gì?
Mọi người suy đoán lung tung.
Tần Lâm cười cười:
- Chỉ sợ không phải quỷ kế, mà là muốn cảnh cáo chúng ta, các ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Chỗ đất bên cạnh thi thể của sứ giả Mông Cổ, tà tà cắm một chi lệnh tiễn
nho nhỏ, phía trên dùng Miêu kim tự viết tên Mông Cổ của Hoàng Đài Cát.
Đây là lệnh tiễn mà y điều động quân đội.
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Hoàng Đài Cát muốn chơi kế ‘rút củi đáy nồi’.
Tần Lâm bảo chúng huynh đệ:
- Chúng ta đi mau, chờ binh Mông Cổ đội ở địa khu biên cảnh tụ họp lại, sẽ phiền phức rất lớn!
Một tiếng huýt sáo cất lên, chúng quan giáo ném hai cỗ thi thể xuống không thèm quan tâm nữa, giục ngựa chạy như bay.
Một lát sau, Bạch Liên giáo chủ như u linh hiện thân, nhìn bóng lưng Tần
Lâm, nhíu lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: tên họ Tần kia, coi như là trả lại
ân tình cho ngươi rồi.
Mọi người của Bạch Liên giáo hướng theo
hướng Đông Nam mà đi, vừa khéo cùng một con đường mà sau khi sứ giả
Hoàng Đài Cát xuất phát cũng lựa chọn, vừa khéo gặp gỡ ở gần Hạ Thủy
Hải.
Đang muốn đại khai sát giới, đám sứ giả Mông Cổ đã phân tán
chạy trốn, thuật cỡi ngựa những người này giỏi hơn chư vị cao thủ Bạch
Liên giáo từ trong nước tới, cho nên họ không truy đuổi kịp.
Bạch Liên giáo chủ cả giận, thi triển tuyệt đỉnh khinh công lập tức đuổi
theo, rốt cục giết chết hai tên sứ giả tại chỗ. Lục soát thi thể bọn
chúng một lúc, không ngờ lại lấy được lệnh tiễn mang theo để điều động
quân đội biên cảnh, lập tức dẫn tới sự chú ý của nàng ta.
Bạch
Liên giáo đối nghịch với triều đình, đồng thời trong các triều đại đều
toan tính khơi mào chiến loạn với những kẻ thống trị Mông Nguyên, từ
Chung Minh Lượng, Đỗ Khả Dụng bắt đầu kháng Nguyên cho tới giờ thủy
chung không thay đổi. Khi thấy Mông Cổ Hoàng Đài Cát có ý hưng binh, bèn thông báo cho triều đình đề phòng.
Lại nghĩ nhất định Tần Lâm sẽ chú ý tới ngôi thành đất bị bỏ hoang này. Bạch Liên giáo chủ lệnh cho
giáo chúng ở ngoài mười dặm chờ mình, bản thân nàng thì đem hai cỗ thi
thể để ở cửa thành, lại đem lệnh tiễn cắm trên mặt đất, lúc này mới
tránh đi.
Cảm thấy lần này làm rất hoàn mỹ, Bạch Liên giáo chủ âm thầm đắc ý, lúc này ở đây không có người thứ hai, nàng liền lộ ra mấy
phần ngây thơ của thiếu nữ, lầm bầm lầu bầu nói: hừ, tên Tần Lâm này
cuối cùng cũng không quá ngu đần, rốt cục cũng có thể lĩnh hội ý tứ của
bản giáo chủ...
Nhìn hai tên sứ giả Mông Cổ đã chết nhăn răng
không thuận mắt, nàng tung chân đá một cái, hai cỗ thi thể hơn trăm cân
liền nhẹ nhàng bay lên, oanh một cái nện ở trên vách tường.
Ồ, đấy là cái gì? Xem thử mặt đất bên dưới thi thể, thấy có một hàng chữ để lại:
‘Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, xin chào giáo chủ lão nãi nãi!’
Cái này... Đây là... Lại bị hắn phát hiện nữa rồi! Bạch Liên giáo chủ mặt
phấn hơi ngượng, cái gì mà ‘Tâm hữu linh tê nhất điểm thông’, giống như
là lời trêu đùa vậy, phía sau còn nói cái gì là ‘lão nãi nãi’, thật là
khiến cho người ta dở khóc dở cười.
- Hắn làm thế nào phát hiện ra ta ở chỗ này vậy?
Bạch Liên giáo chủ phi thân lên, nhắm phương hướng giáo chúng ẩn thân thi
triển khinh công đi thật nhanh, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Đương nhiên là nhờ mùi thơm của cỗ đàm hoa kia rồi!
Tần Lâm sờ sờ cái mũi vừa lập công của mình. Bạch Liên giáo chủ cùng Uy Đức Pháp Vương ở pháp đàn kịch đấu, hắn mơ hồ ngửi được một mùi thơm của
đàm hoa. Mới vừa rồi hắn lại ngửi được mùi giống như thế theo gió bay
tới, liền biết Bạch Liên giáo chủ đang ẩn nấp ở phụ cận.
Mặc dù
Cẩm Y Vệ có chức trách tìm bắt Bạch Liên tà giáo, nhưng trước mắt mà nói uy hiếp chiến tranh đã sát ở ngang mày, đối phó với Hoàng Đài Cát khẩn
yếu hơn. Đồng thời, Tần Lâm cũng có hơi sợ thần công cái thế của Bạch
Liên giáo chủ, cho nên chẳng qua là lặng lẽ để một hàng chữ lại coi như
là một lời đùa giỡn.
- Hừ, ta già như vậy sao? Không ngờ hắn lại gọi ta là lão nãi nãi (bà nội), thật là không thể nhịn được!
Bạch Liên giáo chủ đã đi rất xa, nhưng oán niệm trong lòng rất khó mà tiêu giải.
Tần Lâm dẫn người đi dọc theo bờ hồ một đoạn, cho nhân mã uống nước sau đó
nghỉ ngơi một chút. Bắt đầu từ nơi này họ phải phân chia đường mà đi
rồi.
Dọc theo Ngự Hà đi thẳng theo hướng chính Nam sẽ đến Đại
Đồng trấn. Tổng Binh quan trú đóng trấn thủ Đại Đồng mang ấn Chinh Tây
Tiền tướng quân, ngoài ra còn có Tuần Phủ Đại Đồng, Ngưu Đại Lực sẽ đi
đến nơi đó.
Hướng về phía Đông Nam mà đi, sau khi qua Miêu Nhi
trang, Lượng Mã đài, nhập quan chính là Sơn Tây Dương Hòa vệ, chính là
trú địa của Tổng Đốc Tuyên Đại, Tần Lâm sẽ cùng Lục Viễn Chí đi tới đó.
Theo hướng chính Đông mà đi, theo Trương gia khẩu nhập quan chính là chỗ của Tổng Binh quan trấn thủ Tuyên Phủ mang ấn Trấn Sóc tướng quân, Tuần Phủ Tuyên Phủ cũng ở trong thành này, Mã Bân sẽ phi ngựa đến đó thông báo.
- Nhớ kỹ, các ngươi là sứ giả truyền lệnh do bản Khâm Sai đại thần phái đi...
Tần Lâm dừng một chút, giọng nói trở nên đanh thép:
- Mà chuyện này quan hệ tới an nguy của mấy chục vạn quân dân dọc theo
tuyến trường thành cùng với cục diện phong cống có được không dễ, các
nơi cần phải hành động như sấm chớp!
- Tuân lệnh!
Ngưu Đại Lực, Mã Bân lĩnh mệnh mà đi.
Tần Lâm cũng giục ngựa, một người một ngựa tuyệt trần khuất bóng.
-----------
Trong lúc Tần Lâm thúc ngựa chạy về phía Dương Hòa vệ, sứ giả của Hoàng Đài
Cát cũng đồng thời phân tán ra chạy tới các bộ tộc phụ thuộc Thổ Mặc Đặc bộ dọc theo tuyến trường thành.
- Phù... Chuyến này thiếu chút
nữa ngay cả mạng cũng không còn, nhờ có Phật tổ phù hộ, khốn kiếp, còn
không dâng nữ nhân cùng rượu ngon lên!
Sứ giả rút roi ngựa, hung hăng quật đánh vào đám dân du mục Mông Cổ không thức thời.
Đáng thương cho đám dân du mục tức giận trong lòng mà không dám nói gì,
trong lòng thầm nhủ ngươi là có Phật tổ phù hộ rồi, đáng tiếc Phật tổ
không phù hộ cho ta, nếu không đã khiến cho ngươi chết ở nửa đường rồi,
như vậy coi như mọi sự đại cát.
Đây gọi là một tiểu bộ tộc tên
gọi là Bả Ngốc, phụ thuộc vào Thổ Mặc Đặc Bộ, dựa theo chế độ năm đó do
Đạt Duyên Hãn quyết định, phụ thuộc về lục đại vạn hộ dưới quyền Ngạc
Thác Khắc. Trưởng quan hiện nhiệm Bả Ngốc tộc cũng là lão tộc trưởng tên gọi là Ngạch Lễ Đồ, đã có hơn sáu mươi tuổi, trên thảo nguyên này đã
coi là cao thọ.
Ngạch Lễ Đồ nghe nói Hoàng Đài Cát phái người đến, nhất thời bắp thịt trên mặt run lên, bất quá lúc đi ra nghênh đón lập tức trở nên mặt đầy
gió Xuân:
- Ôi chao, trận gió nào thổi sứ giả của tiểu Hãn tôn
quý tới nơi đây? Cô nương xinh đẹp, đem Cáp Đạt trắng nõn kính hiến cho
dũng sĩ của chúng ta!
Hai cô nương
trẻ tuổi tướng mạo không tệ, mang Cáp Đạt hiến tặng cho sứ giả. Sứ giả
giương cặp mắt háo sắc đảo quanh trên ngực của người ta, thậm chí đưa
tay ra bấm vào hông của cô nương mạnh một cái, báo hại hai vị cô nương
nước mắt lưng tròng lui xuống.
- Sứ giả Đại nhân, tối nay sẽ do các nàng thị tẩm nhé...
Ngạch Lễ Đồ mặt mũi tươi cười, hỏi thăm:
- Không biết Đài Cát Đại nhân cát tường như ý, phái ngài mang đến tin tức tốt gì?
Sứ giả ngạo mạn lấy ra lệnh tiễn:
- Đài Cát có lệnh, bảo các ngươi cấp tốc khởi binh, lập tức đánh cướp Bạch Dương khẩu!
A?! Ngạch Lễ Đồ cả kinh thớt sắc, từ ngày Yêm Đáp Hãn phong cống cho tới
nay đã có mười năm không dậy đao binh rồi, nhân dân hai tộc ở biên cảnh
thông thương lẫn nhau, cuộc sống cát tường mà an ninh, tại sao hiện tại
lại muốn đánh nhau?
Lão thử hỏi thăm dò:
- Đại, Đại nhân,
không phải là Yêm Đáp Hãn vĩ đại mới vừa qua đời sao, Tam Nương Tử thần
thánh cát tường vẫn luôn ước thúc chúng ta duy trì hòa bình, không nên
đánh nhau với triều đình!
- Thúi lắm!
Sứ giả vừa hung vừa ác, phun thẳng nước miếng vào mặt lão tộc trưởng:
- Ngươi luôn miệng nói Tam Nương Tử, không biết người thừa kế Hãn vị
chính là Hoàng Đài Cát của chúng ta sao? Làm trễ nãi quân tình, đầu của
ngươi rơi xuống đất, người của Bả Ngốc bộ của các ngươi, nam tử cao hơn
bánh xe thì phải bị xử tử, tất cả nữ tử cùng trẻ con đều làm nô, đây là
pháp lệnh do Thành Cát Tư Hãn truyền xuống!
- Dạ, dạ...
Ngạch Lễ Đồ giận mà không dám nói gì, bộ lạc của ông ta nhỏ như vậy, căn bản
không cách nào chống đỡ với Hoàng Đài Cát, người ta thò ra một tờ giấy
nhỏ cũng có thể khiến cho ông ta diệt tộc!
Ôi, ai bảo lão Hãn
chết đi chứ?! Mặc dù uy vọng Tam Nương Tử rất lớn, nhưng Hoàng Đài Cát
thừa kế Hãn vị, ngay cả nàng cũng phải gả cho y, còn không phải là phải
nghe theo Hoàng Đài Cát hay sao.
Nghĩ đến nam nhi trong tộc tự
nhiên đi chết, tim của Ngạch Lễ Đồ như bị dao cắt, run lập cập lấy ra
một thỏi vàng, hai tay dâng lên cho sứ giả:
- Sứ giả tôn quý, đây là hiếu kính cho ngài... Ngài cũng nhìn thấy rồi, bộ tộc của chúng tôi
rất nhỏ, không có quá nhiều quân đội, chỉ sợ không phải đối thủ của quân Minh...
Lão già khốn, lúc này mới chịu lấy ra à! Sứ giả liếc lão một cái, cầm vàng ở lòng bàn tay nắn nắn một chút, lúc này mới chậm rãi nói:
- Đài Cát cũng biết bộ tộc các ngươi thực lực nhỏ yếu, cho nên cũng không bắt các ngươi đi làm chốt thí. Bản sứ giả thấy đánh Bạch Dương khẩu
cũng chỉ là một kế ngụy trang giương Đông kích Tây mà thôi. Không ngại
nói cho ngươi biết, các nơi dọc theo tuyến trường thành đều phải dấy lên gió lửa như vậy hết. Các ngươi chỉ cần bày trận thế ra là được, cũng
không cần đi nạp mạng, hiểu không?
Thật ra thì những thứ này là
do Hoàng Đài Cát đã nói ngay từ đầu, nhưng sứ giả cố ý làm ra vẻ rề rà,
bòn rút được vàng bạc mới bằng lòng nói thật.
Ngạch Lễ Đồ mừng
rỡ, mặc dù đút lót vàng cảm thấy đau lòng tiếc của, nhưng để cho tộc
nhân dâng mạng còn đau lòng hơn, dù sao cái đau bây giờ vẫn đỡ hơn nhiều so với cái đau ruột tận gan.
Ngay đêm đó, Bả Ngốc bộ kéo binh
dẫn mã, các nam nhân chỉnh sửa yên cương và cung tên, tắm rửa các thớt
ngựa, triền miên cùng thê tử một đêm cuối cùng, có lẽ chuyến đi này cũng không có ngày trở lại...
Từ Tu Đà sơn ở phía Tây đến Trương gia
khẩu ở phía Đông, Mông Cổ bộ tộc khoảng ngàn dặm dọc theo trường thành,
hoặc trước hoặc sau đều nhận được chỉ lệnh chiến tranh. Chỉ bất quá lần
này sứ giả đi tới mặc dù vẫn vừa hung vừa ác giống như trước, nhưng sau
khi cho vàng hoặc là mỹ nữ, thái độ đều mềm nhũn ra, chỉ cần xuất binh,
bày trận là được.
Mặc dù các bộ lòng đầy nghi ngờ, nhưng dựa theo khẩu khí của sứ giả thì cũng khá tốt, chỉ cho bộ tộc của mình phân phái người giả vờ làm nhiệm vụ dương công, liền thở phào đáp ứng. Được, dầu
gì ta cũng giả vờ dương công, vẫn còn may mắn hơn những kẻ được phân
công nhiệm vụ chủ công!
-----------
Hổ Dục khẩu, một trong vô số hùng quan của vạn dặm trường thành, hai bên giáp núi, hùng quan
hiểm trở, nói không hết vẻ hùng tráng đường hoàng, kể không rõ hết
‘Tướng quân tóc bạc, chinh phu khóc’.
Trong quan, binh lính vác
binh khí tuần tiễu, lúc này vào cuối Thu hồ cao ngựa mập, chính là thời
tiết xuôi Nam cướp quan. Nhưng bọn họ cũng không khẩn trương, mấy tên
lão binh tán gẫu giải sầu đốt thời gian, tân binh thì mang ánh mắt
ngưỡng mộ, nghe bọn họ nói những thứ mà ngay cả mình cũng không dám tin.
Nguyên nhân không phải là gì khác, kể từ khi Yêm Đáp Hãn phong cống tới nay,
trong mười năm dọc theo trường thành không có binh đao, muốn có phải đi
xa đến Kế Liêu phòng tuyến của Thích Kế Quang, Lý Thành Lương mới có
chiến sự. Binh lính dọc theo Tuyên Đại, lão binh có lẽ còn từng thấy
máu, tân binh mới đến ba tới năm năm, chỉ sợ ngay cả đánh giặc là như
thế nào cũng không biết được.
Chợt có mấy kỵ mã từ ngoài quan
chạy như bay đến, trong đó có hai con ngựa đặc biệt làm người khác chú
ý. Một thớt toàn thân màu đen, duy chỉ có bốn vó trắng như tuyết, một
thớt toàn thân trắng như tuyết không hề lẫn nửa sợi lông tạp, hùng kiện
phi phàm, chính là thiên lý danh câu.
Nếu như là quan binh Nam
Kinh thành đã sớm đại khai cửa thành, nặn ra khuôn mặt tươi cười cung
nghênh Đại tiểu thư cùng Tần cô gia rồi. Còn binh lính ở Tuyên Đại này
lại không biết được người đang tới là người nào, từng người ngây ngô
đứng nhìn không biết ứng phó ra sao.
Cuối cùng có lão binh phản ứng kịp, giương cung lắp tên, đanh giọng quát:
- Này, mau dừng bước, còn tiếp tục tiến lên phía trước ta sẽ bắn tên, hôm nay không phải là ngày khai quan, mở chợ thông thương hai bên!
Người tới giơ lên một vật trong tay thật cao, chạy đến dưới quan, dùng sức ném lên trên.
Lão binh mũi tên không rời dây cung, người còn lại nhặt phù bài lên, mấy
người vây quanh xem, lại không nhận ra chữ viết phía trên.
Rốt cục Bả Tổng thủ quan nghe tiếng chạy tới, hai tay kéo khố, mắt mũi kèm nhèm còn ngái ngủ.
Bất quá vừa nhìn thấy phù bài, cơn buồn ngủ của Bả Tổng nhất thời biến mất, vội vàng quát lớn:
- Mở cửa, mau mở cửa chào đón!
Lão binh to gan hỏi:
- Lão tổng, người dưới quan chính là, là ai?
Thanh âm Bả Tổng cũng đã thay đổi:
- Cẩm, Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, quan Chưởng Ấn Bắc Trấn Phủ Ty!
Cửa quan mở rộng ra, Tần Lâm tung người đi trước chạy thẳng vào, Bả Tổng
kia đã sớm quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lệnh bài thật cao lên trả lại
cho hắn.
- Tổng Đốc phủ ở phương hướng nào?
Tần Lâm suy nghĩ một chút, thẳng thừng ra lệnh:
- Ngươi cỡi ngựa, dẫn đường cho ta!
Bả Tổng cỡi một thớt hoàng mã dẫn đường, đoàn người chạy nhanh về phía Dương Hòa vệ ở cách Hổ Dục khẩu hai mươi dặm.
Ai ngờ lúc này Binh bộ Thị Lang Trịnh Lạc hàm Tổng Đốc quân vụ các nơi
Tuyên Đại, Sơn Tây kiêm lương hướng cũng không ở trong Tổng Đốc phủ, mà
là thừa dịp cuối Thu thời tiết mát mẻ, dẫn theo một đám văn nhân nhã sĩ
leo lên Bạch Đăng sơn.
Dương Hòa, chính là Bạch Đăng năm đó. Bạch Đăng sơn cách quan nội không xa.
Hơn một ngàn năm trước, Lưu Bang dẫn quân Bắc kích Hung Nô, kỵ binh tới Đạt Bình thành, lúc này bộ binh Hán quân còn chưa hoàn toàn kéo tới. Mạo
Đốn Đan Vu thấy Hán binh kéo tới rất đông bèn bày ra mai phục ở Bạch
Đăng sơn. Lưu Bang dẫn binh mã vừa tiến vào vòng vây, Mạo Đốn Đan Vu lập tức chỉ huy bốn mươi vạn đại quân Hung Nô chặn bộ binh Hán quân lại,
vây khốn binh mã của Lưu Bang ở Bạch Đăng sơn, khiến cho Hán quân bên
trong không có lương thực cỏ ngựa, bên ngoài không có viện binh, không
thể cứu ứng gì được.
Sau khi Lưu Bang phát hiện bị bao vây, tổ
chức phá vòng vây, trải qua mấy lần chiến đấu kịch liệt mà không phá
vòng vây ra ngoài được. Hai bên tổn thớt rất lớn, một mực giằng co không dứt. Lúc này đang vào tiết mùa Đông, khí hậu rét cực độ, binh sĩ Hán
quân không quen cuộc sống Bắc phương, bị rét thương rất nhiều người,
trong đó lạnh rụng cả đầu ngón tay hết hai ba phần mười. Hán thư Hung Nô truyện ghi lại:
‘Dưới Bình thành chịu khổ bảy ngày không lương, lại không thể chiếm thành’.
Hung Nô vây khốn bảy ngày bảy đêm, nhưng cũng không chiếm được Bạch Đăng.
Sau đó Lưu Bang áp dụng kế của Trần Bình, hối lộ Hung Nô Át Thị cũng chính
là hoàng hậu, nhờ nàng tiến ngôn với Đan Vu, lúc này mới giải được vòng
vây Bạch Đăng, Lưu Bang mới thoát được thân.
Có thể nói, ngọn núi này là chỗ đất sỉ nhục trong trí nhớ của Hán dân.
Trịnh Lạc mặt trắng râu đen, là vị quan văn trung niên phong độ ung dung. Năm Gia Tĩnh thứ ba mươi lăm, xuất thân Tiến Sĩ khoa Bính Thìn, chìm nổi
hơn hai mươi năm mới làm được Tổng Đốc một phương, phong cương đại lại,
cũng coi là quan lộ thuận buồm xuôi gió..
Lần này y dẫn chúng văn nhân nhã sĩ leo lên Bạch Đăng sơn, tâm trạng tự nhiên bất đồng cùng người khác, cao giọng ngâm tụng:
‘Vừng trăng ra núi Thiên San,
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi.
Gió đâu muôn dặm chạy dài,
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.
Bạch Đăng quân Hán đóng đồn,
Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt Hồ.
Từ xưa bao kẻ chinh phu,
Đã ra đất chiến, về ru mấy người ?
Buồn trông cảnh sắc bên trời,
Giục lòng khách thú nhớ nơi quê nhà.
Lầu cao, đêm vắng, ai mà,
Đêm nay than thở ắt là chưa nguôi.’
(Bài Quan Sơn nguyệt của Lý Bạch, người dịch Tản Đà.)
Chư vị tiên sinh, bài thơ này của Lý Thái Bạch bây giờ đọc ra, cảm thấy hết sức hào hùng!
- Không phải vậy...
Một tên văn sĩ cố ý phản bác, chờ ánh mắt của Trịnh Lạc chuyển qua, mới thú vị cười nói:
- Đô Đường khai phủ Tuyên Đại, biên cảnh binh qua không dậy nổi, cái này
so với ý thơ của Lý Thái Bạch khác biệt rồi. Chính là ‘Dạ quyển nha kỳ
thiên trướng tuyết, triêu phi vũ kỵ nhất hà băng. Phiền nhi cưỡng phụ
lai thanh trủng, địch nữ hồ tương xuất Bạch Đăng’, như vậy mới đúng chứ!
Cái này gọi là nịnh nọt rất hay, khiến cho trong lòng Trịnh Lạc khoái chí, nhưng vẫn liên tiếp khoát tay, bảo là chớ nói đùa.
Lại có người nói:
Trong quân có một Hàn, tây tặc nghe mà tâm cốt hàn. Trong quân có một Phạm,
tây tặc nghe qua kinh phá đảm. Hôm nay là trong quân có một Trịnh, tây
tặc nghe mà không dám tranh!
Đây cũng tiến thêm một bước, đem Trịnh Lạc so sánh tương đương với Hàn Kỳ, Phạm Trọng Yêm, vậy lại càng gãi tới chỗ ngứa rồi.
- Nào nào nào, từ nơi này dõi mắt ra ngoài biên ải, phương thảo liên
miên, trường thành quanh co, chúng ta nếu không ngại thì mỗi người làm
một bài thơ đi!
Trịnh Lạc hăng hái bừng bừng đề nghị.
Chúng văn sĩ ầm ầm hưởng ứng, đều dốc hết bản lãnh làm thơ, chủ đề không có ý mới, không phải là bắn Thiên Lang thì cũng thanh Lỗ Trần, nếu không
phải là xạ kim giáp thì cũng là Lạc Trường Anh, toàn là những lời khách
sáo của tiền nhân, lăn qua lộn lại nói mấy trăm lần rồi.
Chợt một người chỉ nơi xa, lớn tiếng nói:
- Khói, khói, khói!
Khói, khói, khói, đây là ý gì? Mọi người cũng biết bài Lạc Tân Vương (vịnh
con ngỗng), ‘nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca (cạp cạp cạp, ngẩng cổ lên trời ca’, đều đoán tiếp theo y muốn ngâm nga tiếp cái gì.
Ai ngờ người này cũng không ngâm tiếp, mà chỉ nhất mực hô có khói, rốt cục có người phản ứng kịp, nhất thời liền há há mồm cứng lưỡi, không có gì
khác biệt với người hô ‘khói khói khói’ kia.
Từ Bạch Đăng sơn
nhìn về phía Bắc, chỉ thấy nơi xa một tòa Phong Hỏa đài dấy lên lang
yên, mới đầu là một đám nhàn nhạt, cho nên chỉ có người nọ có nhãn lực
tốt mới nhìn thấy trước hết. Nhưng tiếp theo liền thấy cột khói biến
thành đen ngòm xông thẳng tới tầng trời, vậy thì chỉ cần không mù là có
thể nhìn thấy.
- Mau, mau phái người đi hỏi thăm chuyện gì xảy ra!
Trịnh Lạc gấp gáp thúc giục quan viên đi theo, lại lầm bầm lầu bầu:
- Chẳng lẽ là bị lửa bén lây lan rồi?
Trường thành dọc theo tuyến Tuyên Đại từ rất lâu đã không có gió lửa dấy lên, cũng khó trách Trịnh Tổng Đốc có câu hỏi này.
Nói chưa dứt lời, mặt Đông, mặt Tây lại có hai tòa Phong Hỏa đài dấy lên
lang yên, không đợi bao lâu, nơi xa càng nhiều Phong Hỏa đài với khói
dày đặc cuồn cuộn bốc lên. Từng cột khói đen ngòm xông thẳng tới chân
trời, phảng phất hắc giao hóa phi long, giương nanh múa vuốt bay lên
trời vậy!
Cho dù Trịnh Lạc có ngu như thế nào đi nữa, cũng không cho đây là bị hỏa hoạn. Y tức gần nổ phổi quát to:
- Mau trở lại phủ, truyền Tổng Binh Đại Đồng cho ta, truyền Tham Tướng
các đường hỏi xem đã xảy ra chuyện gì? Người Mông Cổ điên rồi?
Lúc này các Phong Hỏa đài Đại Đồng, Dương Hòa dọc theo tuyến trường thành
cơ hồ đều dấy lên lang yên. Bộ tộc Mông Cổ nguyên bản binh dân hợp nhất, tốc độ động viên cực nhanh, sứ giả Hoàng Đài Cát thúc giục phải gấp,
nhưng đều chỉ yêu cầu giả vờ tấn công, vì vậy ngay đêm đó các bộ tộc
chuẩn bị qua loa xong liền xuất binh, sáng hôm nay liền phát động công
kích vào mục tiêu của mình.
Hổ Dục khẩu, địa phương trước đây
không lâu Tần Lâm đi qua, bọn quan binh nhìn từng nhóm Mông Cổ kỵ binh
phóng ngựa dong ruỗi ở ngoài quan, giương cung lắp tên, tất cả đều trợn
mắt há mồm.
Binh sĩ Mông Cổ trước mặt cũng không nhiều người, ước chừng một cái Thiên Nhân đội, nhưng điều khiến cho người ta sợ hãi
chính là, Phong Hỏa đài mặt Đông mặt Tây các nơi đều dấy lên lang yên,
không biết rốt cuộc có bao nhiêu thiết kỵ Mông Cổ đến đánh, năm vạn,
mười vạn, hay là hai mươi vạn đại quân của Thổ Mặc Đặc Bộ đã dốc hết
trọn ổ mà ra?
Lão binh áo não vỗ đùi:
- Ta biết mà, người
của Cẩm Y Vệ tới là không có chuyện gì tốt... Các huynh đệ hãy chuẩn bị
tinh thần, ta sinh là lính Đại Minh, chết là quỷ Đại Minh!
Một vị lão binh khác rống lên bài hát cổ xưa:
- Lưỡng lang sơn, chiến Hồ nhân, thiên diêu địa động, hảo nam nhi, vì quốc gia, sợ gì sinh tử!