Phương hướng Tạ Lão Thực
chạy như điên, trên sườn đồi thoai thoải hướng ra mặt biển, trong số cây cối rậm rạp có một gốc hương thung, hoa đỏ đang nở rộ toát ra mùi thơm
mê người.
Khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi chính là, bên dưới gốc hương
thung có một chiếc giỏ trúc nằm nghiêng, bên trong còn có một ít lá rau
đã ngả vàng.
Tạ Lão Thực tựa như nổi điên muốn xông tới, bởi vì y nhận ra giỏ trúc kia chính là giỏ thức ăn lão bà Hải Thảo dùng hái rau.
- Không nên nóng nảy, nếu làm hư hiện trường, Tần trưởng quan sẽ không giúp được ngươi!
Ngưu Đại Lực lớn tiếng kêu lên, từ phía sau ôm lấy eo lưng y giữ lại. Tạ Lão Thực điên cuồng giãy dụa, cho dù là Ngưu Đại Lực trời sanh thần lực nhưng cũng mất rất nhiều sức lực, mệt mỏi toàn thân đổ mồ hôi.
Tần Lâm dẫn dắt mọi người vội vã chạy tới, vừa nhìn giỏ thức ăn kia đã
hiểu, thứ lá rau ngả vàng bên trong giỏ cùng loại với rau trong vườn nhà Tạ gia.
Tuy rằng mắt Lục Viễn Chí nhỏ thật nhưng nhãn lực cũng khá tinh tường, còn cách mấy trượng bèn chỉ cây hương thung:
- Tần ca, trên cành cây có máu.
Đã bị mặt trời chiếu mấy ngày, vết máu đỏ tươi đã ngả sang màu đen, vậy mà Lục Viễn Chí cũng có thể phát hiện ra nhanh như vậy.
Không nói còn đỡ, nghe thấy câu này, Tạ Lão Thực nhất thời toàn thân mệt lả, cũng không giãy dụa nữa, mềm nhũn co quắp ngã xuống đất, miệng
không ngừng nói thầm:
- Hải Thảo, Hải Thảo, là ta hại nàng, ăn gì mà không được, lại muốn ăn trứng gà xào đọt hương thung…
Từ nhỏ Tạ Lão Thực đã thích ăn lá hương thung, lá hương thung này là món ăn dân dã, làm rau trộn ăn cơm của người nghèo, người giàu thỉnh thoảng cũng ăn đổi món, thật ra không đáng giá bao nhiêu tiền.
Cây hương thung này là do y và hai tỷ muội thanh mai trúc mã Hải Thảo,
Hải Tảo cùng nhau phát hiện khi còn nhỏ, sinh trưởng trên sườn đồi phía
Nam cạnh biển, thời gian trổ đọt hàng năm sớm hơn mười ngày nửa tháng so với cây hương thung nơi khác. Nhưng vị trí cây này tương đối xa xôi
vắng vẻ, trong thôn sẽ không có ai cố ý đi xa như vậy hái đọt non của
nó.
Chỉ có hiền thê Hải Thảo hàng năm đến đầu Xuân đều tới nơi này hái lá hương thung, làm món ăn mà trượng phu mình thích.
Theo tình huống hiện trường mà suy đoán, hẳn là Hải Thảo đang hái một ít rau trong vườn nhà mình, đột nhiên nhớ ra phải hái lá hương thung bèn
xách giỏ rau đi tới nơi này, kết quả bị tập kích dưới gốc hương thung
này.
- Ta nghĩ kẻ tập kích kia đã theo dõi nàng tới nơi này.
Tần Lâm quan sát dấu chân dưới đất phía trước, lại lệnh cho Lục Viễn Chí lấy thước ra đo đạc, sau đó lấy bút chì vẽ phác thảo.
Quả thật hiện trường có hai loại dấu chân, một loại hơi nhỏ hơi mỏng,
cẩn thận phân biệt còn có hoa văn của đế giày vải, thuộc về Hải Thảo.
Loại thứ hai rộng hơn, hoa văn của đế giày cỏ.
Quan sát một hồi, Tần Lâm lẩm bẩm nói:
- Dấu chân nam tử này đã từng xuất hiện bên cạnh cửa sau vườn rau Tạ
gia, lúc ta lục soát vườn rau đã chú ý tới, nó thể hiện ra dấu hiệu
quanh đi quẩn lại. Cân nhắc đến nơi đó là con đường nhỏ ban ngày có
không ít người đi, nhưng bây giờ là không nghi ngờ chút nào, hung thủ
chính là truy tung Hải Thảo từ Tạ gia đến nơi này...
Lục Viễn Chí đã đo đạc vẽ phác xong xuôi:
- Báo cáo Tần ca, dấu chân này dài tám tấc, khá rộng, sâu hơn dấu chân
huynh, cạn hơn dấu chân đệ một chút. Bình quân khoảng cách giữa hai bước chân có chừng hai thước hai tấc.
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Như vậy hung phạm này là phái nam, thân cao năm thước hai tấc (một
thước bảy bảy), cân nặng chừng một trăm ba mươi cân (một cân thời Minh
bằng 1. 2 thị cân thời này, tức cân nặng một trăm năm mươi sáu thị cân
(một thị cân bằng ½ Kg), hẳn là chuyên lao động nặng. Thân thể tên này
cường tráng, tuổi tác từ hai mươi lăm tuổi đến ba mươi lăm tuổi, ừm, tạm thời chỉ có thể suy đoán bấy nhiêu thôi…
Chỉ có thể suy đoán bấy nhiêu thôi sao?! Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung và đám thủy binh thảy đều choáng váng, cho dù là nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới, có người có thể chỉ bằng vào mấy dấu chân đã có thể suy đoán ra
được chiều cao trọng lượng tuổi tác của người khác, thậm chí là khỏe
mạnh hay không!
Quả thật là thần nhân!
Đám thủy binh xì xào bàn tán, chẳng trách nào người ta nói Tần trưởng
quan mắt thần như điện, hôm nay gặp được, chỉ cảm thấy lời đồn vẫn không thần kỳ bằng người thật.
Tần Lâm lại không thèm để ý, biết được phương pháp, suy ra được những
kết luận này là chuyện đương nhiên: chiều cao thân thể một người gấp 6.
88 lần chiều dài bàn chân, đo chiều dài dấu chân giày cỏ trừ đi một chút chiều dài thừa của giày, sau đó nhân với hệ số này sẽ ra chiều cao thân người.
Người thường hay lao động nặng, thường là lòng bàn chân hơi rộng một
chút. Dấu chân sâu hay cạn được quyết định bởi áp lực mà lòng bàn chân
đè lên mặt đất, nói cách khác chính là trọng lượng thân người. Người lớn tuổi có bước chân đặt trọng tâm hơi lui về phía sau, người tuổi trẻ là
ngược lại.
Khảo sát phân bố trọng tâm bước chân là có thể định ra phạm vi tuổi tác
chủ nhân dấu chân. Khoảng cách giữa hai bước chân ngoại trừ có thể ấn
chứng phạm vi tuổi tác ra, còn thể hiện tình huống thân thể khỏe mạnh
hay không, thân cao thế nào, người có bệnh khoảng cách bước chân ngắn,
người khỏe mạnh khoảng cách bước chân dài.
Cho nên Tần Lâm chỉ thấy mấy dấu chân đã có thể phác họa mô phỏng tội phạm, khoanh lại phạm vi hiềm nghi.
Tần Lâm quan sát dấu chân, từng bước từng bước tiến về phía cây hương thung, trầm giọng nói:
- Trên dấu chân mà Hải Thảo để lại bị chồng lên dấu chân nam nhân lớn
hơn. Hơn nữa dấu chân nam nhân này trước sâu sau cạn, chứng minh lúc ấy y rón rén nhón chân bước đi, vì sợ Hải Thảo phát hiện... Ủa, tới đây y
bước nhanh hơn, chuẩn bị tập kích, cuối cùng dưới cây hương thung y bèn
dùng vật tày vung lên đánh, huyết dịch vẩy ra… không đúng!
Mọi người nghe Tần Lâm miêu tả, phảng phất trở lại hiện trường phạm tội
lúc ấy: một bóng người màu đen không thấy rõ dung mạo đang theo dõi
người bị hại đáng thương. Hải Thảo lòng tràn đầy vui mừng hái lá hương
thung, nằm mơ cũng không nghĩ tới bóng đen sau lưng đang lặng lẽ đến
gần, cười gằn giơ gậy lên…
Ai ngờ Tần Lâm đột nhiên nói một tiếng không đúng, khiến cho mọi người giật nảy mình, đồng thanh hỏi:
- Cái gì không đúng?
- À, ta nói là phương hướng vết máu văng tung tóe không đúng.
Tần Lâm đưa ra tay phải vốn là tay thuận, mô phỏng động tác vung gậy lên đập xuống giữa không trung:
- Nếu như vung gậy đập giống như ta, vậy vết máu dính trên cành và lá
cây phải là vết máu dạng văng tung tóe kéo dài từ phải sang trái, nhưng
hiện tại vết máu văng tung tóe lại theo phương hướng ngược lại…
- Cho nên, hung thủ là người thuận tay trái!
Đôi mắt nhỏ Lục Viễn Chí chớp ngời.
- Hoàn toàn chính xác.
Tần Lâm đổi tay trái làm ra động tác vung gậy lên đập xuống, tiếp theo tiến hành dựng lại hiện trường.
Quan sát vị trí độ cao của vết máu văng tung tóe trên cây hương thung,
Tần Lâm so sánh một chút. Hải Thảo thân cao bốn thước chín tấc, như vậy
lúc bị tập kích, vị trí bị đánh trúng hẳn là huyệt Thái Dương bên trái.
- Đòn này cực kỳ nghiêm trọng, lúc ấy nàng đã mất đi ý thức, thậm chí đã...
Tần Lâm ngồi xổm người xuống, quan sát một cành cây bị gãy:
- Xem đi, vết gãy của cành cây này vẫn chưa khô hẳn, trên cành vẫn còn
lá xanh chưa rụng, chứng tỏ chỉ mới vừa gãy mấy ngày trước. Đây là vị
trí sau khi Hải Thảo bị tập kích hôn mê ngã xuống.
- Hải Thảo, Hải Thảo!
Tạ Lão Thực khóc lớn lên, vò đầu bứt tai đau khổ không muốn sống nữa.
Liên tưởng đến ngày hôm sau thê tử mất tích phát hiện mảnh thi thể trên
biển, bất cứ kẻ nào cũng có thể đoán được sau khi nàng gặp tập kích đã
xảy ra chuyện gì.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Trầm Hữu Dung lập tức đi trấn an Tạ Lão Thực.
Rốt cục vụ án đã có tiến triển mang tính đột phá, không chỉ có tìm được
người bị hại chân chính, còn tìm được hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.
Bất quá chuyện phân thây cũng không xảy ra ở chỗ này, bởi vì lúc phân
thây sẽ chảy ra rất nhiều máu, mùi máu tanh trên mặt đất cũng sẽ tồn tại rất lâu không tiêu tan, hơn nữa nơi này khí hậu ấm áp, khó tránh khỏi
sinh ra giòi bọ.
Nói cách khác, sau khi hung thủ tập kích Hải Thảo đã mang nàng đi.
Rất nhanh Tần Lâm đã tìm ra một con đường nhỏ khác phía sau cây hương
thung, phát hiện dấu chân tên hung phạm kia, mà lần này khoảng cách giữa hai bước chân không lớn lắm, hơn nữa dấu chân sâu hơn so với lúc tới.
Không nghi ngờ chút nào, điểm này chứng tỏ hung thủ ôm hoặc vác Hải Thảo rời đi theo phương hướng này.
- Mang theo một nữ nhân hôn mê, y không sợ gặp phải người khác dọc đường sao?!
Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm tìm tòi một hơi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Tần Lâm chỉ chỉ về phía Nam:
- Ta nghĩ đó chính là phương pháp y mang Hải Thảo đi.
Đó là bờ biển, Lục Viễn Chí chớp chớp mắt:
- Tần ca muốn nói là... Thuyền?! Đúng rồi, chính là thuyền!
Gần núi nhờ núi, gần biển nhờ biển, ở đây rất nhiều nhà có ghe thuyền
nhỏ, chỉ cần đưa Hải Thảo lên thuyền là có thể che giấu tai mắt người
khác.
Hơn nữa địa phương phát hiện Hải Thảo là ở Nguyệt Cảng, hiển nhiên có khả năng cực lớn dùng thuyền ném xác.
Tần Lâm dẫn người đuổi theo, dấu chân theo đường nhỏ kéo dài mãi đến gần mép nước mới biến mất. Xem ra đúng là hung thủ dùng thuyền chở Hải Thảo đi, hơn nữa rất có thể lợi dụng thuyền tiến hành tội ác phân thây ném
xác.
Như vậy hiện tại phạm vi hung phạm đã thu hẹp thêm một bước: nam nhân
trưởng thành, thân thể cường tráng, thân cao trên dưới năm thước hai
tấc, cân nặng chừng một trăm ba mươi cân, tuổi tác hai mươi lăm đến ba
mươi lăm tuổi, là một người thuận tay trái. Có một chiếc thuyền nhỏ,
hoặc là có thể dễ dàng mượn được một chiếc thuyền nhỏ, có thời gian gây
án vào buổi chiều hôm đó vào lúc án phát.
- Dựa theo tiêu chuẩn này đi thăm dò, chú ý không thể để cho y chạy thoát!
Tần Lâm vỗ vỗ vai Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung, bảo bọn họ sai phái thủy
binh bản địa Hải Trừng huyện tiến hành bí mật điều tra thăm dò.
Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung nhất tề ôm quyền hành quân lễ:
- Cẩn tuân quân mệnh!
Những vụ án mạng kẻ hiềm nghi ở lại hiện trường, chờ đấu trí với người
điều tra phá án, đây là tình huống trong tiểu thuyết mới có. Ngược lại
tuyệt đại đa số chân án mạng thật, tội phạm đã sớm trốn vào trong bóng
tối, phải dựa vào âm thầm điều tra xét hỏi mới có thể moi được hung thủ
ra từ trong biển người mênh mông, bại lộ tội ác giữa ban ngày ban mặt.
Nhìn lại Tạ Lão Thực đã mệt lả, Tần Lâm lệnh cho Ngưu Đại Lực đỡ y về
nhà. Đi tới sân Tạ gia, từ rất xa đã nhìn thấy Tam thẩm ôm cháu trai,
mắt nhìn chằm chằm ra xa vai tựa cửa, gương mặt già nua đầy nếp nhăn tỏ
ra đau khổ. Đây là mất đi mới biết hối hận, nghĩ đến con dâu vĩnh viễn
không thể nào trở lại, trong lòng lão bà suy nghĩ thế nào?! Chỉ mong
thời gian sẽ làm nguôi ngoai đi nỗi đau này.
Tần Lâm thở dài, cất bước nhanh hơn, chỉ có mau sớm trở lại Lâm Anh
hiệu, trở về hương mỹ nhân dịu dàng mới có thể triệt tiêu tâm trạng xấu
mặt trái mà vụ án mang lại.
Trên Lâm Anh hiệu, quả thật hai vị mỹ nhân đang ngẩng đầu trông ngóng,
chỉ bất quá hoàn toàn ngược lại tưởng tượng của Tần Lâm, Kim Anh Cơ đang nghiến răng kèn kẹt:
- Tần Lâm đáng chết, Tần Lâm thối tha, thật là tức chết ta rồi!
Tần Lâm mới vừa trở lại Lâm Anh hiệu đã nhìn thấy Ngũ Phong thuyền chủ
lộ đầy phong ba bão táp trên mặt đang đứng chờ. Mà Bạch Sương Hoa bên
cạnh đang nhìn hắn mỉm cười, dáng vẻ như vui mừng trước tai họa của kẻ
khác.
Nghe tim mình như chìm xuống, Tần Lâm cũng biết lần này coi như xui xẻo, bèn nở một nụ cười bồi tiến lại lay lay vai Kim Anh Cơ:
- Có chuyện gì chúng ta vào khoang nói, vào khoang rồi hãy nói.
Quy Bản Vũ Phu và đám thủy thủ đoàn Ngũ Phong thấy vậy âm thầm buồn
cười, trước kia cho là thời thế không thay đổi, vẫn là thư sợ hùng,
không nghĩ tới Tần trưởng quan cũng có lúc phải mềm nhũn như vậy.
Tần Lâm có thể không mềm nhũn sao, bởi vì hắn chột dạ.
Kim Anh Cơ chu môi cao tới mức có thể treo bình dầu. Nàng từ Lệ Hoa viên trở lại liền phái người đi kỹ viện, phòng xác hỏi thăm tin tức, thử hỏi Ngũ Phong thuyền chủ thông minh bực nào, sau khi tổng hợp tin tức các
nơi lại lập tức biết Tần Lâm muốn làm gì. Nhớ lại biểu hiện của Tần Lâm
đêm trước, nhất thời hiểu ra đầu đuôi gốc ngọn.
Mình dùng tấm thân này để giải buồn cho tiểu oan gia, hắn còn lo nghĩ
tới vụ án, chuyện này đã khiến cho người ta vô cùng căm tức. Mấu chốt là hắn ngộ ra biện pháp đo khoảng cách từ nhũ hoa tới rốn, từ đó suy ra
chiều cao thân thể từ chỗ nào?! Câu trả lời không cần nói cũng biết!
Sợ rằng bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể chấp nhận trước khi tình lang
ân ái với mình còn nghĩ tới thân thể nữ tử khác, huống chi còn là mấy
mảnh thi thể.
Kim Anh Cơ cũng là Ngũ Phong thuyền chủ tung hoành tứ hải sát phạt quả
quyết, thế nhưng tưởng tượng tới những thứ kia, lập tức nổi da gà toàn
thân, hận không được cắn Tần Lâm mấy cái thật mạnh mới cam lòng. Mới vừa thấy hắn trở về lập tức đỏ mặt lên, giận dỗi không để ý tới hắn.
Tần Lâm vất vả lắm mới dụ dỗ Kim Anh Cơ vào trong khoang, Bạch Sương Hoa hiếm khi thấy Tần Lâm lép vế như vậy, có vẻ hứng thú cũng muốn theo
vào.
Rầm!
Tần Lâm đóng sầm cửa khoang lại, tức giận nói:
- Không phận sự miễn vào!
‘Ngươi nói không vào ta cũng không vào, đứng ở bên ngoài cũng có thể
nghe được.’ Bạch Sương Hoa cười xấu xa, làm bộ đứng bên mạn thuyền ngắm
phong cảnh, thật ra đang giỏng tai nghe hai người nói chuyện trong
khoang. Nàng nội lực tinh xảo, thính lực kinh người, nghe được đối thoại trong khoang rất rõ ràng.
Tần Lâm nịnh nọt đưa Kim Anh Cơ tới ngồi bên cạnh giường, nở một nụ cười bồi xin tha:
- Kim Tuyên Úy Sứ tha mạng, tiểu sinh xin có lễ.
- Huynh nào có xem nô gia ra gì, tối hôm qua, tối hôm qua...
Mỹ nhân nhớ lại một chút lập tức rơi lệ, giận dỗi xoay người lại, đưa lưng về phía Tần Lâm.