- Ôi, thật ra thì, thật ra thì ta không nghĩ tới nhiều như vậy, chẳng qua là tình cờ nghĩ ra…
Tần Lâm khổ sở gãi gãi đầu:
- Vốn ta vẫn muốn giấu nàng, sợ nàng biết được sẽ không vui, không ngờ rằng vẫn…
- Tiểu oan gia, huynh lo rằng nô gia không vui ư?!
Kim Anh Cơ tức giận, nào có dễ dàng tha thứ Tần Lâm như vậy. Tình lang
từ thân thể mình liên tưởng tới mảnh thi thể, may Kim Anh Cơ là Ngũ
Phong thuyền chủ thường ném địch nhân xuống biển làm mồi cho cá còn có
phản ứng như vậy, đổi lại là nữ hài tử khác, sợ rằng phản ứng còn lớn
hơn gấp mười lần.
Tần Lâm cười hì hì ôm vai nàng, thành khẩn nói:
- Bằng không cần gì phải giấu nàng như vậy?! Thật ra Hải Thảo bị hại
cũng hết sức đáng thương, hài tử mới hơn một tuổi, bà bà có bệnh suyễn,
thường xuyên kiếm chuyện với nàng. Trượng phu lại là một kẻ đần độn yếu
đuối…
Kim Anh Cơ nghe đến đó tròng mắt đỏ lên, véo Tần Lâm một cái:
- Thuở nhỏ nô gia đã mất phụ thân, một mình phiêu bạt trên biển, thật
vất vả tìm được oan gia huynh lại không được danh nghĩa chính thức. Vốn
coi là mình cũng đáng thương, không ngờ rằng Hải Thảo đó còn đáng thương hơn nữa, ít nhất nô gia còn có huynh thỉnh thoảng tới bồi tiếp, Hải
Thảo lại vĩnh viễn không thấy được con trai và trượng phu của nàng nữa.
- Cho nên ta phải tận lực giúp nàng báo thù tuyết hận!
Tần Lâm nghĩa chính từ nghiêm nói.
Kim Anh Cơ lưu chuyển tròng mắt vài vòng, cười điểm vào trán Tần Lâm một cái:
- Huynh đó, mau sớm giúp Hải Thảo tìm hung thủ đi, đúng rồi, có gì không tiến triển?
Tần Lâm thở phào, biết đã tạm thời quá quan bèn ôm lấy Kim Anh Cơ, từ từ kể lại quá trình điều tra vụ án hôm nay.
Kim Anh Cơ cũng thoải mái tựa vào ngực hắn, đôi lông mi dài chớp chớp
liên hồi, thỉnh thoảng nhếch môi, thỉnh thoảng kinh ngạc hé ra, giống
như bé gái được nghe một câu chuyện ly kỳ hung hiểm.
Lúc Tần Lâm kể tới vết máu bắn ra trên cành cây hương thung chứng tỏ
hung thủ là một kẻ thuận tay trái, thình lình cửa khoang bị đánh vỡ kêu
ầm một tiếng, Bạch Sương Hoa xông vào trong như một cơn lốc, vội vàng
nói:
- Kim thuyền chủ, tên giặc kia… tên giặc tập kích chúng ta sáng nay trong con hẻm nhỏ, nàng còn nhớ không, y đã dùng tay trái!
Ặc… Tần Lâm và Kim Anh Cơ ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời buông đối phương ra, sau đó như cười như không nhìn Bạch Sương Hoa: Đại giáo chủ, đây là nàng nghe lén hết sức trần trụi!
Gương mặt mềm mại của Bạch Sương Hoa trong phút chốc cũng trở nên ửng
đỏ, biết rằng mình đột ngột xông vào như vậy không ổn chút nào, rõ ràng
tự thú là đang ở bên ngoài nghe lén.
- Khụ khụ, thật là may, thật là may quá!
Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, vẻ mặt lúng túng.
Bạch Sương Hoa biết hắn không tốt lành gì, vẫn không nhịn được hỏi:
- May mắn cái gì?
- Thật may là chúng ta không có ở... bên trong khuê phòng, nàng có hiểu không?!
Tần Lâm nháy mắt một cái rất mập mờ.
Bạch Sương Hoa đỏ mặt như tôm luộc, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
- Được rồi được rồi.
Tần Lâm thấy Bạch Liên giáo chủ sắp nổ tung, dùng hai tay đè xuống phía dưới:
- Sáng hôm nay các nàng gặp tập kích, ta chưa nghe các nàng đề cập tới
chuyện này. Bạch Đại giáo chủ, nàng thần công cái thế, còn có ai dám tập kích?!
‘Ta thần công cái thế, nhưng không phải là ngươi vẫn hay đùa giỡn với ta sao?! Còn… còn quá đáng hơn…’
Bạch Sương Hoa tức giận suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn kể lại một lượt
chuyện xảy ra buổi sáng, lại đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Kim Anh
Cơ.
Kim Anh Cơ suy nghĩ một chút, nàng không tinh thông võ công giống Bạch
Sương Hoa, nhớ rất rõ ràng đối với từng chiêu từng thức, hồi lâu mới đưa ra câu trả lời khẳng định:
- Đúng là tay trái, bởi vì ta đứng ở bên trái nàng, y dùng thước sắt tấn công ta.
Bạch Sương Hoa lại nhìn Tần Lâm:
- Lúc ấy, chúng ta cho rằng người nọ chẳng qua là một tên tiểu tặc trộm
cướp, dạy dỗ y một chút coi như xong. Nhưng bây giờ nghe ngươi nói hung
thủ sát hại Hải Thảo là người thuận tay trái, nhớ lại tên tiểu tặc kia
có lẽ cũng không đơn giản như vậy. Có lẽ lúc ấy…
Nói tới chỗ này, Bạch Sương Hoa cùng Kim Anh Cơ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tức giận. Các nàng một là Ngũ Phong thuyền chủ, bất cứ lúc nào
cũng có thật nhiều thủy binh Ngũ Phong hải thương hộ vệ, một là Bạch
Liên giáo chủ, bản thân có võ công tuyệt đỉnh, nhưng nếu như đổi lại là
hai thiếu nữ bình thường, chẳng phải sẽ gặp phải độc thủ của người nọ
sao!?
Người này cùng hung cực ác như vậy, Bạch Sương Hoa chỉ hận lúc ấy không
biết mặt mũi thật của y, nếu không dứt khoát đánh một chưởng cho thành
thịt nát, cũng coi như là trừ hại vì dân.
Tần Lâm hỏi tỉ mỉ chiều cao, thể trọng, tuổi tác người nọ, hoàn toàn
giống với suy đoán của hắn trước đó. Lập tức biết hung thủ hơn phân nửa
chính là người này, bèn căn cứ lời kể của Bạch Sương Hoa, tự mình cầm
bút phác họa lại dung mạo hung thủ.
Không bao lâu, gương mặt một nam tử mặt đầy vết rỗ, có chòm râu quai nón ngắn, vẻ mặt hung ác đã hiện ra trên giấy.
- Chính là người này!
Kim Anh Cơ chỉ bức họa kinh hô lên, lại oán hận nói:
- Ngàn vạn lần đừng để cho ta bắt được, nếu không xử lăng trì y cũng không đủ! Ai dám nhắm vào ta và Bạch tỷ tỷ chứ?!
Mới đầu Tần Lâm nghe nói hung thủ tập kích hai nàng, trong lòng cũng có
hơi sợ, sau đó chuyển niệm suy nghĩ lại dở khóc dở cười: dám đánh lén
Bạch Liên giáo chủ, tên này cũng thật là xui xẻo, một cước đá trúng vào
vách sắt, rõ ràng là múa đại đao trước mặt Quan Công, bán sách trước nhà Khổng phu tử.
Tần Lâm gọi Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực tới, giao bức họa cho bọn họ, dặn bọn họ sao ra nhiều bản:
- Tên này đã trúng một chưởng của Bạch giáo chủ, rất có thể đi tới chỗ
lang trung và tiệm thuốc hốt thuốc, chỉ cần đi hỏi thăm bốn phía sẽ tìm
được không khó lắm.
- Bị một chưởng lăng không của bản giáo chủ, tứ chi bách hài y đã bị chấn thương, tuyệt đối không thể chạy xa!
Bạch Sương Hoa vô cùng tự tin, cho dù là nàng lăng không hư kích cũng
không phải chuyện đùa. Người bình thường trúng chưởng, trừ phi được cao
thủ cấp bậc như chưởng giáo chân nhân Võ Đang, Đại Tuyết sơn Uy Đức Pháp Vương thôi cung quá huyệt, nếu không trong mười ngày nửa tháng chắc
chắn sẽ không có năng lực hành động.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cầm bức họa cao hứng rời khỏi. Hiện tại
đã có đồ hình, còn xác nhận hung thủ thân bị trọng thương không thể trốn đi xa, nếu như vậy còn không bắt được, chúng ta về quê cày ruộng quách
cho xong.
- Suy nghĩ một chút lại cảm thấy kỳ quái, tại sao hung thủ muốn tập kích chúng ta?
Kim Anh Cơ ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy không hiểu vì sao.
Bạch Sương Hoa cũng cảm thấy nghi hoặc:
- Đúng vậy, Hải Thảo là dân bản xứ sinh ra lớn lên ở Hải Trừng huyện,
chúng ta lại chưa từng tới nơi này, không thù không oán với hung thủ…
Không chỉ có như vậy, Hải Thảo gặp tập kích ở rừng cây vắng vẻ ngoài
thành, Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ lại bị tập kích trong một con hẻm
nhỏ giữa thành thị náo nhiệt.