Thân hình Từ Tân Di thon thả khỏe mạnh, chân dài thẳng tắp lúc động tình quấn quýt sẽ mạnh mẽ nhiệt
tình dường nào, mông lớn vểnh lên cùng eo thon nhỏ cũng tràn đầy quyến
rũ thần bí, bộ ngực cao ngất càng khiến Tần Lâm chảy máu mũi không chỉ
một lần, kết hợp nước da màu mật ong của nàng, mang theo sức hấp dẫn của dung mạo ngang bướng, thật là quyến rũ vô cùng vô tận.
- Thật, thật ra thì các ngươi không cần xa nhau…
Nội tâm Tần Lâm có một thanh âm tà ác đang hò hét: cùng nhau bay, cùng nhau bay đi!
Từ Tân Di cướp Thanh Đại đi đó là tuyệt đối không thể, nhưng nếu như hai người cùng nhau xuất giá, Tần trưởng quan tuyệt đối không ngại, nhất
định vui vẻ tiếp nhận.
Đáng tiếc loại chuyện đó hẳn là khả năng không lớn…
Sờ sờ mũi, Tần Lâm không nhịn được thấp giọng nhắc nhở:
- Khụ khụ, sắc trời không còn sớm, giờ lành đã đến, hai vị có nên…?
Từ Tân Di liếc hắn một cái, thầm nghĩ: ta dễ dàng sao, còn không phải là vì tên ngốc ngươi!
Nhẹ nhàng đẩy Thanh Đại ra, Từ Tân Di cười ha hả nói:
- Đi đi, tân nương tử lên kiệu hoa, hôm nay là ngày tốt cho muội cùng
Tần Lâm thành thân, nếu còn trì hoãn bỏ lỡ giờ lành, tỷ tỷ cũng không
biết ăn nói sao với Lý lão tiên sinh đây.
- A, gia gia còn chờ ở bên kia!
Thanh Đại cả kinh bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, lại ngượng ngùng le lưỡi một cái.
Tân nương tử lên kiệu, tân lang quan lên ngựa, Từ Tân Di cũng chuẩn bị
tham gia hôn lễ của nam nhân từng có tình một đêm cùng hảo muội muội của mình, lại nghe một tiếng kêu trong Ngụy Quốc Công phủ vang lên:
- Tần trưởng quan, xin dừng bước!
Hai cha con Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, Tiểu Công gia Từ Duy Chí đi ra
tỏ vẻ phức tạp, biểu lộ trên mặt hai người có chút cổ quái.
Tần Lâm sợ hai kẻ già trẻ dở hơi này, không biết được bọn họ lại muốn làm gì, vội vàng bảo vệ Thanh Đại ở phía sau.
Từ Tân Di cũng xông về phía trước một bước, oán giận nói:
- Làm gì vậy, chúng ta chớ làm lỡ giờ lành của người ta.
Hai vị này sắc mặt tái xanh, cũng không thèm nhìn tới Từ Tân Di, lại hướng về phía Tần Lâm vái chào tới đất thật sâu:
- Chuyện hôm nay là cha con ta hiểu lầm, đã quấy rầy hổ giá Tần trưởng
quan, thực sự xin lỗi! Nhưng còn có một yêu cầu quá đáng, không thể làm
gì khác hơn là làm mặt dày mời trưởng quan lưu lại nói chuyện một lát.
Nữ thân quyến nhà gái đưa dâu cùng anh em nhà trai rước dâu đứng ngoài cửa thấy màn này đều giương mắt mà nhìn.
Thân phận Ngụy Quốc Công ra sao, trấn thủ Nam Kinh đã có hai trăm năm,
vinh hoa phú quý thăng trầm với nước, bốn mươi chín vệ, một trăm mười
tám Thiên Hộ Sở dưới quyền, hơn mười vạn đại quân kỷ luật nghiêm minh,
đảm nhiệm chức Thủ Bị Nam Kinh, bình thường lên ngựa quản quân xuống
ngựa quản dân, thời chiến lục bộ cửu khanh Nam Kinh đều chịu sự chỉ huy
của hắn.
Nhưng hiện tại cha con Ngụy Quốc Công lại tỏ ra khiêm nhường với Tần
Lâm, một Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đã cách chức như vậy, còn chính miệng nói xin lỗi với hắn.
Mọi người kinh ngạc lại vừa không hiểu, lại không nhịn được suy đoán xem rốt cục cha con Từ gia có yêu cầu quá đáng gì, lại tỏ ra ngạo mạn trước rồi sau đó kính cẩn?
Lại đi trở về đại đường lần nữa, Tần Lâm, Từ Tân Di đều mang ý xấu, chỉ
có Thanh Đại không để ý mấy nhìn xung quanh, thấy lụa màu quấn trên đại
đường, còn cười mỉm hỏi Từ Tân Di có phải trong phủ cũng có chuyện vui
gì hay không.
Trong đại đường, thần sắc Ngụy quốc phu nhân Ngô Thị ngưng trọng trước đó chưa từng có.
Từ Tân Di sợ đến bất an trong lòng, gọi mẫu thân một tiếng ngọt ngào,
Ngô Thị nhìn nàng kinh ngạc giống như không quen biết, hồi lâu mới thở
dài sâu kín.
Từ Bang Thụy cũng tới Thái Sư ỷ ngồi xuống, lấy tay chống trán buồn bực
sầu não, Từ Duy Chí càng lắc đầu ngơ ngác, nhìn qua có chút ủ rũ.
Đây là muốn làm gì? Từ trước tới nay Từ Tân Di chưa từng thấy qua phụ
mẫu, huynh trưởng bày ra bộ dáng này, tuy là nàng không sợ trời không sợ đất hiện tại cũng sợ quá sức, đứng ngây ra đó không dám nói lời nào.
Tần Lâm cũng chột dạ trong lòng, chắp tay thở dài nói:
- Quốc Công gia, lão phu nhân có gì phân phó, chỉ cần hạ quan có thể làm được, nhất định tuân mệnh là được.
Từ Bang Thụy cùng Ngô Thị ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nói lên thế nào.
Cuối cùng vẫn là Từ Duy Chí cố làm mặt dày, bất đắc dĩ nói:
- Tần hiền đệ, muội tử này của ta từ nhỏ đã không tốt, không biết sao
lại coi chuyện giả phượng hư hoàng cùng Lý tiểu thư là thật tình… Có lẽ
là lần đi Kỳ Châu… cái này cũng khỏi cần nói. Tóm lại, ngươi xem bộ dáng của nó hiện tại, chỉ sợ là cả đời không ai thèm lấy…
Từ Bang Thụy cùng Ngô Thị đưa mắt nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng than thở rất dài.
Từ Tân Di vóc người rất cao, lại thường tính hoạt bát hiếu động, đôi
chân lại không bó, mặt mũi cũng không phải là mày cong mắt liếc da trắng như sứ. Quốc Công gia quyền thế tuy lớn, muốn tìm một vị hôn phu vừa
lòng đẹp ý cho nàng cũng không dễ dàng. Về phần những hạng người nịnh
nọt ham quyền thế Quốc Công phủ kia, chớ nói Từ Tân Di không bằng lòng,
ngay cả phu thê Ngụy Quốc Công cũng cảm thấy ghê tởm, lại càng không cần nói ra.
Hiện tại truyền ra tình nghĩa tỷ muội của nàng cùng Thanh Đại, loại
chuyện như vậy thật ra thì thông thường nhà chồng cũng sẽ không quan
tâm, rốt cuộc hai nữ tử còn có thể gây ra cái gì được?
Mấu chốt là, Từ Tân Di tự mình nói vĩnh viễn không lấy chồng, nếu như
buộc nàng lập gia đình sẽ xuất gia làm ni cô, tính tình nàng lại mạnh
mẽ, nói được làm được, đến lúc đó làm sao đây?
Vốn đã không tìm được vị hôn phu thích hợp, hiện tại càng phiền phức
thêm gấp mười lần, rốt cuộc đại sự cả đời của nữ nhi sẽ thế nào?
Từ Bang Thụy lại đứng lên nhìn Tần Lâm ôm quyền:
- Cho nên bản công cùng phu nhân đã suy nghĩ kỹ, mặc dù nữ nhi bất hảo
bất hiếu, dù sao chúng ta làm cha mẹ vẫn không nỡ nhìn nó thật sự xuất
gia làm ni cô. Nếu nó thích Thanh Đại, chúng ta cũng chỉ có một biện
pháp, có thể vẹn toàn đôi bên.
Trong lòng Tần Lâm hồi hộp một chút, không biết hai cha con này sẽ đưa
ra chủ ý xấu xa phiền phức gì đây, chỉ có thể thuận miệng vâng dạ ứng
phó, cũng không tiếp lời.
- Mẹ, mẹ nghe cha nói bậy gì đó!
Từ Tân Di đỏ mặt, lắc lắc cánh tay mẫu thân làm nũng.
Ngô Thị nghiêm mặt vỗ tay nàng một cái, quay sang Tần Lâm nói:
- Trượng phu cùng nhi tử ngại nói, cũng chỉ có lão thân ta bày ra cái
mặt dày này. Cho dù là nữ nhi như vậy, dù sao cũng không thể để cho nó
thật sự xuất gia làm ni cô. Còn nữa, sau này sợ rằng không người nào dám lấy nó… Cho nên bây giờ cũng chỉ nghĩ ra chủ ý này, ôi, để gả nó cho
ngươi làm phu thê giả, làm tỷ muội thật cùng Thanh Đại đi!
- Được, được!
Thanh Đại cười khanh khách lên. Nàng vốn là muốn cùng Từ tỷ tỷ gả cho
Tần ca ca, còn như phu thê giả, tỷ muội thật gì đó, tiểu nha đầu cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại truyền ra tình
nghĩa tỷ muội của nàng cùng Thanh Đại, loại chuyện như vậy thật ra thì
thông thường nhà chồng cũng sẽ không quan tâm, rốt cuộc hai nữ tử còn có thể gây ra cái gì được?
Mấu chốt là, Từ Tân Di tự mình nói vĩnh viễn không lấy chồng, nếu như
buộc nàng lập gia đình sẽ xuất gia làm ni cô, tính tình nàng lại mạnh
mẽ, nói được làm được, đến lúc đó làm sao đây?
Vốn đã không tìm được vị hôn phu thích hợp, hiện tại càng phiền phức
thêm gấp mười lần, rốt cuộc đại sự cả đời của nữ nhi sẽ thế nào?
Từ Bang Thụy lại đứng lên nhìn Tần Lâm ôm quyền:
- Cho nên bản công cùng phu nhân đã suy nghĩ kỹ, mặc dù nữ nhi bất hảo
bất hiếu, dù sao chúng ta làm cha mẹ vẫn không nỡ nhìn nó thật sự xuất
gia làm ni cô. Nếu nó thích Thanh Đại, chúng ta cũng chỉ có một biện
pháp, có thể vẹn toàn đôi bên.
Trong lòng Tần Lâm hồi hộp một chút, không biết hai cha con này sẽ đưa
ra chủ ý xấu xa phiền phức gì đây, chỉ có thể thuận miệng vâng dạ ứng
phó, cũng không tiếp lời.
- Mẹ, mẹ nghe cha nói bậy gì đó!
Từ Tân Di đỏ mặt, lắc lắc cánh tay mẫu thân làm nũng.
Ngô Thị nghiêm mặt vỗ tay nàng một cái, quay sang Tần Lâm nói:
- Trượng phu cùng nhi tử ngại nói, cũng chỉ có lão thân ta bày ra cái
mặt dày này. Cho dù là nữ nhi như vậy, dù sao cũng không thể để cho nó
thật sự xuất gia làm ni cô. Còn nữa, sau này sợ rằng không người nào dám lấy nó… Cho nên bây giờ cũng chỉ nghĩ ra chủ ý này, ôi, để gả nó cho
ngươi làm phu thê giả, làm tỷ muội thật cùng Thanh Đại đi!
- Được, được!
Thanh Đại cười khanh khách lên. Nàng vốn là muốn cùng Từ tỷ tỷ gả cho
Tần ca ca, còn như phu thê giả, tỷ muội thật gì đó, tiểu nha đầu cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.