Người mà Từ Đại tiểu thư thích, lại là, lại là Thanh Đại sao?
- Khó trách Từ Đại tiểu thư cả ngày giống như một đứa bé trai...
Cái miệng nhỏ nhắn của Cao thiểu thư Hàn Lâm phủ lại mở thành hình chữ O, vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy cũng nằm trong tình lý:
- Thì ra nàng thật sự cho mình là nam nhân...
- Trời ạ, nếu ta cũng có một vị tỷ tỷ cực kỳ ân cần như vậy, lại tư thế
oai hùng hiên ngang như vậy yêu ta, vậy không xuất giá cũng được...
Thông Chính Ty Hoàng tiểu thư lấy tay vỗ trán, hâm mộ Thanh Đại có Từ Tân Di, một đại tỷ tỷ như vậy.
Lễ giáo đời Minh chú trọng nam nữ đại phòng, nhưng chuyện đồng tính cũng phóng khoáng hơn nhiều so với đời sau, công tử gia thường thường dùng
thư đồng che mắt, tiểu thư khuê các kết giao bạn khăn tay, chuyện giả
phượng hư hoàng cũng không ít.
Chẳng qua là giống như Từ Tân Di, vì Thanh Đại muội muội yêu mến của
nàng xuất giá, lại cướp đi vị hôn phu trong ngày hôn lễ, đây thật là
tình tỷ muội sâu hơn biển, bách hợp hoa nghĩa bạc vân thiên, nhất thời
làm cho các phu nhân, tiểu thư vô cùng hâm mộ.
Đám người Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm cũng rối loạn, chẳng ai nghĩ tới Từ Tân Di vì ngăn cản Thanh Đại xuất giá lại cướp tân lang đi, đây không
phải là vô nghĩa sao?
Cởi chuông phải do người buộc chuông, chuyện này phải hỏi Thanh Đại nên làm sao bây giờ.
- Từ tỷ tỷ thật là quá đáng.
Thanh Đại giậm chân, hàm răng nhẹ nhẹ cắn môi, suy nghĩ một chút:
- Nhưng nàng với Tần ca ca cũng là bạn tốt, nhất định sẽ không làm quá mức, vậy chúng ta đi xin nàng thả người đi!
Vì vậy, đội ngũ đón dâu kỳ quái nhất trong lịch sử Nam Kinh đã xuất
hiện: cô dâu kiều mị vô song không có đội khăn voan đỏ, cũng không có
ngồi kiệu hoa, chu cái miệng nhỏ nhắn đi ở phía trước nhất của đội ngũ,
Đạp Tuyết Ô Chuy vốn của tân lang ngồi, trên yên ngựa trống không, tân
lang không biết đi đâu. Một đoàn Cẩm Y Hiệu Úy theo sát phía sau, sắc
mặt ai nấy đều tỏ ra căng thẳng. Bởi vì chỉ cần hơi không nhịn được, vậy chắc chắn sẽ cười đến trẹo quai hàm.
Đi bộ không mau như cưỡi ngựa, lúc đội ngũ rước dâu do Thanh Đại dẫn đầu từ đường cái Chu Tước đi tới Đại Công phường, Tần Lâm đã bị bốn viên
đại tướng bắt vào Ngụy Quốc Công phủ.
Bởi vì là rể cưng của Từ Đại tiểu thư, thái độ của bốn vị Chỉ Huy Sứ đối với Tần Lâm cực kỳ cung kính, trên đường đi còn nhờ cậy hắn tương lai
nói tốt vài câu ở trước mặt lão Thái Sơn, nhưng tay bọn họ cũng không
chịu buông lỏng chút nào, giữ hắn chặt chẽ giống như bắt con lươn.
Tuy rằng bốn vị này ở trước mặt Từ Đại tiểu thư ngoan ngoãn giống như
mèo con, dù sao cũng là chiến tướng đệ nhất đẳng trong Kinh Vệ, tám cánh tay giống như kìm sắt, sau khi Tần Lâm bị bắt giãy giụa thế nào cũng
không có kết quả.
- Lầm rồi, lầm rồi...
Tần Lâm dở khóc dở cười xin tha:
- Bốn vị tướng quân, người Từ Đại tiểu thư thích là Thanh Đại, bắt ta làm gì?
- Không lầm, không lầm!
Chu Tiến Trung cười ha hả lộ ra đầy răng vàng khè, khẩu khí ngược lại rất khiêm nhường:
- Quân chỉ của Quốc Công gia chính là mời Tần trưởng quan đến làm khách trong phủ, ha ha, còn có chuyện tốt chờ trưởng quan đấy!
Đang huyên náo không thể tách rời ra, cha con Ngụy Quốc Công từ trong
đại đường kim bích huy hoàng ra đón. Bốn tên Chỉ Huy Sứ thấy vậy liền
thả Tần Lâm, đứng ở phía sau hắn giống như một bức tường, phòng bị hắn
xoay người chạy.
Cho dù là ai bị bắt trong ngày cưới, tâm trạng cũng sẽ không tốt lắm, Tần Lâm giận đùng đùng nói:
- Quốc Công gia, Tiểu công gia, hai vị làm như vậy là có ý gì? Hạ quan
là phạm vào quốc pháp, vẫn có mật chỉ triều đình, cần gì phái binh mã
Kinh Vệ tới bắt bớ?
- Cái này...
Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy mặt mũi tươi cười, cũng không khoe dáng vẻ của đại quan siêu phẩm:
- Mời Tần trưởng quan tới đây, đương nhiên là có chuyện tốt muốn thương
lượng cùng ngươi. Xin hiền tế yên tâm, bản công tuyệt đối sẽ không hại
ngươi, cho dù là Lý tiểu thư kia, có thể làm bình thê... Hai bên cũng
được lắm.
Từ Duy Chí càng khom lưng xuống, hạ giọng khúm núm nói:
- Tần trưởng quan, ngươi còn giả bộ với ta sao, gia phụ mời ngươi tới,
tất nhiên muốn mời ngươi làm em rể của kẻ hèn mọn này... Ha ha, chuyện
này quả thật quá đường đột, kẻ hèn này xin bồi tội trước, tới đây, các
ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Trước mời tân lang vào trong sảnh, chờ
tiểu thư tới sẽ giao bái thiên địa!
Chẳng trách hai cha con này thân có địa vị cao lại cúi đầu nhân nhượng
trước người có địa vị thấp, quả thật là bị Ngô Thị làm dữ, hai cha con
đã bị lửa cháy tới sau lưng rồi.
Tần Lâm nghe vậy cũng ngây người như phỗng, hắn vẫn cho là Từ Tân Di
thích Thanh Đại, vì sao nghe khẩu khí của Từ Bang Thụy, Từ Duy Chí, lại
là muốn đem Từ Tân Di gả cho mình?
Một đoàn nha hoàn của Quốc Công phủ vây lại, ai nấy che miệng cười không ngừng, lôi lôi kéo kéo Tần Lâm đến phòng khách. Lại thấy nơi này đã
giăng đèn kết hoa, khắp nơi buộc lụa đỏ, đèn lồng đỏ thẫm ngự tứ cũng
treo lên, đã bố trí thành điện đường cử hành hôn lễ.
Tuy là Tần Lâm trí kế đa đoan, lúc này cũng như lọt vào trong mây mù,
bốn phía oanh oanh yến yến vờn quanh, thật giống như Đường Tam Tạng vào
Nữ Nhi quốc.
Chính bài nữ vương Từ Tân Di cũng bị che mắt y như hắn, tỷ muội tốt nhất sắp thành hôn cùng Tần Lâm đã từng có một đêm vui vẻ với nàng, gặp phải sự việc chẳng biết tại sao này rốt cuộc nên khóc lớn một hồi hay là
ngửa mặt lên trời cười to, ngay cả chính nàng cũng không biết lựa chọn
thế nào.
Từ Tân Di lấy chiếc áo choàng hoa da báo đốm tự tay may kia làm quà mừng xếp vào trong cái hộp gấm màu xinh xắn, chuẩn bị vào lúc tham gia hôn
lễ đưa cho Tần Lâm. Có lẽ đây là bộ y phục đầu tiên cũng là cuối cùng tự tay Đại tiểu thư làm ra.
Nhưng ngay buổi chiều Tần Lâm rước dâu (đời Minh thành thân rước dâu vào lúc hoàng hôn, quy định cổ hủ, quả thật hồ đồ), Ngụy quốc phu nhân gọi
con gái vào trong phòng, quấn quít tra hỏi không ngớt, chậm chạp không
cho nàng rời đi.
- Mẹ...
Từ Tân Di không nhịn được nhìn bên cạnh một chút:
- Chuyện con dâu lão Hoàng hàng xóm của tiểu cữu tử của nhị biểu ca bà
ngoại Lang Gia sinh ba, trước đây mẹ cũng nói qua một lần rồi, nếu như
không có chuyện gì khác, con còn phải đi dự hôn lễ của Thanh Đại muội
muội đây, lúc này cũng sắp tới giờ rồi!
- Vậy sao, đã nói qua?
Tròng mắt Ngô Thị đảo một vòng, đang muốn bịa một lý do mới gì đó thoái
thác ngăn chặn con gái, chợt thấy một nha hoàn tâm phúc đi qua cửa, gian giảo nhìn bà ta nháy mắt, dùng ám ngữ nói:
- Hừ, lão Chu hôm nay vận khí không tệ, bắt được một con cá lớn.
Ngô Thị mừng rỡ, lập tức gần đến bên tai Từ Tân Di thần thần bí bí:
- Theo mẹ ra đây, cuối cùng lần này cha anh con cũng không làm hỏng chuyện nữa rồi, ha ha ha...
Từ Tân Di không hiểu chớp chớp mắt, theo sau mẫu thân đi tới đại đường Quốc Công phủ.
Tròng mắt Ngô Thị đảo một
vòng, đang muốn bịa một lý do mới gì đó thoái thác ngăn chặn con gái,
chợt thấy một nha hoàn tâm phúc đi qua cửa, gian giảo nhìn bà ta nháy
mắt, dùng ám ngữ nói:
- Hừ, lão Chu hôm nay vận khí không tệ, bắt được một con cá lớn.
Ngô Thị mừng rỡ, lập tức gần đến bên tai Từ Tân Di thần thần bí bí:
- Theo mẹ ra đây, cuối cùng lần này cha anh con cũng không làm hỏng chuyện nữa rồi, ha ha ha...
Từ Tân Di không hiểu chớp chớp mắt, theo sau mẫu thân đi tới đại đường Quốc Công phủ.
Vì vậy nàng rất nhanh đã thấy cá lớn rơi vào trong lưới.
- Tần... Tần Lâm!
Từ Tân Di sải bước vọt vào trong đại đường, mắt hạnh trợn thật lớn, ngón tay thon dài chỉ vào chóp mũi Tần Lâm, thiếu chút nữa đã cắn phải đầu
lưỡi mình:
- Ngươi... không phải là ngươi thành thân cùng Thanh Đại sao, sao lại
đến nơi này? Còn nữa, vì sao khắp nơi đều buộc gấm màu, đốt nến đỏ?
Tần Lâm ngồi ở trên ghế, Từ Tân Di áp vào quá gần, bộ ngực to lớn cao
ngất cơ hồ áp vào trên mặt hắn, làm cho hắn miệng khô lưỡi khô một trận, lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói:
- Xem ra, dường như, dường như, có lẽ cha cùng ca ca nàng muốn hai ta thành thân...
Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy cùng Tiểu công gia Từ Duy Chí, hai kẻ thành
sự chưa đủ, bại sự có thừa quần là áo lượt đang cười hắc hắc xấu xa,
nhìn dáng vẻ của họ rất là dương dương đắc ý vì màn kịch bắt rể này.
Đương nhiên, Ngô Thị lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía hai người bọn họ,
cũng cổ vũ cho sáng kiến này.
Thành thân cùng Tần Lâm, Từ Tân Di tất nhiên cầu cũng không được, nhưng
dưới tình huống này, ở trong ngày thành thân của Tần Lâm cùng Thanh Đại, hơn nữa sau khi nàng nói với Thanh Đại một phen như vậy... Chuyện của
ngày đó, há không phải là lừa gạt trần trụi, trăm phương ngàn kế gian
trá sao? Hơn nữa còn là đối với tiểu nha đầu tin tưởng vô điều kiện đối
với nàng như vậy, trái tim còn trong suốt hơn cả pha lê...
Trời ạ trời ạ, Từ Đại tiểu thư sắp phát điên, chân bước qua bước lại
không ngừng, nắm chặt tóc mình vô cùng phiền não, đã hoàn toàn nổi giận
với chủ ý bắt rể của cha anh muốn giúp cho mình.
- Dường như có vẻ, không đúng?
Từ Duy Chí chớp chớp mắt.
- Có lẽ, có thể, đã lầm?
Từ Bang Thụy giật giật bộ râu đen.
Ngô Thị bắt đầu oán hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn hai cha con này căm giận cười nhạt, hai người bọn họ sợ đến phát run lên... Nếu như lần này lại xảy ra sai lầm gì đó, sợ rằng cường độ của tiếng rống sư tử Hà Đông sẽ tăng lên trên diện rộng!
Từ Tân Di đột nhiên nắm lấy bả vai của Tần Lâm, mắt hạnh xinh đẹp cùng hắn bốn mắt nhìn nhau:
- Nếu như không muốn để Thanh Đại muội muội đau lòng, chuyện này ngươi phải nghe lời ta!
Tần Lâm gật đầu một cái.
- Cha ta, anh ta đã lầm, thật ra người mà ta thích là Thanh Đại, nhưng bọn họ hiểu lầm giữa hai ta có gì đó...
Dứt lời, Từ Tân Di đã có vẻ thiếu tự tin.
Tần Lâm ngược lại chém đinh chặt sắt nói:
- Giữa chúng ta trong sạch, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!
- Vấn đề lớn...
Từ Tân Di đột nhiên cảm thấy huyệt Thái Dương rất đau, cắn răng nói:
- Cho nên, những lời bọn họ nói, còn có chuyện trong gian đại đường này, thậm chí cũng không thể nói với Thanh Đại một chữ. Chúng ta coi như
chưa hề xảy ra chuyện gì... Đợi lát nữa ta sẽ diễn một tuồng kịch, làm
cho người ngoài xem!
- Không thành vấn đề!
Tần Lâm gật đầu, trong lòng lại mơ hồ có chút nuối tiếc: dường như đề
nghị của Ngụy Quốc Công cũng thật tốt... Khụ khụ, đó là nam nhân, ngươi u mê rồi sao...
- Đi!
Từ Tân Di kéo Tần Lâm, cũng nhanh chóng chạy ra cửa chính.
Ba người Từ Bang Thụy, Từ Duy Chí cùng Ngô Thị ở lại trên đại đường trợn mắt há mồm, nhất thời hoàn toàn bối rối: từ trước đến nay chỉ cảm thấy
tính tình con gái (muội muội) giống như con trai, không ngờ nàng lại
thật sự xem mình như con trai, kẻ mà nàng thích không phải Tần Lâm mà là Lý Thanh Đại.
- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ!
Ngô Thị vỗ đùi:
- Tương lai con gái thành thân cùng ai?
Từ Duy Chí chỉ chỉ đuốc hoa long phượng, yếu ớt nói:
- Hay là, chúng ta bắt Lý tiểu thư tới, cùng muội muội...
Từ Bang Thụy ngây ngốc cùng Ngô Thị đều tát hắn một cái.
Ngoài cửa, Thanh Đại vừa mới đi tới Ngụy Quốc Công phủ, cổng chính mở
rộng, Từ Tân Di sắc mặt sa sầm đi tới từng bước một, bên cạnh là Tần Lâm nở một nụ cười khổ.
Mọi người còn đang mơ hồ, liền nghe thấy Từ Tân Di nghiêm nghị dạy dỗ:
- Tần Lâm, từ trước tới nay bản tiểu thư vẫn xem Thanh Đại như muội muội, nếu ngươi cưới nàng, vậy quyết không được phụ nàng!
Tần Lâm dạ dạ luôn miệng:
- Hạ quan không dám, nhất định cùng nàng đầu bạc răng long, không rời không bỏ.
Từ Tân Di lại nghiêm trang nói:
- Thanh Đại tuổi nhỏ ngây thơ, tin ngươi tin đến mười phần, ngươi cũng không thể lừa gạt đối với nàng!
Tần Lâm sờ sờ mũi, cười nói:
- Hạ quan một mực thành thật, rất thành thật đấy.
Rất thành thật sao? Cũng không thấy… Từ Tân Di đã lấy lại bình tĩnh,
chợt rút ra bảo kiếm đánh keng một tiếng, dùng sức đâm mạnh một cái vào
khung cửa sâu hơn hai tấc, lạnh lùng nói:
- Nếu có phụ Thanh Đại muội tử ta, bản tiểu thư ắt không tha thứ cho ngươi!
Đến đây mọi người mới vừa chợt hiểu ra, thì ra Từ Tân Di bắt Tần Lâm tới là muốn nói những lời này thay khuê trung mật hữu (Bạn gái chí cốt),
ngẫm lại mặc dù trong nghi thức rước dâu bắt đi tân lang xem là hết sức
ly kỳ, nhưng với diễn xuất của Từ Đại tiểu thư, hiện tại xem ra cũng hợp tình hợp lý.
Thanh Đại vốn có chút bất mãn Từ Tân Di bắt Tần ca ca đi, nhưng đã hiểu
một phen khổ tâm của nàng, cũng cảm động không dứt, nhào vào lòng của
nàng như chim yến về tổ.
- Mặc dù giả phượng hư hoàng, tình cảm của nàng cũng thật là làm người ta phải xúc động…
Cao tiểu thư Hàn Lâm phủ tấm tắc khen ngợi luôn miệng.
Thông Chính Ty Hoàng tiểu thư thì không ngừng lau nước mắt ở khóe mắt, ước ao:
- Nếu như khi bản tiểu thư xuất giá cũng có một vị tỷ tỷ anh phong nhuệ khí, anh khí bừng bừng như vậy …
Người đời Minh phóng khoáng rộng rãi trên phương diện đồng tính có chút
vượt qua hậu thế. Mọi người thấy Từ Tân Di tình thâm tỷ muội cùng Thanh
Đại nhưng cũng không hề quá mức ngạc nhiên. Những người lỗ mãng như Lục
Viễn Chí, Hàn Phi Liêm chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười, mà các
phu nhân tiểu thư của phủ đệ hiển quý thậm chí có chút hâm mộ mơ hồ,
nhiều vị tiểu thư xuất giá cũng đang ảo tưởng, lúc này kẻ được Từ Tân Di ôm vào trong lòng không phải là Thanh Đại mà là mình.
Thanh Đại tựa vào vai Từ Tân Di, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà bần thần, thấp giọng nỉ non:
- Từ tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ, tỷ thật là… Chúng ta, chúng ta vĩnh viễn đừng xa nhau mới phải.
- Nha đầu ngốc, cũng đã làm cô dâu lấy chồng, còn nói những lời ngốc này!
Từ Tân Di trìu mến vuốt ve tóc của Thanh Đại.
Cảnh tượng xúc động khiến Cao tiểu thư, Hoàng tiểu thư, rất nhiều thiên
kim khuê các không tự chủ được đưa mắt bắn về phía Tần Lâm đang ở trung
tâm vòng xoáy, ánh mắt thăm dò… Tần trưởng quan nhất thời cảm giác mình
đã thành thủ phạm chia rẽ đôi hoa bách hợp này.
Tần Lâm len lén nhìn hai vị mỹ nữ ôm nhau, Thanh Đại mặc y phục xuất giá của cô dâu, đội mũ phượng vàng ròng, tiểu nha đầu vẫn lộ ra vẻ ngây thơ chưa hết, gương mặt mang theo chút vẻ trẻ con vô cùng kiều mỵ, mắt to
phủ một tầng sương mù trong suốt ướt át, dáng vẻ lại có ngây ngô đặc
biệt của thiếu nữ, giống như trái táo xanh chua ngọt mê người.
Cảnh tượng xúc động khiến
Cao tiểu thư, Hoàng tiểu thư, rất nhiều thiên kim khuê các không tự chủ
được đưa mắt bắn về phía Tần Lâm đang ở trung tâm vòng xoáy, ánh mắt
thăm dò… Tần trưởng quan nhất thời cảm giác mình đã thành thủ phạm chia
rẽ đôi hoa bách hợp này.
Tần Lâm len lén nhìn hai vị mỹ nữ ôm nhau, Thanh Đại mặc y phục xuất giá của cô dâu, đội mũ phượng vàng ròng, tiểu nha đầu vẫn lộ ra vẻ ngây thơ chưa hết, gương mặt mang theo chút vẻ trẻ con vô cùng kiều mỵ, mắt to
phủ một tầng sương mù trong suốt ướt át, dáng vẻ lại có ngây ngô đặc
biệt của thiếu nữ, giống như trái táo xanh chua ngọt mê người.