- Con bà nó, không biết là tên khốn kiếp nào làm, lão tử phải lột da y!
Mã Đức Bảo tức giận nghiến răng nghiến lợi, quân tượng thương vong tuy
không phải là chiến binh, nhưng bọn họ thông thạo kỹ thuật, là tấm bình
phong bảo đảm cung cấp sức chiến đấu, nhiều năm qua theo doanh chinh
chiến, lập được công lao hãn mã. Ai muốn mình không chết ở tiền tuyến
chống giặc Oa, lại gặp nạn chết trong doanh quân mình ở Nam Kinh thái
bình như vậy?
Đúng vào lúc này, chợt nghe nơi xa có người quát to một tiếng:
- Mã Đức Bảo, lão tử lột da của ngươi ra trước!
Một đám Hiệu Úy Thiên Sách Vệ thân hình cao to như tháp sắt giơ cao Phi
Hổ kỳ, Soái Tự kỳ, Trung Quân kỳ, Xung Phong kỳ, cầm kim qua phủ việt,
kim tiên kim giản. Binh mã các vệ đông như kiến không đếm xuể, đám Trung Quân quan, Kỳ Bài quan tiền hô hậu ủng một người thân mặc mãng bào,
chính là Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy.
Tất cả quan tướng đại doanh Chiết binh đều lạy phục xuống rào rào một mảng lớn.
Sắc mặt Từ Bang Thụy đen như trôn chảo, đang trợn mắt nhìn Mã Đức Bảo:
- Mã Đức Bảo, ngươi dám sơ suất thất chức, lười biếng quân cơ, trị quân
qua loa như vậy, làm nổ kho thuốc súng… Bây đâu, bắt lại!
- Mạt tướng biết tội, mạt tướng biết tội!
Mã Đức Bảo liên tiếp dập đầu.
Bảy tám Kỳ Bài quan ùa lên lập tức bắt giữ y, quan tướng đại doanh Chiết binh câm như hến, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.
- Chậm đã!
Chợt trên phế tích vang lên một tiếng kêu.
Là ai còn dám ngăn trở Ngụy Quốc Công đang trong cơn nổi giận lôi đình?
Các Đô Chỉ Huy Thiêm Sự, Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri kinh vệ theo Từ
Bang Thụy tới nhất tề giương mắt nhìn, chỉ thấy trên đống phế tích có
hai người đang đứng, trong lúc toàn thể quan tướng đại doanh Chiết binh
quỳ xuống ra mắt Ngụy Quốc Công, tất nhiên đặc biệt nổi bật.
Hơn nữa hai người này khắp người đầy bụi giống như mới từ dưới lòng đất
chui ra ngoài, còn che mặt, không biết lai lịch thế nào, nhất thời làm
chúng Chỉ Huy Sứ sợ hết hồn, chỉ cho là thích khách từ đâu tới.
Có Chỉ Huy Sứ tánh khí nóng nảy, rút kiếm ra giơ cao trong tay, bộp chộp quát lớn:
- To gan…
Đồng liêu vội vàng kéo kéo y mấy cái:
- Là Đại tiểu thư!
May là vị Chỉ Huy Sứ này tình thế cấp bách trí sinh phúc chí tâm linh, ngay sau đó nói:
- To gan thật, Mã Đức Bảo!
Đáng thương Mã Tham Tướng, lại một lần nữa vạ lây vô cớ.
Từ Bang Thụy mới vừa rồi còn thổi râu trừng mắt, vừa nghe ra là thanh âm nữ nhi lập tức vui vẻ ra mặt, nhảy xuống ngựa, vừa đi vừa nói:
- Vì sao lại ra nông nỗi này, giống như vừa từ trong đống đất chui ra, trở về xem mẹ con thu thập thế nào.
- Hạ quan tham kiến Từ Công gia!
Tần Lâm khom người thi lễ.
Tần Lâm khắp người bụi đất lại che mặt, Từ Bang Thụy không có nhận ra
hắn, sau khi phát hiện là hắn nhất thời lại vui mừng. Vốn còn muốn phát
lạc nữ nhi mấy câu, lần này cũng không nói nữa, cười hì hì hướng về phía Tần Lâm gật đầu, nhìn chúng tướng xung quanh:
- Chư vị, Tần trưởng quan đây mới gọi là công trung với nước! Tuy bị
triều đình cách chức lưu nhiệm nhưng không một câu oán hận nào, vẫn ra
sức làm việc, nghe thấy vụ nổ cũng không ngại vất vả từ trong thành chạy tới điều tra, quan triều Đại Minh ta làm được như vậy cũng vô cùng hiếm có… Hừ, chỉ vì lỗi nhỏ đã cách chức hắn, chẳng phải là làm nguội lạnh
lòng trung thành ra sức cho triều đình của anh hùng hào kiệt hay sao?
Từ gia từ khi Đại Minh khai quốc thăng trầm với nước, có Đại Minh đã có
Ngụy Quốc Công, cho nên trong lời nói Từ Bang Thụy ngấm ngầm chỉ trích
Trương Cư Chính, cũng không cố kỵ gì.
Chúng quan tướng lại không biết chuyện này, lập tức lời nịnh nọt vang
lên như nước thủy triều, khen lớn Tần Lâm. Đám Du Kích, Thiên Tổng đại
doanh Chiết binh cũng không dám nói, quyết định không hề biết sự thật
Tần Lâm tới đây thật ra là vì thi bắn.
Từ Bang Thụy âm thầm vui vẻ, vô cùng đắc ý vì mình đã ‘Khích bác’ Tần
Lâm cùng Trương Cư Chính, sau đó lại nghiêm mặt quát Mã Đức Bảo:
- Mã Tham Tướng, ngươi xem thử ngươi xử lý chuyện này thế nào? Nếu ngươi có được một phần mười trung thành như Tần Phó Thiên Hộ, cũng sẽ không
để cho kho thuốc súng nổ tan tành như vậy.
Mã Đức Bảo lần thứ ba vạ lây, mặt tái xanh, thầm than tự mình xui xẻo, lần này sợ rằng không chỉ mất chức là có thể chấm dứt.
- Phụ thân, chuyện này sợ rằng không thể hoàn toàn trách Mã Tham Tướng đây!
Từ Tân Di đột nhiên nói một câu như vậy.
Tần Lâm chỉ dấu vết trên mặt đất cho Từ Bang Thụy thấy:
- Vết nám đen này nhìn qua chính là dùng dây dẫn hỏa làm nổ thuốc súng
lưu lại, như vậy rất có thể chính là cố ý phá hoại. Mặc dù Mã Tham Tướng vẫn có tội trị quân không nghiêm, nhưng cũng không tiện quy hết trách
nhiệm cho một mình y.
- Là như vậy sao...
Từ Bang Thụy vuốt râu ria, cười trộm quỷ dị, liền kêu tả hữu tạm thời thả Mã Đức Bảo.
Mã Tham Tướng lại dập đầu lạy ba cái mới bò dậy, trong lúc nhất thời cảm kích Tần Lâm tận xương tủy.
Từ Bang Thụy chợt đổi giọng, nghiêm trang trịnh trọng nói với Tần Lâm:
- Bản công ủy thác Tần Phó Thiên Hộ điều tra án này, nếu có thể tra rõ vụ án, bản công bảo cử ngươi phục hồi chức quan như cũ!
Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy là bị kho thuốc súng nổ tung làm cho kinh
động, lo lắng trong doanh có biến mới điểm binh tới đây. Nếu toàn doanh
bình yên, cũng không có ồn ào náo loạn, chẳng qua là vụ án kho thuốc
súng bị người làm nổ thông thường, y sẽ yên tâm rời đi.
Dĩ vãng Từ Bang Thụy gặp phải nữ nhi chạy loạn như vậy ở bên ngoài, luôn luôn bày ra dáng vẻ phụ thân Đại nhân, làm bộ khiển trách mấy câu cho
người ngoài thấy, có lúc còn muốn bắt nàng về. Dĩ nhiên hoàn toàn không
trở ngại Từ Đại tiểu thư lần sau tiếp tục ra cửa cưỡi ngựa đi săn, văn
võ quan viên bên trong bên ngoài Nam Kinh thành đã quá quen thuộc với
cảnh tượng này.
Nhưng lần này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái chính là, rõ
ràng toàn thân nữ nhi đầy bụi giống như vừa chui trong hầm đất ra, Từ
Bang Thụy lại không nói gì cả, chỉ cười hì hì nhìn nàng cùng Tần Lâm gật đầu một cái, đã mang binh trở về thành.
Tính tình Mã Đức Bảo cũng coi như thông minh lanh lợi, bằng không không
có bối cảnh chỗ dựa, chỉ bằng vào tắm máu sa trường anh dũng chiến đấu,
tối đa cũng chỉ có thể làm tới Thiên Tổng, Bả Tổng, tuyệt không thể nào
làm được chính tam phẩm Tham Tướng hàm Đô Chỉ Huy Thiêm Sự, vừa nhìn
thấy cảnh tượng này trong lòng đã có chủ ý.
Không ít quan quân cũng nhìn ra manh mối, dường như không những Tần Lâm
có quan hệ rất tốt với Từ Đại tiểu thư, ngay cả Quốc Công gia cũng hết
sức coi trọng đối với hắn. Sau này chúng ta phải nghĩ biện pháp kết giao tình với hắn.
Duy nhất không hiểu lại là người trong cuộc Từ Tân Di, nàng hoàn toàn
không lãnh hội nỗi khổ của phụ thân, nhìn về phía Tần Lâm cười ha hả:
- Hôm nay may quá, trước kia gặp phụ thân ở bên ngoài, cho dù là không
mắng cũng phải phát lạc mấy câu, hôm nay rất kỳ quái, uống lộn thuốc rồi sao?