- A Di Đà Phật, lão nạp được thập phương cung dưỡng, tự nhiên phải ra chút lực bạc vì chúng sinh trong thiên hạ.
Hai tay Uy Linh Pháp Vương tạo thành chữ thập, dáng vẻ hết sức lưu manh.
Từ Văn Trường bật cười ha hả, nếu Hoàng Đài Cát vẫn không cam lòng, vọng
đồ bằng vào võ lực ngóc đầu, trên tay Tần Lâm còn có quân chỉ Thái Sư
thân bút viết cho Tổng Đốc Tuyên Đại, Trấn Sóc tướng quân, Chinh Tây
Tiền tướng quân… tuyệt không ngại giáng cho Hoàng Đài Cát một đòn phủ
đầu.
Tần Lâm cũng không phát ra tiếng cười khành khạch quái dị như trước, mà nhìn Uy Linh Pháp Vương khẽ cau mày:
- Ta đang suy nghĩ, có thể chuyện này không đơn giản như tưởng tượng…
- Tại sao?
Từ Văn Trường nhướng cao đôi mày bạc, Uy Linh Pháp Vương cũng gãi gãi đầu.
- Chuyện Bả Hán Na Cát là do bệnh đậu tằm mà ra. Mới vừa rồi bản quan chợt nghĩ, mùa này ở đâu có đậu tằm non?
Tần Lâm dứt lời, chân mày đã cau chặt.
Vào thời này không có nhà mát trồng trọt rau quả trái mùa gì cả, tối đa
Hoàng gia kinh sư chỉ làm những gian nhà đất nguyên thủy giữ ấm, mùa
Đông trồng được vài loại rau tươi cũng chỉ cung phụng cho đế hậu, hoặc
ban thưởng cho lão thần thân tín mà thôi.
Như vậy lúc này đang là cuối mùa hè đầu mùa Thu, đậu tằm trong quan nội đã không còn bán nữa,
cho dù là còn cũng đã già tới mức nhai không nổi, ở đâu còn có đậu tằm
tươi non như vậy?
- Thanh Hải, chỉ có một vài chỗ Thanh Hải bây giờ còn có đậu tằm non!
Từ Văn Trường một lời vạch trần chỗ mấu chốt.
Sắc mặt Uy Linh Pháp Vương lập tức sa sầm, gần đây Thanh Hải Hoàng giáo
ngày càng hưng thịnh, Bạch giáo e sợ khó giữ được địa bàn, hàng năm Uy
Đức Pháp Vương đi tới một dãy Thanh Hải truyền giáo hoằng pháp, trấn áp
khí vận Hoàng giáo. Nếu như Hoàng Đài Cát mời được vị đại Phật này tới,
vậy sẽ hết sức phiền phức.
Nghĩ đến khả năng Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ (hàng giả gặp hàng thật), Uy Linh Pháp Vương không khỏi tâm sự trùng trùng.
- Sợ gì chứ, chỉ cần chúng ta an bài thật kỹ một phen, cho dù là Uy Đức Pháp Vương tới cũng không sợ!
Tần Lâm trấn an mấy câu, lại nói:
- Hoàng giáo cũng không có nhân vật thần công cái thế, vì sao những năm
gần đây có thể làm cho Bạch giáo phải lo trước lo sau như vậy? Lão mũi
trâu hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu có thể lãnh ngộ được vậy sẽ có khả năng
khai tông lập phái, tương lai ắt sẽ là Liên Hoa Sinh, Bát Tư Ba thứ hai.
Uy Linh Pháp Vương cũng vì quá quan tâm mà bị loạn, được mấy câu nói Tần
Lâm thức tỉnh, thoáng như thể hồ quán đỉnh, chắp tay hành lễ:
-
Thiện tai, không tức là sắc, sắc tức là không, thật thật giả giả, giả
giả thật thật, hết thảy chỉ là mộng ảo bọt nước mà thôi, hà tất phải
phân thật giả? Một khi ngộ đạo, đắc chứng Bồ Đề, lão tăng cũng là Như
Lai!
Trời ơi, thật ra Uy
Linh Pháp Vương muốn nói chỉ cần có tín đồ chịu tin tưởng, Lý Quỷ cũng
có thể hóa thành Lý Quỳ. Nhưng lão lại dùng lời lẽ nghĩa chính từ nghiêm như vậy, quả thật hạ lưu.
Tần Lâm trợn mắt một cái nhìn Uy Linh Pháp Vương, không có lời nào để nói lão lưu manh này.
Từ Văn Trường nghe thấy Uy Linh Pháp Vương nói như vậy cũng cúi đầu rơi vào trầm tư, chốc lát sau mới nói:
- Tần trưởng quan, lão đầu tử đột nhiên nhớ tới từng thấy qua mấy người
Hán ở trong doanh Tam Nương Tử. Ta nghe thấy bọn họ nói với võ sĩ Mông
Cổ Tam Dương đại kiếp, Di Lặc trùng sinh gì đó, chẳng lẽ là dư đảng của
Bạch Liên Bắc tông? Hỏi Tam Nương Tử nhưng nàng chỉ cười không chịu nói
gì, ta thấy chúng ta vẫn nên đề phòng là hơn!
Năm đó Triệu Toàn
Triệu Hoành Bắc chiêu mộ Hán dân đến Tái Ngoại có tới cả chục vạn, triều đình chỉ tru diệt mấy chục tên thủ ác, Bắc tông vẫn có không ít người ở lại trên thảo nguyên. Trong đó phần lớn chạy tới Thạch Phật khẩu đã bị
Tần Lâm tiêu diệt lần trước, nhưng cũng còn không ít cá lọt lưới.
-----------
Đồng thời Tần Lâm thương nghị với Từ Văn Trường, bên trong doanh Chung Kim
Cáp Truân, Bạch Liên giáo chủ đang ngồi trên ghế thượng khách.
Tay Tam Nương Tử cầm một khoanh nhang thơm ngát, khuôn mặt trắng nõn mịn
màng hiện tại trở nên đỏ ửng, lộ ra vẻ thành kính và vui sướng, lạy phục xuống trước mặt một pho tượng Phật Di Lặc bằng vàng cao chừng một
thước:
- Tín nữ cảm tạ Phật gia, cảm tạ Phật gia đưa oan gia kia
về lại bên người tín nữ. Nếu có thể giúp con trai tín nữ Bất Tháp Thất
Lý leo lên vương vị, thỉnh nguyện tạo dựng kim thân, thất bảo thờ phụng.
Bạch Liên giáo chủ hắng giọng nói:
- Muội muội đã sớm nói, chỉ cần tôn phụng Phật Di Lặc tất có thể được Vô
Sinh Lão Mẫu bảo vệ. Không chỉ có tâm tưởng sự thành, tương lai còn có
thể độ Tam Dương hạo kiếp, linh hồn thăng lên quê quán chân không, hưởng phúc báo vô biên.
Tam Nương Tử ngẩn ra, lắc đầu cười nói:
- Ta cũng không cần quê quán chân không, phúc báo vô biên gì cả. Chỉ cần
Bất Tháp Thất Lý leo lên vương vị, còn ta một thân tự do, có thể cùng
oan gia kia như chim liền cánh, như vậy cũng đã thỏa mãn tâm nguyện.
Bạch Liên giáo chủ thầm nhủ trong lòng nữ tử thảo nguyên này quả thật vô
cùng cởi mở, nói cái gì ‘như chim liền cánh’ mà không đỏ mặt chút nào.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn bất động thanh sắc, ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua trên bàn, âm thầm thúc giục nội kình nhẹ nhàng vỗ một cái, một miếng gỗ đứt ra bằng phẳng rơi xuống.
- Tam Nương Tử yên tâm, bản giáo chủ giết Hoàng Đài Cát như giết một con chó!
Đồng tử của Bạch Liên giáo chủ lạnh còn hơn cả băng đóng vạn năm trên đỉnh Côn Lôn.
- Muội muội, muội muội thật là lợi hại!
Tam Nương Tử cười khanh khách che giấu kinh ngạc trong lòng, sắc mặt vô cùng rạng rỡ, lại lớn tiếng gọi:
- Bất Tháp Thất Lý, mau vào bái kiến di nương!
Bất Tháp Thất Lý nghênh ngang tiến vào trong, thấy Bạch Liên giáo chủ là
một vị mỹ nhân lạnh như băng sơn, lập tức ngây người ra tại chỗ, nói thế nào cũng không chịu quỳ lạy:
- Ngạch cát, vị tỷ tỷ này cũng không lớn hơn hài nhi mấy tuổi, tại sao phải gọi nàng là di nương?
Bạch Liên giáo chủ tu luyện Bạch Liên Triều Nhật thần công đã đến cảnh giới
tầng thứ tám, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khí huyết vận chuyển viên
thông như ý, tự nhiên có thuật trú nhan. Lại thêm dung mạo nàng cực kỳ
xinh đẹp, cho nên bình thời thường dùng mặt nạ bạc che giấu mặt mũi thật để tránh giáo chúng tầng dưới chót nhìn thấy cảm thấy kinh ngạc. Lúc
này nàng đã tháo mặt nạ xuống, nhìn qua giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Bất Tháp Thất Lý năm nay vừa mới mười ba tuổi, trẻ con thảo nguyên trổ mã sớm, chính là tuổi huyết khí phương cương, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Trên thảo nguyên không có nhiều quy củ như vậy, Tam Nương Tử thấy vậy liền che miệng cười nói:
- Giáo chủ muội muội, xem ra con ta thật sự thích muội, chẳng hay muội đã có ý trung nhân chưa, nếu như chưa có...
- Bản giáo chủ trọn đời kính phụng Vô Sinh Lão Mẫu, cũng không có chút tình yêu nam nữ nào...
Bạch Liên giáo chủ lạnh lùng nói, ngón tay giấu trong tay áo bất động thanh sắc bắn hai cái.
Hai đạo ám kình cách không bay ra, Bất Tháp Thất Lý đứng bên ngoài
mấy bước nhất thời cảm thấy đầu gối tê chồn, không tự chủ được sụp
xuống, chính là một chiêu Đồng Tử Bái Quan Âm, phịch một cái trán dập
xuống đất.
Tam Nương Tử bật cười ha hả, cũng không cho là hỗn xược. Bất Tháp Thất Lý bò dậy, gãi đầu ngơ ngác không hiểu, hồi lâu mới nói:
- Ôi chao, tiên nữ tỷ tỷ, tiên thuật của tỷ thật là lợi hại.
Bạch Liên giáo chủ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng
thân mang tuyệt thế thần công, vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo, là chủ nhân
đệ nhất thiên hạ thần giáo, thật sự có thể nói là dưới mắt không người.
Tự nhiên coi những nhân vật phong vân nhất thời như Hoàng Đài Cát, Uy
Linh Pháp Vương, Thạch Tự Nhiên Bạch Liên Bắc tông vân vân hết sức tầm
thường.
Thình lình trên gương mặt trắng nõn mịn màng của nàng hiện lên một vầng mây đỏ, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, xoay người lại nói:
- Tam Nương Tử, đại ma đầu Cẩm Y Vệ tới, bản giáo chủ không tiện chạm mặt với hắn, xin hai vị giữ bí mật giùm bản giáo chủ.
Dứt lời nàng vội vã xoay người rời đi, mơ hồ có hơi hoảng hốt.
Tam Nương Tử nhìn ra bên ngoài xem thử, là Tần Lâm và Từ Văn Trường tới,
Bạch Liên giáo chủ gọi đại ma đầu Cẩm Y Vệ dĩ nhiên không phải Từ Văn
Trường, mà là vị Khâm Sai đại thần trẻ tuổi kia. xem chương mới tại
tunghoanh(.)com
- Xem ra giữa giáo chủ muội muội và Tần Khâm Sai dường như có cố sự nào đó…
Tam Nương Tử vô cùng am hiểu quan sát sắc mặt đoán ý, loáng thoáng nhìn ra
chút manh mối. Mày liễu nàng khẽ nhếch lên, mặt lộ ra nét vui vẻ.
Đương nhiên Tần Lâm và Từ Văn Trường không nhìn thấy một bóng người yểu điệu
lướt đi nhanh như tên bắn. Hai người bọn họ cùng đi vào trướng, Từ lão
đầu cũng bất chấp Bất Tháp Thất Lý có mặt tại trường, chạy tới chộp lấy
tay Tam Nương Tử:
- Chung Kim, tốt quá, may nhờ Tần trưởng quan
thành toàn, hắn đã thuyết phục Bả Hán Na Cát giúp Bất Tháp Thất Lý thừa
kế vương vị, sau đó hai chúng ta, hai chúng ta...
- Có thể làm phu thê thật sự rồi!
Tam Nương Tử nói hết lời giúp lão, sắc mặt đầy đặn thành thục hơi đỏ lên, hết sức xinh đẹp động lòng người.
Tần Lâm nhìn hai người bọn họ, lại nhìn sang Bất Tháp Thất Lý, ho khan hai tiếng, đưa tay sờ đầu tên đại tiểu tử này:
- Tiểu tử, có bằng lòng Từ thúc thúc trở thành phụ thân của ngươi không?
- Tại sao phải làm phụ thân ta?
Bất Tháp Thất Lý không vui nghiêng đầu né tránh, tỏ vẻ khó hiểu nói:
- Phụ thân ta rất xấu xa, Từ thúc thúc là người tốt, ta cũng không thích y biến thành như phụ thân vậy.
Tần Lâm vốn còn muốn phô trương bản lãnh dẫn dắt tâm lý, khai thị cho thiếu niên đối mặt với cục diện mẫu thân sắp đi bước nữa này, hiện tại xem ra là hoàn toàn không cần thiết.
Thứ nhất, Yêm Đáp Hãn thật sự
khiến cho người ta không thích, một lão nhân cướp lão bà của cháu trai
ruột, chiếm đoạt ngoại tôn nữ mình, hành vi bình thời thế nào có thể
tưởng tượng được. E rằng ai ai cũng hy vọng lão sớm chầu trời, nên Bất
Tháp Thất Lý cũng không có chút tình cảm nào với lão.
Thứ hai,
trên thảo nguyên không có trinh tiết bài phường, nữ tử tái giá là chuyện hết sức bình thường. Dân tộc thảo nguyên có vị Thái hậu ở góa cực kỳ
nhàm chán, con trai làm Hoàng đế còn đặc biệt tìm nam tử đẹp để hiếu
kính mẫu hậu mình.
Bất Tháp Thất Lý hoàn toàn không hiểu nhìn Tần Lâm một chút, tự tay bưng chén trà sữa cho Từ Văn Trường:
- Từ thúc thúc, nếu con có thể leo lên vương vị, sau khi mẫu thân gả cho người sẽ phải nhờ người chiếu cố nhiều hơn.
- Con ta thật ngoan!
Tam Nương Tử cười tít mắt, xoa đầu con mình.
Từ Văn Trường uống trà sữa cũng cảm thấy buồn cười, phong tục thảo nguyên
và Hán địa thật là khác biệt một trời một vực. Nếu như ở Trung Nguyên,
sợ rằng con trai nhà này đã rút vũ khí ra đánh đuổi lão đi, lấy đâu ra
trà sữa uống, nằm mơ!
Tần Lâm và Từ Văn Trường nói ra hết những
an bài gần đây, Tam Nương Tử không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến của mình.
- Đúng rồi, phải chăng là người của Bạch Liên giáo đã tới nơi này?
Cuối cùng Từ Văn Trường hỏi.
- Có!
Tam Nương Tử trợn to hai mắt, đang lúc Tần Lâm cùng Từ Văn Trường cho là có tin tức mấu chốt gì đó, nàng cười nói:
- Tám chín phần mười Hán dân trong một dãy Phong Châu là năm đó Triệu
Toàn mang ra, Bạch Liên giáo đồ còn rất nhiều. Ít ngày trước còn có
người khuyên ta cung phụng Vô Sinh Lão Mẫu, dĩ nhiên ta không có đáp
ứng.
À, thì ra nàng nói là dư nghiệt Bạch Liên Bắc tông, toàn bộ
kẻ thủ ác đã bị giết, những tên còn lại trên thảo nguyên này không ngoài tàn binh bại tướng mà thôi, đã không đáng để lo nữa.
Từ Văn Trường thở phào nhẹ nhõm, không hề hỏi tới nữa.
Tần Lâm vẫn có chút không yên lòng, cẩn thận dặn dò:
- Bạch Liên giáo hung hiểm ác độc, tàn bạo đáng sợ, hơn nữa giáo chủ bọn
họ là một mẫu dạ xoa vừa hung lại ác giết người không chớp mắt, nếu như
lấy được tin tức của bọn họ, nhất định phải mau chóng thông báo bản
quan!
- Đó là dĩ nhiên...
Tam Nương Tử ngoài miệng đáp
ứng, trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả, cái gì là mẫu dạ xoa vừa hung
lại ác giết người không nháy mắt? Rõ ràng là một mỹ nhân đẹp như thiên
tiên, chẳng qua là lạnh lẽo tới mức khiến cho người ta xa cách. Hừ hừ,
chỉ sợ là ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, cho nên nàng mới hóa
thành mẫu dạ xoa trước mặt ngươi…
Tần Lâm lại nói mấy câu cùng Từ Văn Trường, lưu lão Từ lại, một mình rời đi.
Nóc đại trướng màu trắng mơ hồ có điểm khác thường, phải cẩn thận quan sát
mới có thể phát hiện, Bạch Liên giáo chủ giống như một mảnh bông bay
phất phơ bám trên nóc trướng. Y phục thuần trắng của nàng hòa làm một
thể với cả trướng, nếu như không cật lực quan sát sẽ không thể nào nhìn
thấy.
- Quả thật muốn nhịn cũng không được, dám nói ta là mẫu dạ xoa… Ai cha cha, tức chết bản giáo chủ!
Bạch Liên giáo chủ nghiến răng nghiến lợi, lặng yên không một tiếng động từ
trên nóc trướng trượt xuống, bước chân vội vã đi về phía doanh trướng
‘thương đội’ của nàng, trong lúc vội vàng quên cả mang mặt nạ của mình
lên hoặc cải trang che đi dung mạo.
Vừa đúng lúc hai tên binh sĩ
Mông Cổ tuần tra tới đây, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng nhất tề
ngây dại, nước miếng chảy ròng ròng.
- Nhìn cái gì vậy?!
Bạch Liên giáo chủ tức giận tiện tay đánh một quyền vào cọc gỗ bên cạnh.
Ầm một tiếng vang lên, ít nhất hơn mười trượng lan can trại bằng gỗ theo đó sụp đổ.
Ôi chao, lúc này Bạch Liên giáo chủ mới phát giác không ổn, vội vàng thi
triển khinh công, thân ảnh màu trắng thấp thoáng giữa đám trướng bồng,
nhất thời biến mất không thấy bóng dáng.
Tên binh sĩ Mông Cổ há to miệng:
- Tiên… tiên nữ!
Tên còn lại như người say rượu:
- La… la sát!
Hôm sau, chuyện hai tên binh sĩ Mông Cổ tuần tiễu ban ngày gặp phải nữ quỷ bắt đầu lan truyền trong quân doanh Tam Nương Tử.
Dựa theo truyền thống, trước khi chôn Yêm Đáp Hãn sẽ cử hành một lần đại
hội hoằng pháp quy mô chưa từng có, sau đó Yêm Đáp Hãn nhập thổ vi an,
tân Hãn Vương sẽ thừa kế vương vị.
Bởi vì lần đại hội hoằng pháp này, triều đình phái tới thánh thức
nhất thiết vô lượng Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ, uy danh vị này lan xa
với Tuyết Vực cao nguyên, hai bờ Đông Tây Thanh Hải hồ cùng Phật tử Tây
Thiên thảo nguyên Mông Cổ. Cho nên chẳng những hữu dực tam vạn hộ Thổ
Mặc Đặc, Ngạc Nhĩ Đa Tư, Vĩnh Tạ Bố cơ hồ dốc hết trọn ổ mà ra, ngay cả
tả dực tam vạn hộ khá xa Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ cũng có không ít người tới.
Nghe nói Đại Hãn Đồ Môn Hãn có kim ấn Mông Cổ Đại
Hãn, được cả Mông Cổ công nhận là người thừa kế gia tộc hoàng kim cũng
cảm thấy ghen tỵ đối với chuyện này. Nếu không phải là bất hòa cùng Yêm
Đáp Hãn, y sẽ đích thân tới nơi này.
Quy Hóa thành tọa lạc trên
Thổ Mặc Xuyên, bốn phương tám hướng đều có lều trướng dân du mục dựng
lên, trâu dê từng đàn giống như mây bay trên trời. Dân du mục Thổ Mặc
Đặc bộ ưỡn ngực tự hào đón khách, khoác lác rằng bọn họ được Pháp Vương
quán đỉnh ban phúc, đồng thời không tránh khỏi âm thầm oán trách, sợ
rằng cỏ xanh trên thảo nguyên này sẽ không đủ ăn nữa.
Phía Nam
Quy Hóa thành dùng những súc gỗ thật to dựng lên một cái đài cao, trang
trí vàng bạc, tơ lụa ngũ sắc và pháp khí đủ các màu sắc, lộ ra vẻ hết
sức thần thánh trang nghiêm. Nơi đây chính là pháp đàn dành cho Uy Linh
Pháp Vương lên đài giảng pháp phổ độ chúng sinh.
Lúc này đang là
khoảnh khắc tối nhất trước khi trời sáng, trên thảo nguyên đen kịt một
mảnh, lại có vô số cây đuốc hội tụ thành một biển lửa, tâm trạng mọi
người cũng lay động giống như ngọn lửa đuốc trong tay.
Đợi đến
trời sáng, thần thánh cát tường Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ sẽ đăng đàn thuyết pháp, tụng kinh cầu phúc cho tất cả tín đồ.
Rốt cục mặt trời ló dạng ở cuối đường chân trời, tia nắng ban mai đầu tiên đã chiếu lên đài cao.
Trời ơi, thật sự là một cảnh tượng thần kỳ! Trong khoảnh khắc này cả vùng
đất dưới chân còn là một mảnh bóng tối, pháp đàn ngũ sắc cùng vàng bạc
pháp khí trang trí đã được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh rực rỡ, vô
cùng trang nghiêm tráng lệ.
Trên pháp đàn, không biết lúc nào Uy Linh Pháp Vương đã ngồi đả tọa trên đó, tắm ánh nắng sáng sớm, toàn thân nổi lên màu vàng rực rỡ, đầu đội Thất
Bảo Tỳ Lư mão ánh vàng bắn ra bốn phía. Thân lão mặc một bộ áo cà sa cẩm lan phạm văn phát ra từng vầng mây đỏ, Pháp Vương nhắm cặp mắt làm ra
vẻ đang minh tư khổ tưởng, pháp thể trang nghiêm thậm chí chói lọi hơn
cả ánh mặt trời, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Đây... Đây là Pháp Vương lấy bản thể hiện ra bảo tướng Đại Nhật Như Lai!
Đám Lạt Ma từ chùa miếu nơi khác tới xem lễ kinh ngạc kêu lên.
Nhất thời mọi người như mê như say, một số gần như điên cuồng, vô số người
đảnh lễ quỳ lạy Uy Linh Pháp Vương, tiếng hoan hô giống như sóng biển
dâng cao hết đợt này sang đợt khác.
Ngay cả Hoàng Đài Cát đang
ngồi trong lều che nắng dưới đài cũng bị cảnh tượng này làm cho giật
mình kinh hãi không ít. Đám thân tín của y như Khoát Nhĩ Chích, Cổ Nhĩ
Cách Đài Cát phải dốc hết toàn lực mới có thể nhịn được kích động muốn
quỳ sụp xuống bái lạy.
Bởi vì độ sáng thân thể Uy Linh Pháp Vương căn bản không phải ánh mặt trời chiếu là có thể hình thành, có thể nói
không khoa trương chút nào, quả thật lão chính là một mặt trời khác mọc
lên trên thảo nguyên.
Đây rõ ràng là pháp tượng Đại Nhật Như Lai hiện thân.
Dĩ nhiên ở cách khá xa, mọi người không nhìn thấy trán Uy Linh Pháp Vương
chảy mồ hôi cuồn cuộn. Áo lót vị Phật gia này đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, da bị nướng nóng bừng bừng. Nếu không phải là trước đó lão đã uống thật nhiều thuốc giúp cho thân thể mát mẻ, lúc này đã sớm bị trúng nắng cảm
mạo.
- Khốn kiếp, mau thu bớt đi, các ngươi muốn nướng chết Phật gia hay sao?
Uy Linh Pháp Vương không nhịn được mắng.
- Được được, thu thì thu, làm gì mắng chúng ta?
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử lẩm bẩm, bị A Sa hung hăng trợn mắt nhìn một cái,
rốt cục hết sức miễn cưỡng đi thu hồi vài cái gương lớn.
Phù... Uy Linh Pháp Vương thở dài một hơi, bưng bát đồng trước người lên nhấp
một hớp nước lạnh, chợt cảm thấy ngọn gió thảo nguyên thổi tới vô cùng
mát mẻ.
Kế sách Đại Nhật Như Lai hiện thân là chủ ý Tần Lâm đưa ra, thật ra thì rất đơn giản:
Tần Lâm mang theo không ít gương lớn Tây Dương chuẩn bị làm lễ vật lung lạc quý tộc thảo nguyên. Đồ chơi này đến từ Bồ Đào Nha, ở Hán địa tương đối ít, trên thảo nguyên càng vô cùng hiếm.
Kết quả vừa đúng lúc gặp phải Uy Linh Pháp Vương đăng đàn thuyết pháp, hắn bèn để cho Không
Thanh Tử, Vân Hoa Tử cùng A Sa mỗi người cầm vài cái gương lớn như vậy.
Trước đó đã điều chỉnh góc độ xong xuôi, gắn gương vào Phật tượng, pháp
khí, phướn… trên pháp đàn, khiến cho tín đồ bên dưới đài không nhìn
thấy, lại có thể phản xạ ánh mặt trời chiếu lên người Uy Linh Pháp
Vương.
Quả nhiên, một chiêu Đại Nhật Như Lai hiện thân Pháp Tướng nhất thời làm cho toàn trường cơ hồ sôi trào, chẳng qua là Uy Linh Pháp Vương chịu nóng không được nữa, da lão cũng sắp bị ánh mặt trời nướng
chín. Hai tên ngốc Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không biết nặng nhẹ còn
muốn chơi tiếp, may nhờ A Sa bắt bọn họ thu bớt gương, bằng không Pháp
Vương lão nhân gia sẽ phải trúng nắng hôn mê tại chỗ.
- Ôi, muốn chiêu mộ tín đồ, ngưng tụ tín ngưỡng cũng không dễ dàng, chuyến này Đạo gia thật là khổ cực…
Uy Linh Pháp Vương lau mồ hôi trán, bắt đầu tuyên giảng Phật pháp.
Bên dưới đài, lều che nắng của Tam Nương Tử và Hoàng Đài Cát đối diện cách xa, bọn Tần Lâm và Từ Văn Trường cũng ngồi trong đó.
- Coi như chuyến này lão trọc đã phải dốc hết toàn lực…
Từ Văn Trường thấp giọng cười nói:
- Người này từ Đạo vào Thích, cũng giống như Lão Tử qua Hàm Quan, nói
không chừng trăm ngàn năm sau lại là một vị Phật gia được thập phương
cúng dường hương hỏa, cũng có người sẽ dựng tượng của lão, dâng hoa tươi nhang đèn đảnh lễ quỳ lạy.
Tần Lâm cũng cười:
- Lão muốn
ngộ thông nhân quả, đắc chứng Bồ Đề, tự nhiên phải ra chút sức lực. Mới
vừa rồi ta thấy nếu không phải là thu gương nhanh một chút, Uy Linh Pháp Vương phải đổi tên là Vịt Quay Pháp Vương rồi.
- Các ngươi nói gì vậy?
Tam Nương Tử cười khanh khách hỏi, ánh mắt nhìn Từ Văn Trường tràn đầy tình ý ngọt ngào không thể tách rời ra.
- Không có gì, không có gì...
Từ Văn Trường tỏ vẻ xấu hổ vô cùng.
- Hừ, các ngươi giở trò quỷ, còn tưởng ta không biết hay sao?
Tam Nương Tử lặng lẽ bấm Từ Văn Trường một cái.
- Ừm, lần đầu tiên bản quan cảm thấy mình trở thành người dư thừa...
Tần Lâm cười hăng hắc.
Tam Nương Tử che miệng cười vui vẻ:
- Tần trưởng quan chỉ nói đùa, chờ con gái của ta lớn thêm vài tuổi nữa, sẽ chiêu ngươi làm con rể vậy!
Tam Nương Tử được xưng đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên, con gái của nàng hơn phân nửa cũng là mỹ nhân.
Da mặt Tần Lâm cực dày, thuận theo thời thế hỏi tới:
- Xin hỏi lệnh ái nhan sắc thế nào, sinh thần bát tự ra sao, hiện tại đã được mấy cái xuân xanh?