- Con gái của ta đương nhiên là thiên tư quốc sắc...
Tam Nương Tử bấm đầu ngón tay tính toán:
- Tuổi ư, nó sinh năm con cọp theo Tạng lịch, năm nay tính tuổi giả cũng đã được bốn tuổi.
Tần Lâm chắp tay xá xá, ngậm miệng lại không nói nữa.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực ôm bụng cười thầm, Tần trưởng quan cũng có khi phải nếm mùi đau khổ.
Tam Nương Tử tươi cười rạng rỡ, không chỉ có nơi xa bên trong một ngôi lều
che nắng khác, Bả Hán Na Cát nhìn như đứng ngoài chuyện này thật ra đã
trở thành đồng minh bí mật của nàng, mà còn có Bạch Liên giáo chủ núp ở
trong đám người ngay cả Tần Lâm và Từ Văn Trường cũng không biết. Như
vậy nếu như Bạch Liên giáo chủ xuất thủ làm thịt Hoàng Đài Cát, vậy thì
không cần Bả Hán Na Cát trợ giúp nữa.
Có lẽ là do tâm kết nào đó, cho dù là cân quắc anh thư như Tam Nương Tử cũng không thể ngoại lệ.
Nghe Từ Văn Trường nói muốn tiếp nhận Bả Hán Na Cát trợ giúp, đáy lòng
nàng loáng thoáng có chút không vui, chỉ hy vọng Bạch Liên giáo chủ có
thể xuất ra một đòn có hiệu quả...
Nơi xa, đám người Bạch Liên
giáo giả trang thành thương đội vây quanh hộ vệ giáo chủ, các Đường chủ
Hương chủ vận khởi nội công, chân giống như tựa như mọc rễ cắm chặt
xuống đất, mặc cho sóng người mãnh liệt ào tới cũng vẫn không nhúc
nhích, chừa lại ở giữa một mảnh đất trống nhỏ cho giáo chủ và Ngả Hữu
Sứ, Tam đường chủ thương nghị đại sự.
Bọn họ tôn kính đối với
giáo chủ, không có gì khác những mục dân đảnh lễ quỳ lạy Uy Linh Pháp
Vương năm vóc sát đất. Đừng nói là chen chúc đông đúc va chạm thân thể
giáo chủ, cho dù là trong lúc đối thoại thở mạnh một chút cũng là xúc
phạm tới thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ.
Lúc này Ngả Khổ Thiền đang nói chuyện:
- Tam Nương Tử cũng giữ chữ tín, không tiết lộ hành tung chúng ta ra, đám ưng trảo kia vẫn không biết chúng ta cũng tới, ha ha...
Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên cười nói:
- Thật ra thì đáy lòng Tam Nương Tử cũng không bằng lòng tiếp nhận Bả Hán Na Cát trợ giúp, nữ nhân bất kể lợi hại tới mức nào, chung quy cũng chỉ là nữ nhân!
Giọng nói phảng phất mang theo than thở sâu kín, nữ
nhân nửa bên mặt xinh đẹp, nửa bên mặt dùng mặt nạ sắt hung bạo đáng sợ
che kín này, tựa hồ nhớ tới một ít chuyện cũ không chịu nổi.
Bạch Liên giáo chủ bất mãn hừ một tiếng.
Lúc này Tử Hàn Yên mới nhớ tới giáo chủ cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ
nữ tuyệt sắc không chê vào đâu được, lời mới vừa rồi kia dường như cũng
mơ hồ ám chỉ nàng. Ôi, Thánh giáo chủ, dù sao không phải là ai ai cũng
được như ngài, có thể vung kiếm chém tơ tình, trong lòng thanh tĩnh,
niệm niệm bất diệt.
- Bản giáo chủ chỉ nói với Tam Nương Tử muốn trừ đi Hoàng Đài Cát thay nàng, bất quá...
Giọng Bạch Liên giáo chủ lạnh như băng:
- Lát nữa chờ Hoàng Đài Cát đăng đàn, nhận Uy Linh Pháp Vương quán đỉnh
khai thị, bản giáo chủ sẽ hạ thủ, làm thịt cả hai một lượt!
Đại
Nhật Như Lai, Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ ư, chỉ là chuyện buồn cười,
chỉ có Bạch Liên Triều Nhật thần công ta có một không hai đương kim,
giết hai người các ngươi như giết chó mà thôi! truyện copy từ
tunghoanh.com
Trên đài, Uy Linh Pháp Vương giảng một đoạn Bồ Đề
Đạo Thứ Đệ Quảng Luận, sau đó thêm một đoạn Trực Chỉ Giác Tính Xích Kiến Tự Giải. Giọng nói hùng hồn truyền cảm, vẻ mặt từ bi vô hạn, nước bọt
tung bay vô cùng sôi nổi. Cho dù là những mục dân Mông Cổ nghe không
hiểu lão nói cái gì, cũng cảm thấy thần thánh vô cùng, thù thắng vô
cùng.
Pháp Vương hoàn toàn không biết, nguy hiểm đang dần dần tiến tới gần.
Rốt cục giảng xong một đoạn kinh, di sương Tam Nương Tử, con trưởng Hoàng
Đài Cát cùng nhau ra khỏi lều, cất bước tiến về phía đài cao.
Cơ
hội tới rồi! Bạch Liên giáo chủ vận khởi mười hai phần công lực, chuẩn
bị chờ Hoàng Đài Cát đi lên đài cao gặp Uy Linh Pháp Vương sẽ thi triển
một đòn chí mạng.
Thế nhưng vào lúc này, mặt Tây truyền tới tiếng pháp loa, đồng bạt, chiêng trống… Chân trời phạm âm vang dậy, một đám
Lạt Ma mặc áo bào trắng viền đỏ, đội mũ cao kéo một chiếc xe chậm rãi
tiến tới dưới sự chú ý của hàng ngàn hàng vạn người.
Trước xe kéo, lá phướn tung bay trên đó có chữ vàng viết ba loại chữ Phạm, Tạng, Mông: Trát Luận Kim Đỉnh tự Uy Đức Pháp Vương.
Lại nói mười tám La Hán của Kim Đỉnh Tự nâng xe kéo, vận nội kình mũi chân
chạm nhẹ lên mặt đất, xe kéo liền cách mặt đất hơn hai thước, nhìn từ xa giống như lăng không độ hư. Ngoài ra, có thật nhiều Lạt Ma cầm pháp khí vàng chói tiền hô hậu ủng. Pháp loa, la bạt tạo ra phạm âm vang trời.
Nữ đệ tử cầm bình sứ trong tay, vẫy cam lồ xuống nhân gian, ném cánh hoa ngũ sắc lên đầy trời, khiến cho người ta mắt hoa đầu váng.
- Cát tường như ý! Hai vị Pháp Vương đồng thời đến Thổ Mặc Xuyên, trên thảo nguyên lập tức mọc lên ba vầng mặt trời!
Vô số dân du mục Mông Cổ cùng Lạt Ma các chùa quỳ mọp dưới đất, toàn thân
nằm mọp trên mặt đất, dập đầu liên tục. Ai nấy kích động đến rơi nước
mắt, hận không được móc trái tim trong lồng ngực ra, hai tay cung kính
hiến tặng cho Pháp Vương thần thánh.
Hoàng Đài Cát từ lều phía Tây đi ra, một mình bước lên nghênh đón:
- Uy Đức Pháp Vương trí tuệ như biển, thần thông thù thắng, đệ tử Hoàng Đài Cát ở chỗ này cung nghênh pháp giá!
Bức rèm trên xe kéo cuốn lên cao, lộ ra hình dáng Uy Đức Pháp Vương với vóc người gầy lùn khô như que củi, mặc một cái tăng bào màu trắng viền
vàng, càng làm nổi ra da thịt ngăm đen như sắt. Trên mặt lão có hai lông mày trắng như tuyết cực rậm, đôi mắt tinh quang lấp lóe, không giận mà
tự có uy.
Uy Đức Pháp Vương cùng Hoàng Đài Cát sớm đã có ăn ý, từ xe kéo đứng lên chào:
- Úm ma ni bát mễ hồng, Hoàng Đài Cát cát tường như ý!
Dứt lời, Uy Đức Pháp Vương lại ngồi xuống trở lại.
Thấy cảnh tượng này, quý tộc Mông Cổ ủng hộ Hoàng Đài Cát, ví dụ như đám
người Khoát Nhĩ Chích, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát đều vui vẻ ra mặt, bởi vì
Pháp Vương là Tây Thiên Phật tử, là Phật gia hiện thế, cao hơn người
phàm xa, chỉ có người thống trị thế tục có Phật duyên thâm hậu tỷ như
hội diện với Yêm Đáp Hãn có tôn hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn, Pháp Vương mới đứng lên để tỏ vẻ tôn kính.
Phần lớn quý tộc Mông Cổ không rõ đầu đuôi câu chuyện vừa quỳ lạy đảnh lễ với Uy Đức
Pháp Vương, vừa mờ mịt tự hỏi: không phải là nghe nói Uy Linh Pháp Vương trước đó cho là Hoàng Đài Cát có Phật duyên nông cạn, không thể thừa kế tôn hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn sao? Sao Uy Đức Pháp
Vương ở nơi này lại có thái độ hoàn toàn trái ngược chứ?!
Hoàng
Đài Cát ngạo nghễ tự đắc, thần thái trên mặt sáng ngời. Y cần sự trợ
giúp của Pháp Vương, không phải là Pháp Vương cũng phải cầu cạnh y sao?
Những năm gần đây Hoàng giáo truyền bá cực nhanh, là thủ lĩnh của Bạch giáo,
Uy Đức Pháp Vương khổ não không thôi, từng mượn dịp nhờ Yêm Đáp Hãn chấn nhiếp Phật giáo các phái của Tây Tạng, duy trì địa vị thống trị của
Bạch giáo.
Gần đây ở một dãy Thanh Hải, thế lực Hoàng giáo ngày càng hưng thịnh, trước đây không lâu Uy Đức Pháp Vương chạy tới phụ cận Thanh Hải hồ
truyền giáo hoằng pháp, trấn áp thế lực Hoàng giáo, lại bị Thổ Ty lĩnh
chủ ở địa phương vốn đã cải tín Hoàng giáo dương phụng âm vi, thậm chí
dùng Thổ Ty quân đội chống cự.
Uy Đức Pháp Vương không thể làm gì khác hơn là phái người bí mật cầu viện Yêm Đáp Hãn, chờ sứ giả đến Quy
Hóa thành mới biết Yêm Đáp Hãn đã chết, không thể làm gì khác hơn là ủ
rũ quay về.
Hoàng Đài Cát biết được tin tức, âm thầm phái người phát đi mật lệnh cho bộ tướng thân tín lưu trú ven Thanh Hải hồ.
Chính vào lúc Uy Đức Pháp Vương nhận được sự hồi báo của sứ giả, hết sức thất vọng, đột nhiên hai ngàn Mông Cổ thiết kỵ từ trên trời giáng xuống,
quân đội của địa phương Thổ Ty không chiến mà hàng Các Thổ Ty bị võ lực
uy hiếp lại đổi sang tín ngưỡng Bạch giáo một lần nữa, lại hạ lệnh cấm
hủy chùa miếu Hoàng giáo, chỉ cho phép Bạch giáo hoằng pháp.
Uy
Đức Pháp Vương nhận chịu ân huệ như vậy, tự nhiên phải xuất lực cho
Hoàng Đài Cát, những đậu tằm trước đó chính là một phần của đặc sản ông
ta phái sứ giả từ Thanh Hải đưa tới. Hơn nữa nhận được tin từ Ngạch
Triều Ni Mã Đại Lạt Ma truyền về chuyện Uy Linh Pháp Vương trở mặt, ông
ta lập tức kiêm trình chạy tới từ Thanh Hải, tính toán chắc chắn kịp
ngày xuất hiện ở trong đại hội hoằng pháp này.
Cho nên vào giờ
phút này, thật ra là Hoàng Đài Cát đắc ý vạn phần, đưa tay sờ sờ vòng
vàng đeo rũ xuống ở lỗ tai, nhếch môi lộ ra hàm răng vàng khè, ném cái
nhìn khiêu khích về phía Tần Lâm đang ngồi trong lều che mát ở hướng
Đông: ha ha, tên họ Tần khốn kiếp kia, ngươi kêu gọi Uy Linh Pháp Vương
mưu phản, nhưng ngàn vạn lần không ngờ gia gia ta đã mời được Uy Đức
Pháp Vương tới đây rồi! Lần này đồ giả gặp phải đồ thật, sẽ lập tức tan
rã ngay giống như băng tuyết gặp mặt trời chói chang.
Nhưng Hoàng Đài Cát thất vọng rồi, vì y không hề nhìn thấy vẻ kinh hoảng thất thố
của Tần Lâm, ngược lại hắn còn nhìn về phía y khẽ mỉm cười, tựa hồ hết
thảy mọi thứ đều đang nắm giữ trong lòng bàn tay hắn.
Đài Cát đại nhân nhất thời có cảm giác đánh một quyền vào một đám bông, hoàn toàn
không chịu lực mà lại cực kỳ khó chịu,nhưng vẫn cố nín nhịn một hơi: hừ, chờ một lát xem ngươi còn có thể cười được không?
Trong lều mát, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nhất loạt le lưỡi một cái nhìn Hoàng Đài Cát: phì phì, ngươi tự cho rằng mình hay lắm sao, sớm đã bị Tần trưởng
quan của chúng ta đoán trúng xuất xứ của món đậu tằm kia, chính là thứ
từ Thanh Hải tới chứ gì.
Lúc ban đầu Tam Nương Tử thấy Uy Đức
Pháp Vương giá lâm, đúng là trong lòng lấy làm kinh hãi vô cùng, chờ
nhìn thấy Tần Lâm trấn định như thường mới yên lòng trở lại, kề sát tai
của Từ Văn Trường nói:
- Lão gia, không trách ngài đi theo Tần
Khâm Sai, nếu ông ta sớm biết Uy Đức Pháp Vương sẽ đến, nhất định sẽ có
biện pháp đối phó với lão ta chứ?!
- Có lẽ...
Từ Văn
Trường có hơi không chắc chắn, ngày hôm qua vốn đã vì chuyện này bàn
luận cả nửa ngày, nhưng cũng không có biện pháp gì tốt.
Trên mặt Tần Lâm nở một nụ cười hì hì, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy
nhẹ nhõm như vậy. Tim hắn đập thình thịch tính toán, phân tích thực lực
địch ta, tìm kiếm kế sách phá quan.
Chỉ thấy lúc này xe kéo của
Uy Đức Pháp Vương đã đến dưới đài cao, từ từ đi tới từng bước từng bước
một. Mà ở trên đài cao, mặc dù Uy Linh Pháp Vương cố gắng trấn định,
nhưng sắc mặt cũng đã cải biến, chúng dân du mục không hề phát giác là
thân thể của lão đang phát run cả lên dưới pháp bào.
Tần Lâm tâm
như gương sáng, đôi sư huynh đệ này sư huynh là thật còn sư đệ là giả,
giả gặp phải thật thì chơi không được rồi, vừa đối mặt ắt sẽ bị vạch
trần chân tướng.
Làm sao bây giờ?
Hai mắt tinh quang sáng
ngời của Uy Đức Pháp Vương chăm chú nhìn vào Uy Linh Pháp Vương, tuy nói Phật gia chú trọng giới luật tu trì gì đó, nhưng vô minh nghiệp hỏa của ông ta cũng đang bốc cháy ngất trời: hay cho lão già lường gạt, lại dám phản bội Trát Luận Kim Đỉnh Tự, làm hỏng đại kế để bản Pháp Vương được
triều đình ủng hộ, hơn nữa còn ảnh hưởng tới cuộc đấu tranh với Hoàng
giáo, vô hình trung làm hư y bát của Bạch giáo!
Uy Linh Pháp
Vương cũng bị dọa sợ không nhẹ. Lão cũng biết thủ đoạn vị sư huynh tiện
nghi này lợi hại như thế nào, trong miệng lẩm bẩm điên cuồng niệm Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, không còn giả bộ đóng vai
làm Đại Nhật Như Lai nữa.
Không Thanh Tử giấu mình giữa pháp khí
và Phật tượng, Vân Hoa Tử thì cắn đầu ngón tay, cả người phát run, hai
người cùng nhau niệm: Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, mau
bắt lão yêu tinh Uy Đức Pháp Vương này đi...
Hừ, có như vậy mà
cũng sợ sao? A Sa bĩu môi, nắm một thanh Kim Cương trùy trong tay, chuẩn bị làm ám khí, lại nhìn xuống dưới đài một chút, sư phụ cùng Ngả đại
thúc đều ở nơi đó.
Người của Bạch Liên giáo cũng có một trận
hoảng loạn nho nhỏ, Uy Đức Pháp Vương hai mươi năm trước đã nổi danh
cùng giáo chủ đời trước, uy chấn Tuyết Vực Cao Nguyên, lão ta xuất hiện ở nơi này, có còn nên chấp hành kế hoạch trước đó nữa hay không?
- Đến rất hay, vừa khéo bản giáo chủ giết hết cùng một lúc!
Bạch Liên giáo chủ tỏ vẻ thần bí khó lường, hàn ý trong mắt đại thịnh.
Ngả Khổ Thiền nhướng nhướng chân mày lên trên, khơi mào:
- Thánh giáo chủ là muốn...
Bạch Liên giáo chủ gật đầu một cái thật mạnh.
Tín ngưỡng của thảo nguyên các bộ thành kính nhưng không kiên định, phức
tạp mà hay thay đổi, ví dụ như người Mông Cổ lúc ban đầu tín ngưỡng Tát
Mãn giáo, bái Trường Sanh thiên, đến triều Nguyên khi nhập chủ Trung
Nguyên, Trường Xuân chân nhân Khâu Xử Cơ truyền bá đạo giáo, Bát Tư Ba
dẫn nhập Phật giáo Tạng truyền, rồi Mông Cổ tây chinh đánh lấy các khu
vực Trung Á, không ít võ sĩ Mông Cổ lại biến thành Mục Tư Lâm (Muslim –
tín đồ Hồi giáo), thậm chí còn có rất nhiều người tin Cơ đốc giáo, biến
thành Thập tự quân Đông phương.
Hơn nữa khác biệt với tôn giáo
đất Hán có hình thức đốn ngộ, thuận theo thời cơ theo chiều gió, nói
chuyện huyền hư..., ở thảo nguyên chỉ chú trọng người nào pháp lực lớn,
thần thông của người nào cao hơn thì những mục dân sẽ tin ngưỡng vào
người đó, Hồng giáo, Bạch giáo, Hoàng giáo, Hoa giáo thịnh suy như thế
nào cũng không ngoài chuyện này.
Uy Linh Pháp Vương hiện nay là
pháp tướng của Đại Nhật Như Lai, Uy Đức Pháp Vương thì uy chấn Tuyết Vực Cao Nguyên, nếu có thể đồng thời chém chết hai đại Pháp Vương trong đại hội Hoằng Pháp, nhất định có thể chấn nhiếp các bộ thảo nguyên, khiến
cho bọn họ đổi sang quỳ lạy Vô Sinh Lão Mẫu!
Sát khí quá nặng nề! Uy Đức Pháp Vương cảm thấy sát cơ nồng đậm, trong lòng bất giác giật
mình, âm thầm vận nội công thâm hậu, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
- Vị này chính là Uy Đức Pháp Vương trong truyền thuyết rồi, ôi chao, lão huynh thật đúng là xương cốt thanh kỳ, không hổ là kỳ tài luyện võ. Bản quan đã nghe đại danh của lão huynh ở kinh sư, quả thực là như sấm bên
tai...
Uy Đức Pháp Vương đã vận mười hai thành chân lực, bên tai đột nhiên
vang lên tiếng nói ồn ào, thiếu chút nữa khiến cho lão dẫn nội kình đi
lộn đường. Định thần nhìn kỹ thấy người nói chuyện là một quan viên tuổi còn trẻ, thân mặc mãng bào giang nha hải thủy màu đỏ, đầu đội phốc đầu
triển cước một thước hai tấc, eo cột cửu long ngọc đái, mặt lộ nụ cười
nhưng thịt không nhúc nhích, đang thi lễ với lão, chính là Tần Lâm Tần
trưởng quan của chúng ta.
Cách đó không xa, Bạch Liên giáo chủ đang định phát động, lập tức ngừng lại, nghe xem Tần Lâm muốn nói gì.
Hoàng Đài Cát cũng cảm thấy buồn bực, lúc này Tần Lâm muốn làm trò gì nữa
chứ? Y vội vàng hết sức nháy mắt ra hiệu cho Uy Đức Pháp Vương, bảo ông
ta đừng mắc mưu tên họ Tần đó, trước hết bắt Uy Linh Pháp Vương rồi tính sau.
Đời Minh thực hành thống trị ràng buộc đối với Tây Tạng,
sắc phong Pháp Vương, Quán Đỉnh Đại quốc sư, quốc sư, Tây Thiên Phật tử
cùng các danh hiệu tôn giáo khác. Đầu hàm của Pháp Vương mang tên Uy Đức Pháp Vương chính là do cao tăng đời trước được triều đình sắc phong,
cho nên dù sao lão cũng có mấy phần kính sợ đối với triều đình... Nếu
không cũng không ngoan ngoãn phái vị sư đệ tiện nghi lên kinh, hi vọng
được triều đình ủng hộ.
Theo như chế độ của triều đình, Pháp
Vương là quan nhị phẩm, vị Chỉ Huy Sứ Tần Lâm này cũng là quan nhị phẩm, hơn nữa còn là Khâm Sai đại thần, hắn vừa thi lễ với Uy Đức Pháp Vương, Uy Đức Pháp Vương không thể không đáp lễ, không thể làm gì khác hơn là
dừng bước lại, chắp tay chữ thập chào hỏi:
- Úm ma ni bát mễ hồng, lão tăng ra mắt Tần Khâm Sai.
Uy Đức Pháp Vương chào xong ngắn gọn, muốn tiếp tục đi lên trên pháp đàn, căn bản không muốn lý tới Tần Lâm.
Nhưng Tần trưởng quan lại muốn làm phiền tới lão, né người sang một bên mơ hồ ngăn cản ở trước mặt, mặt mũi tươi cười nói:
- Pháp Vương, sư đệ của ông mới vừa hiện ra Quang Minh Pháp Tướng của Đại Nhật Như Lai. bản quan đã sớm nghe được đại danh của ông, ông có thể
biểu diễn một thứ thần thông hay không, để cho bản quan được mở rộng tầm mắt?
Đôi mày rậm trắng như tuyết của Uy Đức Pháp Vương cau lại.
Võ công của lão thì cao, nhưng làm gì lại có cái gọi là Quang Minh Pháp
Tướng? Xem ra đấy bất quá là tên sư đệ tiện nghi làm ra trò mèo mà thôi. Nghĩ vậy, lão liền tháo chuỗi Phật châu đeo bên hông xuống một viên,
đưa tay búng lên trên không trung.
Chỉ nghe tiếng xé gió bén nhọn hết sức, chỉ là một viên Phật châu mà giống như sức gió do mũi tên bắn
ra, bay nhanh lên trên pháp đàn.
Ôi chao không ổn rồi! Uy Linh
Pháp Vương vội vàng nghiêng người, đang chuẩn bị tránh đòn bằng thế hồ
lô lăn tròn dưới đất, nhưng lại thấy Phật châu ấy không phải bắn tới về
phía mình, mà là bắn vào một cái chuông đồng lớn, một tiếng keng vang
lớn chấn cho màng nhĩ đau buốt. Thanh âm càng truyền ra xa, mơ hồ có hồi âm kích động.
Phật châu nho nhỏ mà có uy thế như vậy, thần công
Mật tông của Uy Đức Pháp Vương có thể xưng là chấn cổ thước kim, không
hổ là đệ nhất cường giả của Tuyết Vực Cao Nguyên.
- Cái này gọi là Linh châu cảnh chung, đương đầu bổng hát... (Linh châu
gõ vào chuông báo động, giống như tiếng quát gậy đập vào đầu)
Uy Đức Pháp Vương khẽ mỉm cười:
- Tần Khâm Sai có hài lòng chưa?
Tần Lâm lắc đầu lia lịa:
- Không hài lòng, không hài lòng, kém xa so với Quang Minh Pháp Tướng của sư đệ ông, không đủ xem!
Uy Đức Pháp Vương tức giận trong bụng, lão dùng đây là bản lĩnh chân thực, thật ra thì hơn xa những trò ảo thuật giả thần giả quỷ của Uy Linh Pháp Vương kia.
Ai ngờ những mục dân xung quanh cũng nhất tề thở dài, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trên mặt ai nấy đều lộ vẻ thất
vọng thấy rõ. Nếu như trước đó không có Quang Minh Pháp Tướng, Uy Đức
Pháp Vương đánh ra ngón đòn này cũng coi là cho qua được rồi, nhưng mới
vừa rồi sư đệ của ông ta khắp cả người đầy kim quang, quang minh chói
lọi, còn sư huynh ra sân không ngờ bất quá chỉ dùng Phật châu bắn vào
chuông đồng, không khỏi khiến cho người ta thất vọng.
Khác hẳn
với tôn giáo ở đất Hán chú trọng nhiều về lý luận, tôn giáo ở Tuyết Vực
Cao Nguyên và trên thảo nguyên đều quan tâm người nào pháp lực lớn, thần thông quảng đại hơn. Giống như năm đó Liên Hoa Sinh vào Tây Tạng hoằng
pháp, cũng dùng vô thượng thần thông khiển thần đuổi quỷ, đấu pháp với
pháp sư bản giáo chiến thắng, lúc này mới củng cố địa vị của Phật giáo.
Cho nên thần thông của Uy Đức Pháp Vương thoạt nhìn kém xa sư đệ, mọi người không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Uy Đức Pháp Vương thấy vậy vô cùng kinh hãi, hiểu được bản lãnh gạt người
của mình kém xa sư đệ, chả trách những năm qua Hoàng giáo càng ngày càng hứng khởi, Bạch giáo từ từ lộ ra vẻ yếu thế.
Đang muốn quyết đoán một chút, bắt Uy Linh Pháp Vương lại, lão lại thấy Tần Lâm cười híp mắt nói:
- Xem ra là Uy Đức Pháp Vương chỉ dũng mãnh tinh tiến về Phật học, lại
không có tu tập công phu trừ ma vệ đạo, còn lệnh sư đệ lại hoàn toàn bất đồng, thần thông cực kỳ cao thâm, rất được triều đình tin tưởng. Thái
hậu nương nương cùng bệ hạ phá lệ kính trọng, hôm nay lại hiện Quang
Minh Pháp Tướng của Đại Nhật Như Lai trên thảo nguyên, cũng khiến cho
bản quan đại khai nhãn giới.
Uy Đức Pháp Vương ngẩn người ra ngập ngừng giây lát, nhất thời hiểu ra ý tứ của Tần Lâm, lập tức trở nên do dự hẳn đi.
Bất kể thế nào, Uy Linh Pháp Vương cũng đã từng được Trát Luận Kim Đỉnh Tự
thừa nhận là Pháp Vương. Hơn nữa sư đệ của lão lại được triều đình tin
cậy, cũng có rất nhiều tín đồ ở trên thảo nguyên này. Nếu như xuất thủ
vạch trần chân tướng của lão, triều đình sẽ có thái độ ra sao, Nhĩ Trát
Luận Kim Đỉnh Tự lấy một món hàng giả lên kinh triều kiến hay sao? Rồi
những mục dân bên dưới đài sẽ nghĩ thế nào, Pháp Vương mới vừa hiện ra
Quang Minh Pháp Tướng Đại Nhật Như Lai lại là một tên lường gạt sao?
Nếu là như vậy, bất kể là triều đình hay là tín đồ cũng sẽ sinh ra nghi ngờ đối với Trát Luận Kim Đỉnh Tự cùng với toàn bộ Bạch giáo, hệ thống tín
ngưỡng mà Uy Đức Pháp Vương một lòng duy trì sẽ theo đó mà hoàn toàn sụp đổ.
Cho dù có chết, Uy Đức Pháp Vương cũng không bằng lòng thấy
tình huống như vậy xảy ra, trong phút chốc mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra
ướt đẫm.
Hoàng Đài Cát ở hơi xa một chút một mực nháy mắt ra
hiệu, ý bảo Pháp Vương ngài còn không mau mau vạch trần Uy Linh lão tặc, dây dưa với tên họ Tần đó làm gì chứ?!
Uy Đức Pháp Vương nhất
thời tiến thối lưỡng nan, Hoàng Đài Cát lấy thiết kỵ Mông Cổ giúp lão
trấn áp những giáo phái thù địch, cũng không thể nói là không có công...
Không biết hành động sao đành cắn chặt hàm răng, Uy Đức Pháp Vương nặn ra bộ
mặt tươi cười, vừa đi lên trên đài cao, vừa nhìn Uy Linh Pháp Vương cười nói:
- Uy Linh sư đệ đi tới đất Hán hoằng pháp truyền đạo,
truyền bá kinh nghĩa của ngã Phật, quả thực là đáng khen đáng mừng, công đức vô lượng, sư huynh ta vô cùng khâm phục và hâm mộ!