Cái gì, ta không nghe lầm chứ?! Con tim thắt lên của Uy Linh Pháp
Vương theo câu nói đó rốt cục trở về nguyên vị, mới vừa rồi toàn thân
của lão cũng sắp hư thoát luôn rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, ngay
trước rất nhiều dân du mục Mông Cổ Uy Đức Pháp Vương tận miệng nói ra
lời như vậy, lão sẽ không thể nào nói lại Uy Linh Pháp Vương này là hàng giả nữa rồi.
Uy Đức Pháp Vương lại nhìn Hoàng Đài Cát gật đầu
một cái, ý là chúng ta không vạch trần tên lường gạt này, đợi lát nữa
lão tăng vẫn ủng hộ ngươi thừa kế Hãn vị là được.
Không ngờ cùng
lúc đó, Tần Lâm lặng lẽ hướng về phía Hoàng Đài Cát làm mặt quỷ một cái, khiến cho y giận đến ngũ quan bên trong đều như phừng cháy, không thèm
lĩnh hội ý tứ của Uy Đức Pháp Vương, bước chân vội vã lên đài cao, miệng giận nói:
- Uy Đức Pháp Vương, ngài...
- Đến lúc rồi!
Bạch Liên giáo chủ đã sớm đeo mặt nạ bạc lên, thấy Uy Đức Pháp Vương, Tần
Lâm cùng Hoàng Đài Cát đều leo lên pháp đàn, gần như đã cùng ở một độ
cao và vị trí, lập tức quát lên một tiếng, thân ảnh như chớp điện cầu
vồng bắn nhanh tới!
Mọi người thấy vậy cả kinh ngây người, tất cả những mục dân Mông Cổ đều há hốc mồm cứng lưỡi, ngàn vạn lần không ngờ
lại đột nhiên tuôn ra một tên Trình Giảo Kim như thế này!
Bạch
Liên giáo chủ đang ở khoảng cách khá xa so với pháp đàn, cho dù là khinh công nàng cái thế cũng không thể lăng không độ hư, còn chưa bay được
một nửa khoảng cách thì thân hình đã có xu thế hạ xuống.
- Đặt chân hoa sen cách trần thế, Bạch Liên vừa hiện phóng quang minh!
Chúng cao thủ Bạch Liên giáo ném lên không trung mấy đóa hoa sen đồng kích cỡ bằng cái chén.
Bạch Liên giáo chủ nhắm chính xác vị trí, mũi chân điểm nhẹ một cái trên hoa sen đồng, hoa sen quay mòng mòng rơi thẳng xuống đất, còn người của
nàng lại tiếp tục bay lên lên, cứ như vậy từng bước từng bước đạp hoa
sen bay về phía pháp đàn. Cộng thêm với toàn thân nàng mặc quần áo
trắng, thân hình yểu điệu, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trần,
chân đạp hoa sen lăng vân ngự phong vậy.
Những mục dân bên dưới thấy vậy cả kinh kêu lên:
- Ghê gớm chưa kìa, Bạch Liên nương nương giáng thế!
Từ hơn mười năm trước, Bạch Liên Bắc Tông từng khổ tâm truyền giáo ở một
dãy Thổ Mặc Xuyên, dân du mục tới xem lễ Mông và Hán hỗn tạp, Người Hán
thì đã sớm quỳ lạy, còn người Mông Cổ cũng có rất nhiều người hướng lên
trên đảnh lễ, tụng niệmVô Sinh Lão Mẫu, quê quán chân không.
- Thì ra là giáo chủ Ma giáo đại giá quang lâm!
Uy Đức Pháp Vương thét dài một tiếng:
- Xem Kim Cương Phục Ma của ta trừ ma vệ đạo!
Một cây Kim Cương xử nho nhỏ trong tay bắn nhanh ra, trên không trung vẽ ra một đạo tàn ảnh vàng chói, tốc độ còn nhanh hơn gấp hai lần so với Phật châu mới vừa rồi.
Thì ra công lực của lão già này lại thâm hậu
như thế! Bạch Liên giáo chủ lấy làm kinh hãi, phát giác lúc Uy Đức Pháp
Vương dùng Phật châu bắn chuông đồng không đem hết toàn lực, thân thể
nàng ở trên không trung không cách nào mượn lực, không dám đón đỡ, bèn
tả hữu khai cung, dang chân lần lượt đá một cước về phía hai đóa hoa sen đồng, thân hình thay đổi phương hướng, bay đi về phía cột cờ treo phướn treo ở trước pháp đàn.
Cây Kim Cương xử kêu vù vù vang vọng, bay thẳng đến ngoài hơn trăm trượng mới rơi xuống. Các cao thủ Bạch Liên
giáo thấy vậy ai ai cũng đều kinh hãi: không ngờ công lực của Uy Đức
Pháp Vương lại sâu không lường được như vậy!
Uy Đức Pháp Vương
khẽ mỉm cười, lại thấy hai đóa hoa sen đồng bị Bạch Liên giáo chủ đá bay tới mình, một đóa chệch khá xa, một đóa đánh thẳng tới ngực của lão.
Lão cố ý phô trương bản lãnh, không thèm để ý tới đóa hoa bay lệch kia, đưa tay dùng Mật Tông Đại Thủ ấn kết thành một cái Kim Cương ấn, nhắm hoa
sen đồng tà tà chỉ một cái, hoa sen liền bay lên trên đầu ngón tay lão
quay mòng mòng.
Đang lúc đắc ý, chỉ nghe sau lưng có tiếng kêu to ôi chao một tiếng!
Thì ra là đóa hoa sen đồng bay lệch kia vừa rồi do Bạch Liên giáo chủ vận
dụng kình lực xoắn ốc, vòng tránh qua Uy Đức Pháp Vương, đi đường vòng
cung đánh đúng vào ngực Hoàng Đài Cát, một tiếng hự trầm đục vang lên,
đánh cho y phun máu ra điên cuồng, chúi đầu ngã quỵ xuống đất!
Uy Đức Pháp Vương kinh hãi, pháp đàn này cao đến năm sáu trượng, chỗ họ
đứng bây giờ cũng cao ba trượng, té xuống chỉ sợ không chết cũng phải bị trọng thương. Nên ông ta vội vàng phi thân đến cứu, đưa tay nhấc Hoàng
Đài Cát lên.
Lúc này chỉ có Tần Lâm còn đứng ở chỗ cũ, ngay cả Uy Đức Pháp Vương cũng đi cấp cứu Hoàng Đài Cát rồi, con tim hắn dâng lên
đến cổ họng, vừa lui về phía sau, vừa miệng nói quàng xiêng cố gắng quấy nhiễu đối phương:
- Có phải Bạch Liên giáo chủ không? Dường như
chúng ta không quen thân lắm, nàng làm gì mà hung hăng nhìn chằm chằm ta như vậy? Chưa từng thấy qua Cẩm Y Vệ đẹp trai như vậy sao, bản quan anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong...
Hoàng Đài Cát được Uy Đức
Pháp Vương cứu, vừa ho ra máu vừa nhìn Tần Lâm. Hừ, ưng khuyển Xưởng Vệ
ngươi cũng là đại địch của Bạch Liên giáo, chờ chết đi! Thậm chí Uy Đức
Pháp Vương chuẩn bị quay trở lại đấu với Bạch Liên giáo chủ, cũng bị y
lớn tiếng rên rỉ, cố ý kéo lại.
Ngàn vạn lần không ngờ rằng, Bạch Liên giáo chủ chẳng qua chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo giấu phía sau mặt nạ
bạc nhìn Tần Lâm chòng chọc một cái, sau đó căn bản không để ý tới hắn,
nhanh chóng như lôi oanh điện thiểm lao thẳng tới Uy Linh Pháp Vương
trên đài.
Ối mẹ ơi, không được chơi như vậy chứ! Hoàng Đài Cát
khóc không ra nước mắt, trong lòng đã sớm thóa mạ: giáo chủ Ma giáo cái
rắm gì chứ, có phải là ngươi coi trọng tên họ Tần mặt trắng này rồi hay
không? Vì sao chỉ đánh ta không đánh hắn, con bà nó quá mức không công
bình mà!
Trái tim nho nhỏ của Tần Lâm nhảy lên thình thịch thình
thịch, nhưng miệng thì cười toe toét ra chiều rất đắc ý, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ mình phong lưu tiêu sái ngọc thụ lâm phong thật, khiến cho ngay cả Bạch Liên giáo chủ cũng mê mẩn luôn rồi?
Ụa, ta muốn ói
quá.... lão yêu bà kia... Hắn phun ra hai bãi nước bọt, sờ sờ mặt mình,
hình như là vẫn còn nguyên như trước kia, cũng không thay đổi trở thành
đẹp trai hơn chút nào.
Bạch Liên giáo chủ phái A Sa nằm vùng lấy
được rất nhiều tin tình báo hữu dụng, thậm chí tìm về lại được thánh vật Hỗn Độn Chi Cầu bị mất đã lâu. Cái này so với giết chết Tần Lâm còn lợi hơn nhiều, cho nên không những giáo chủ sẽ không làm gì hắn, mà nếu có
người khác muốn giết Tần Lâm, ngược lại nàng sẽ xuất thủ tương trợ!
Dĩ nhiên, sau này A Sa kết thúc nằm vùng, vậy coi như khó nói rồi...
So với Tần Lâm có vẻ không giải thích được, lúc này Uy Linh Pháp Vương
trên đài cao cũng sắp bị dọa chết rồi. Lão ở kinh sư núp ở bên trong
kiệu giả thần giả quỷ, mấy lần thiếu chút nữa bị Bạch Liên giáo chủ vạch mặt, lần này chạy tới đây, bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích một
cái.
Nhưng có người còn gấp hơn so với Uy Linh Pháp Vương. Uy Đức Pháp
Vương thầm nói trong lòng một tiếng khổ rồi, mới vừa rồi hỏi han tên sư
đệ tiện nghi ở trước mặt tất cả dân du mục Mông Cổ, nếu là vị Trát Luận
Kim Đỉnh Tự đệ nhị Pháp Vương, nhân vật số hai của Bạch giáo này bị giáo chủ Ma giáo chém chết tại chỗ giống như giết gà vậy, tiêu rồi, toàn bộ
Bạch giáo chuẩn bị treo cổ đi là vừa!
- Này, giáo chủ Ma giáo xem chiêu!
Uy Đức Pháp Vương vận Sư Tử Hống, một tiếng hét lớn như sét đánh, chuỗi
niệm châu do các hạt bồ đề kết thành vung lên mang theo tiếng gió rít
như sấm, nhắm sau lưng Bạch Liên giáo chủ mà đập tới.
Võ công lão trọc này đến mức đó sao? Bạch Liên giáo chủ nghe niệm châu rít tiếng
gió, cảm thấy công lực của đối phương còn thâm hậu hơn so với tưởng
tượng, đành phải tạm thời bỏ qua Uy Linh Pháp Vương, bước chân hơi dịch
sang bên, thân hình lách tránh chuỗi niệm châu ấy.
Ầm một tiếng
vang thật lớn, niệm châu nện trúng tượng Phật do đất nắn thành, khiến
tượng Phật bị đập sụp hơn phân nửa. Một chuỗi niệm châu nho nhỏ bị Uy
Đức Pháp Vương ném ra, uy lực lại có thể so với pháo đạn!
- Lão tặc ngươi dám!
Bạch Liên giáo chủ ỷ thần công mình có một không hai đương thế, xoay người
lại vận Bạch Liên Triều Nhật thần công tầng thứ tám, ngọc thủ thon nhỏ
giống như búa lớn vạn cân, lôi oanh điện thiểm nhanh chóng chém thẳng
vào Uy Đức Pháp Vương.
Mật tông Đại Thủ Ấn của Uy Đức Pháp Vương
đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, sử dụng đòn Kim Cương Sư Tử
ấn ngăn đón. Chỉ nghe một tiếng bùng trầm muộn vô cùng nổi lên, trên đài cao kình phong kích động, khiến cho đám Uy Linh Pháp Vương, Không Thanh Tử né tránh xa xa, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Hai đại
cao thủ mỗi người lui ba bước, nhưng Uy Đức Pháp Vương đạp đến bước thứ
ba thân hình đã vững như Thái Sơn, Bạch Liên giáo chủ lại lắc lư, miễn
cưỡng định trụ gót chân.
Trên mặt Uy Đức Pháp Vương thanh khí
chợt lóe lên, vốn cho là mình khổ tu Đại Thủ Ấn của Mật tông trong những năm gần đây lại có tinh tiến, đã có thể thiên hạ vô địch, không ngờ
Bạch Liên giáo chủ này tuổi còn trẻ công lực lại tinh xảo như vậy, thực
là cường địch bình sanh khó gặp.
Bạch Liên giáo chủ giấu mặt ở
sau mặt nạ bạc, gương mặt cũng đỏ hồng. Giáo chủ đời trước luyện Bạch
Liên Triều Nhật thần công đến tầng thứ tám đã từng thắng Uy Đức Pháp
Vương một chiêu, nàng cũng đột phá đến tầng thứ tám, vốn tưởng rằng đã
nắm chắc phần thắng. Không ngờ Pháp Vương trong thời gian qua cũng tiến
thêm một bước, luyện thành Kim Cương Sư Tử ấn trăm năm qua không có
người nào thành tựu, mơ hồ vượt qua cả Bạch Liên Triều Nhật thần công
tầng đài sen thứ tám của nàng.
Uy Đức Pháp Vương thấy Bạch Liên giáo chủ hồi khí không thông thuận, cố ý chọc cho nàng nói chuyện:
- Này, giáo chủ Ma giáo nghe đây, tà giáo của người ăn cơm nói chuyện ma, lạy tà ma ngoại đạo, hãy mau sớm quy theo ngã Phật, có thể sớm chứng Bồ Đề đạo quả. Bằng không lạc đường không chịu quay đầu, tự nhiên rơi vào
bể khổ không bến bờ!
Bạch Liên giáo chủ đã làm thuận được chân khí, lúc này cũng cất lời phản bác:
- Lão lừa trọc, mặc dù giáo của lão nói là lạy Phật, nhưng lại sát sinh
lấy huyết tế hiến, thậm chí còn dùng thịt người làm ngũ cam lồ, lấy
xương người sống làm pháp khí, ta thấy lão mới là nhập tà ma ngoại đạo!
- Nói bậy, cái đó... cái đó đều là do Hoàng giáo làm!
Uy Đức Pháp Vương bị đâm trúng chỗ đau, trong lúc nhất thời tưc gần nổ
phổi, nhất thời tay trái Quang Minh Ấn, tay phải Bồ Đề Ấn, lông mi trắng dựng cả lên, mặt hiện lên tướng hung sát, hung tợn đánh tới.
Bạch Liên giáo chủ cũng không cam yếu thế, một chiêu Bạch Liên Sơ Hiện tiến lên đón đánh.
Hai người kịch đấu trên pháp đàn thật cao, chỉ thấy thân ảnh Bạch Liên giáo chủ giống như kinh hồng bay qua, vừa lại giống như quỷ mỵ không thể nắm bắt. Còn Uy Đức Pháp Vương thì thân pháp cũng đến cảnh giới phản phác
quy chân, thoạt nhìn không nhanh nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân cũng
nhanh đến kinh người, thường thường phát ra sau mà tới trước.
Dưới đài, mười tám La Hán của Trát Luận Kim Đỉnh Tự lấy Đại Lạt Ma Ngạch
Triều Ni Mã cầm đầu, cũng đánh nhau với đám cao thủ Bạch Liên giáo do
Ngả Khổ Thiền cầm đầu.
Đám quý tộc Mông Cổ Cổ Nhĩ Cách Đài Cát,
Khoát Nhĩ Chích định dẫn binh xông lên tương trợ Ngạch Triều Ni Mã, Tam
Nương Tử lại lệnh cho Triết Biệt và Bất Tháp Thất Lý xuất binh ngăn
chặn. Bản thân Hoàng Đài Cát mới vừa bị đánh hộc máu, bệnh thoi thóp
không có tinh thần gì, trong lúc nhất thời chống đỡ không nổi.
Dân du mục tín chúng thấy tình thế không ổn, đua nhau chạy tứ tán, từ trước cho tới bây giờ thần tiên đánh nhau người phàm luôn bị tai ương, chờ
cho Pháp Vương cùng Bạch Liên nương nương phân thắng bại rồi chúng ta sẽ quay lại vái lạy vị đánh thắng vậy, dù sao đánh thắng cũng khẳng định
là vị đó thần thông quảng đại hơn.
Đến lúc này thiên hạ đã đại loạn, các phe đều nằm trong ván cờ, tất cả đều thân bất do kỷ.
Uy Đức Pháp Vương bị Hoàng Đài Cát mời thỉnh, vốn muốn vạch mặt Uy Linh
Pháp Vương, nhưng kết quả sau đó lại giúp đỡ cho tiện nghi sư đệ đánh
nhau cùng Bạch Liên giáo chủ. Bạch Liên giáo và Xưởng Vệ ưng khuyển là
địch, Bạch Liên giáo chủ lại không đánh Tần Lâm, ngược lại đánh cho
Hoàng Đài Cát là địch của Tần Lâm hộc máu. Tần Lâm bố trí một phen để
đối phó Hoàng Đài Cát, nửa đường bị Uy Đức Pháp Vương và Bạch Liên giáo
chủ trước sau xông ra phá hoại. Về phần Uy Linh Pháp Vương, Tam Nương Tử vân vân, đều không ngờ sẽ có tình hình như thế này.
Ngay cả Tần
Lâm cũng hơi buồn bực một chút, tháo khẩu Xế Điện Thương ở bên hông
xuống định bắn lén, nhưng liếc Bạch Liên giáo chủ một cái cảm thấy không ổn, lại ngắm Uy Đức Pháp Vương cũng cảm thấy không ổn, trong lòng do dự bất quyết.
Thôi vậy, bắn Hoàng Đài Cát nhất định là không sai được!
Kết quả hắn phát hiện ra Hoàng Đài Cát bị binh sĩ Mông Cổ nhiều không đếm
xuể vây quanh tầng tầng, bắn ra viên đạn này chỉ sợ ngay cả sợi lông
cũng không thể bắn rụng, Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là cười khan
hậm hực, dù sao cũng không thể tự bắn vào mình một phát.
Lúc này
trên đài đã sắp phân ra thắng bại, cuối cùng Bạch Liên giáo chủ do còn
trẻ tuổi, công lực hơi kém một bậc, chưởng thế của nàng bị Đại Thủ Ấn
của Uy Đức Pháp Vương ngăn lại, chỉ có thể mượn thân pháp di chuyển
quanh bốn phía.
Chỉ thấy một cái bóng trắng phất phơ quay mòng
mòng xung quanh Uy Đức Pháp Vương, thân hình Pháp Vương gầy lùn khô héo
lại an nhiên bất động, thỉnh thoảng miệng tuyên một tiếng Phật hiệu, lại có oai lực như tiếng sấm hay Sư Tử Hống.
- Không ngờ sư phụ lại không phải là đối thủ của lão tặc này!
Núp ở phía sau Phật tượng, A Sa âm thầm sốt ruột, nó rất muốn xuất thủ cùng sư phụ sóng vai tiến đánh. Nhưng mới vừa rồi Bạch Liên giáo chủ lại
lặng lẽ làm ra một thủ ấn về phía nó, ý là phải lấy chuyện nằm vùng làm
trọng, không được làm bại lộ thân phận vào lúc này.
Đang trong lúc nóng nảy, lại thấy Uy Đức Pháp Vương đánh một chiêu
Kim Cương Sư Tử ấn, Bạch Liên giáo chủ không thể tránh né, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt hàm răng liều mạng ngăn đỡ, song chưởng cùng
đánh ra.
Một tiếng nổ trầm muộn làm cho người ta ê răng buốt óc
vang lên, tựa hồ đài cao làm từ cự mộc này lập tức bị thấp đi hết mấy
tấc. Dưới mặt nạ của Bạch Liên giáo chủ, một dòng máu tươi từ từ chảy
xuống.
- Ha ha, giáo chủ Ma giáo, nạp mạng đi thôi!
Uy Đức Pháp Vương cười gằn, lại đánh ra một chưởng.
Tiêu rồi, sư phụ hộc máu rồi, A Sa cũng không kịp nhớ gì nhiều nữa, ném một
thanh Kim Cương trùy vào sau lưng của Uy Đức Pháp Vương.
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, Tần Lâm cũng bóp nhanh cò súng, tiếng súng che giấu đi tiếng xé gió của Kim Cương trùy.
Uy Đức Pháp Vương nghe tiếng súng ngược lại cũng không sợ hãi gì, thân thể hơi lách qua một bên tránh viên đạn, lỗ tai bị tiếng súng chấn cho ù
đi, không nghĩ rằng sau lưng còn có thanh Kim Cương trùy cũng đang bay
tới, cho đến khi sau lưng hơi đau mới phát giác là hỏng rồi.
Rất
may là thần công của lão cái thế, độc bộ ở Tuyết Vực Cao Nguyên, tự
nhiên sản sinh phản ứng đối với nguy hiểm tiềm ẩn, chân khí vận chuyển,
bắp thịt sau lưng căng thẳng như sắt. A Sa toàn lực ném ra Kim Cương
trùy cũng chỉ đâm vào nửa tấc, sau đó không cách nào xâm nhập sâu hơn
nữa.
Mặc dù là như vậy, Uy Đức Pháp Vương cũng bị dọa xuất mồ hôi lạnh đầy cả người, cũng không kịp truy kích Bạch Liên giáo chủ, quay
đầu lại xem thử, thầm nói thì ra Bạch Liên giáo còn mai phục cao thủ ở
chỗ này, lão tăng cũng không nên mắc bẫy bọn chúng. Lão nương tám chục
mà lại mắc bẫy hài nhi, vậy thì đáng cười quá rồi!
- Lão tặc rửa sạch cổ chờ chết đi, hôm nào bản giáo chủ sẽ tới lấy mạng chó của lão!
Bạch Liên giáo chủ cười lạnh, hai chân dùng sức đạp một bước trên đài cao,
thân hình yểu điệu cất lên, như thiên ngoại phi tiên bay xuống đài.
Lăng không độ hư, ngự phong mà đi, con ngươi của Bạch Liên giáo chủ giấu ở sau mặt nạ bạc liếc thật sâu về phía Tần Lâm.
Bản thân Tần Lâm cũng không biết tại sao lại mới vừa rồi bắn ra phát súng
kia, thấy Uy Đức Pháp Vương hung hăng, hắn hoàn toàn không chút nghĩ
ngợi, gần như bóp cò theo bản năng.
- Ách, ta đây là vì sao chứ?
Tần Lâm sờ sờ mũi, có chút không giải thích được, đành tự tìm lý do cho mình:
- Được rồi, giáo chủ Ma giáo là đại địch của Xưởng Vệ, cho dù là có muốn
bắt cũng phải do tự tay ta bắt. Nếu như bị lão lừa trọc ấy bắt giữ, mặt
mũi của Tần trưởng quan ta đặt vào chỗ nào chứ...
Một tiếng huýt
dài cất lên, các cao thủ Bạch Liên giáo nhảy ra khỏi vòng đấu, sớm đã có các thớt ngựa Tam Nương Tử chuẩn bị cho bọn họ, mọi người phóng người
lên ngựa, quây quần lấy giáo chủ gào thét bỏ đi.
Chạy đến nơi xa, Bạch Liên giáo chủ chợt ho khan hai tiếng, vén mặt nạ bạc lên, lấy khăn tay lau miệng, mấy vết máu đỏ hồng lộ ra hết sức chói mắt.
- Thánh giáo chủ!
Đám người Ngả Khổ Thiền vô cùng kinh hãi.
- Không sao...
Bạch Liên giáo chủ khoát khoát tay, thần sắc lạnh lùng:
- Chút thương tích nhỏ này, bản giáo chủ còn không đến nổi... Tại sao Cao Tả Sứ còn chưa đem Bạch Ngọc Liên Hoa tới? Bản giáo chủ đã đoạt được
Hỗn Độn Chi Cầu, nếu như lại có vật này, chỉ là cái tên Uy Đức Pháp
Vương đã đáng là gì?
- Dạ!
Ngả Khổ Thiền cao giọng hô:
- Thánh giáo chủ có lệnh, tạm thời tha cho lão lừa trọc Uy Đức, đám Hoàng Đài Cát đó, trở về Trung Nguyên lấy Bạch Ngọc Liên Hoa, đợi hai đại
thánh vật hợp nhất, Thánh giáo ắt sẽ trung hưng!
Mọi người cùng
kêu lên khen phải, giật mạnh dây cương, những con ngựa cất tiếng hí
vang, bốn vó tung bay hướng về bên trong quan chạy đi.
- Phát súng kia của họ Tần rốt cuộc là…?
Bạch Liên giáo chủ không nhịn được quay đầu lại, nhìn một chút pháp đàn cao cao còn loáng thoáng hiện ra bóng dáng.
Trên đàn cao, Uy Đức Pháp Vương cũng không vội truy cứu phát súng có vấn đề
kia. Lão rút Kim Cương trùy sau lưng xuống, tiện tay ném xuống đất, máu
tươi khiến tăng bào nhiễm đỏ một mảng, vội vàng điểm huyệt cầm máu.
Ai là cao thủ mà Bạch Liên giáo thầm bố trí? Uy Đức Pháp Vương cảm giác
người đánh lén nọ có năm sáu thành công lực tương đương với Bạch Liên
giáo chủ, hoàn toàn có khả năng thắng được Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã.
Quay đầu lại xem thử, Uy Linh Pháp Vương không cần nói, còn có hai tên đồ đệ ngu xuẩn, Không Thanh Tử thì dụi mắt, Vân Hoa Tử thì nhổ nước bọt phì
phì phì xuống đất. Mới vừa rồi làm dậy lên rất nhiều bụi đất, hai đại
cao thủ quyền qua cước lại, kình phong quét đến nỗi ba người họ căn bản
mở mắt không ra.
Chẳng lẽ là một trong hai người này là cao thủ
thâm tàng bất lộ? Uy Đức Pháp Vương nghi thần nghi quỷ, không nhìn ra
rốt cuộc là thế nào.
A Sa đã sớm thừa dịp loạn lẻn xuống đài cao, trốn trong lều mát của Tam Nương Tử, gương mặt ngọc tuyết khả ái dính
đầy bụi do Phật tượng bị đánh nát bay lên, giống như con mèo hoa nhỏ
khiến cho người ta yêu thích.
Tam Nương Tử nhìn mà cảm thấy đau lòng:
- Ôi chao, mới vừa rồi ngươi núp ở trên pháp đàn, ta lo lắng quá...
- Con sợ quá, cho nên đã sớm trốn xuống rồi ạ...
A Sa cười ngọt ngào, cố sức giả vờ.
Lúc này ở trên đài cao, Uy Đức Pháp Vương mới đi đến bên người Tần Lâm, lông mi trắng nhướng lên, tức giận thở phì phò nói:
- Tần Khâm Sai, mới vừa rồi ngươi bắn phát súng kia, là có ý gì?
Tần Lâm làm bộ không hiểu:
- Bản quan phụng chỉ ý triều đình bắt yếu phạm Bạch Liên tà giáo, nổ súng có cái gì không đúng sao?
Uy Linh Pháp Vương giận đến điên người:
- Nhưng viên đạn là nhắm lão tăng mà bay tới!
Tần Lâm hai tay xòe ra, chối bay chối biến:
- Ai bảo các người xoay qua xoay lại chạy lung tung hết, vốn bản quan
nhắm vào giáo chủ Ma giáo nổ súng, ai ngờ lão đột nhiên xoay người, kết
quả đạn mới bay về phía lão.
Lần đầu Uy Đức Pháp Vương gặp phải
Khâm Sai đại thần da mặt dày như vậy, bị nghẹn cổ không còn lời gì có
thể nói, hừ mũi một tiếng nặng nề, cuối cùng không thể làm gì đành cho
qua.
Một trường đại hội hoằng pháp hoành tráng là thế, vậy mà bị
quấy phá không còn hình dạng gì. Phật tượng, pháp khí trên đài cao bị
đập nát bấy cả. Phía dưới đài, dân du mục tín chúng mười người chạy mất
hết tám chín, còn Hoàng Đài Cát thì vẫn kiếm bạt cung giương cùng Tam
Nương Tử.
Uy Đức Pháp Vương từ đài cao đi xuống, sau lưng bị đâm
thủng một lỗ, máu tươi nhuộm đỏ pháp bào màu trắng lớn bằng hai bàn tay, chúng quý tộc Mông Cổ thấy vậy có chút xem thường. Bạch Liên giáo chủ
người ta tới lui tự nhiên, dường như còn không bị chút thương tích nào,
còn vị Pháp Vương lão lại bị đâm chảy máu, chà chà, cho dù là có thần
thông chỉ sợ cũng rất có hạn.
Đây mới là ngậm bồ hòn làm ngọt nói không ra lời. Chẳng lẽ Uy Đức Pháp Vương lại đi giải thích nguyên là ta đã chiếm thượng phong, nhưng lại bị người đánh trộm mới thành như vậy
sao?