Lúc bệnh trở nên nghiêm trọng sẽ khiến cho bệnh nhân tiểu ra máu, bị
choáng, chức năng tim và chức năng thận suy kiệt. Lúc thiếu oxy trầm
trọng còn có thể thấy đồng tử lệch sang bên cố định, nếu như không kịp
thời chữa trị sẽ tử vong trong vòng một đến hai ngày.
Tần Lâm giải thích đại khái một lần những lời này bằng phương thức mọi người có thể nghe hiểu được.
Đại Thành Bỉ Tề cùng A Lực Ca ngơ ngác nhìn nhau, hai người vô cùng không phục.
Lục Viễn Chí cười nói:
- Nói như vậy, đầu Bả Hán Na Cát lão huynh thật sự mọc sừng hay sao?
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Vậy thì chưa chắc, tên mập đệ chỉ biết một mà không biết hai.
Đúng theo như lời Lục Viễn Chí, bệnh đậu tằm là một loại bệnh di truyền,
nhưng phương thức nó di truyền có hơi quỷ dị, dùng cách nói của đời sau
chính là ‘bệnh di truyền ẩn tính nhiễm sắc thể X’.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, đột nhiên lại hỏi:
- Nếu như bản Khâm Sai đoán không sai, Đại Thành Bỉ Tề, A Lực Ca, hai vị
rất có thể là cùng chung một tổ tiên, có đúng hay không?
- A, ngươi... Làm sao ngươi biết, là ai nói cho ngươi biết?
Đại Thành Bỉ Tề hết sức kinh hãi, lại nghiêng đầu qua chỗ khác, tức giận nói:
- A Lực Ca, miệng của ngươi còn rộng hơn miệng quạ!
A Lực Ca cười khổ:
- Nữ chủ nhân tôn kính, tiểu nhân cũng không có nói ra chuyện này.
Triết Biệt lập tức trợn mắt thật to:
- Sao hả, hai người các ngươi một là người Vĩnh Tạ Bố, người kia đến từ Ngạc Nhĩ Đa Tư, vì sao lại...
Đại Thành Bỉ Tề hơi do dự chốc lát, được ánh mắt ôn hòa của Tần Lâm khích lệ, rốt cục cũng nói ra chuyện giấu giếm đã lâu.
Năm đó các bộ trên thảo nguyên chinh chiến lẫn nhau, giật tiền cướp lương
cướp nữ nhân là hết sức bình thường. Sau khi tổ mẫu A Lực Ca sinh ra ba
đứa con liền bị dân du mục Vĩnh Tạ Bố cướp đi, từ đó trở đi biệt vô âm
tín.
Cho đến khi Đại Thành Bỉ Tề gả cho Bả Hán Na Cát, có lần A
Lực Ca nói chuyện phiếm cùng nữ chủ nhân trong lúc vô tình mới biết, sau khi tổ mẫu chưa từng gặp mặt của mình bị cướp tới Vĩnh Tạ Bố tộc lại
cùng người Vĩnh Tạ Bố sinh ra hai đứa trẻ, một người trong đó chính là
mẫu thân của Đại Thành Bỉ Tề.
Nói cách khác, Đại Thành Bỉ Tề và A Lực Ca thật ra là biểu huynh muội.
Nhưng vì để tránh cho hiềm nghi sửa dép vườn dưa, hai người cũng không nói
chuyện này ra ngoài. Huống chi tổ mẫu A Lực Ca bị cướp đi, bất kể thế
nào cũng là chuyện không đẹp đẽ gì.
Ngay cả Triết Biệt cũng không biết ẩn tình này, Tần Lâm lại có thể một lời
vạch trần chỗ mấu chốt như vậy, Đại Thành Bỉ Tề cùng A Lực Ca đều vạn
phần kinh ngạc, nhìn nhìn Tần Lâm, lại nhìn nhìn Uy Linh Pháp Vương đang tỏ ra ung dung tự tại, âm thầm nghĩ ngợi chẳng lẽ là Pháp Vương dùng
đại thần thông vô biên tra chuyện quá khứ vị lai một lượt, mới biết được đầu đuôi gốc ngọn chuyện này?
- Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng...
Uy Linh Pháp Vương miệng tuyên sáu chữ chân ngôn, làm ra dấu hiệu như từ hàng phổ độ:
- Một khi minh tâm kiến tính, thiên nhãn lập tức khai mở, có thể biết được quá khứ vị lai trên thế gian này.
Tần Lâm cố nhịn không đá vào mông lão lưu manh này một cước, rốt cục cũng
không vạch trần lão, chuyện này nào có dựa vào Phật pháp gì.
Con
người có hai mươi ba đôi nhiễm sắc thể, trong đó hai mươi hai đôi nhiễm
sắc thể thường, một đôi nhiễm sắc thể tính quyết định giới tính nam nữ.
Nếu như dùng ký hiệu để biểu thị giới tính của đôi nhiễm sắc thể tính này, phái nam là XY, phái nữ là XX.
Bệnh đậu tằm thuộc về bệnh di truyền ẩn tính nhiễm sắc thể X, thiếu sót gene ở nhiễm sắc thể X, hơn nữa là ẩn tính. Phái nữ là XX, có hai nhiễm sắc
thể X, nếu như một nhiễm sắc thể trong đó xảy ra khiếm khuyết, nhưng
nhiễm sắc thể còn lại bình thường, gene khiếm khuyết sẽ ‘ẩn đi’, cũng
không phát tác. Biểu hiện suốt đời của nữ tử này cũng sẽ bình thường,
chỉ là mang trong người một gene khiếm khuyết.
Nếu như cả hai
nhiễm sắc thể X đều có thiếu sót, vậy nữ tử này mới có thể mắc bệnh, dĩ
nhiên trừ kết hôn huyết thống quá gần, xác suất hai nhiễm sắc thể X đồng thời mắc bệnh là rất thấp. Cho nên nữ tử chủ yếu là mang mầm bệnh, phát ra bệnh rất ít, Đại Thành Bỉ Tề chính là một người mang theo mầm bệnh
như vậy.
Nhưng phái nam lại bất đồng, nhiễm sắc thể tính là XY,
chỉ có một X, cái X này không có khiếm khuyết tật bệnh thì thôi, nếu như có, cũng không giống như phái nữ còn có nhiễm sắc thể X thứ hai có thể
bổ túc. Như vậy nam nhân này nhất định xuất hiện bệnh tình, trở thành
người mắc bệnh.
Trong ba người trong trướng hiện tại, A Lực Ca và Thoát Thoát phái nam chính là người mắc bệnh, mà Đại Thành Bỉ Tề phái
nữ lại là mang theo mầm bệnh.
Tần Lâm thay thế XY bằng âm và dương, đem thiếu sót gene nói thành bệnh, giải thích cặn kẽ cho bọn họ một phen.
Mọi người nghe như đi trong sương mù dày đặc, có người hiểu được năm sáu
thành, có người chỉ hiểu ba bốn thành, mơ mơ hồ hồ cũng chạm được tới
cửa.
- Loại chuyện như vậy, tiểu nhân cũng đã từng gặp qua...
Triết Biệt gãi gãi đầu, cố gắng tìm lời nói:
- Trước đây đã lâu ta có một con ngựa đực mắt màu xanh biển, ta nghe nói
mắt xanh biển là điềm cát tường cho nên muốn phối thêm mấy con như vậy
nữa. Kết quả nó và một con ngựa cái khác sinh ra ba con ngựa con toàn là mắt đen, ta vô cùng thất vọng. Không ngờ rằng qua vài năm sau, một con
ngựa cái mắt đen trong đó lớn lên sinh ra mấy con ngựa con nữa, trong đó lại có một con là mắt xanh biển cát tường.
Quả thật không thể coi thường trí tuệ cổ nhân, Triết Biệt từ một suy ra ba, nghiễm nhiên trở thành một nhà di truyền học.
Đại Thành Bỉ Tề chớp chớp mắt, có vẻ khổ sở nói:
- Tần Khâm Sai, chúng ta cũng đã hiểu một ít đạo lý ngươi nói, nhưng dùng kinh nghiệm phối ngựa của Triết Biệt để giải thích, sợ rằng không
thuyết phục được Bả Hán Na Cát.
- Ít nhất ta có thể chứng minh,
Thoát Thoát có bệnh đậu tằm cũng không có nghĩa y là hài tử của A Lực
Ca, giải khai tâm kết của Bả Hán Na Cát.
Tần Lâm chậm rãi uống một hớp trà, để cho Đại Thành Bỉ Tề tiêu hóa ý tứ của những lời này.
Lục Viễn Chí tiến lên, thấp giọng hỏi:
- Huynh có thể chứng minh quan hệ phụ tử giữa Bả Hán Na Cát và Thoát
Thoát hay không? Tần ca, đệ biết huynh có khả năng làm được.
- Ặc…
Tần Lâm sờ sờ cằm, tỏ vẻ khó xử:
- Muốn trực tiếp loại bỏ quan hệ thân thích giữa Thoát Thoát và A Lực Ca, chứng minh y là hài tử Bả Hán Na Cát, miễn cưỡng cũng có thể thử một
lần, bất quá nếu làm như vậy, ta sẽ...
Tần Lâm sẽ như thế nào? Tên mập chớp đôi mắt nhỏ, chờ hắn nói tiếp.
Đại Thành Bỉ Tề cắt đứt đối thoại giữa hai người bọn họ, phụ nhân xấu xí này nói như chém đinh chặt sắt:
- Được rồi, chỉ cần có thể chứng minh như lời ngài nói cũng có thể giải
trừ một nửa hiềm nghi. Tần Khâm Sai, ngài có chuyện gì cần xin cứ việc
căn dặn, mẹ con chúng ta làm theo răm rắp là được.
Tần Lâm cười hăng hắc, mặt lộ vẻ xảo quyệt tới cực độ:
- Thố
Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ giá lâm, không bao lâu sau sẽ cử hành pháp hội
long trọng để siêu độ cho Yêm Đáp Hãn, hẳn là hiện tại các bộ quý tộc
cùng dân du mục chạy đến Quy Hóa thành chờ xem lễ rất nhiều. Trong đó
hẳn là có không ít thân thích của Đại Thành Bỉ Tề nàng phải không? Nàng
mời thân thích tới, ta chiêu đãi bọn họ ăn bữa cơm uống chén rượu, không quá đáng chứ?
Lục mập vỗ đùi, trời ơi, Tần ca thật là ác độc!
-----------
Sáng sớm hôm sau, Bả Hán Na Cát đi qua đi lại không ngừng trong đại trướng,
giống như kiến bò trên chảo nóng. Mà mặc dù Đại Thành Bỉ Tề và Thoát
Thoát làm ra vẻ mặt xem thường, nhưng nét mất tự nhiên trên mặt cũng đã
làm lộ ra bọn họ căng thẳng tới mức nào.
Chiều hôm qua, Bả Hán Na Cát hỏi Hoàng Đài Cát lấy đậu tằm, mặc dù thứ này hiếm có trên thảo nguyên, nhưng dù sao cũng chỉ là món rau đậu tươi sống mà thôi, Hoàng Đài Cát
căn bản không coi ra gì, bèn cho y mấy túi lớn.
Buổi tối hôm đó,
cữu cữu cữu mụ, di phu di nương, biểu ca biểu đệ, biểu huynh biểu tỷ của Đại Thành Bỉ Tề tập trung lại mấy chục người, hưởng dụng buổi tiệc chủ
nhân thịnh tình khoản đãi. Rượu ngon nồng đậm, thịt dê thật ngon, nhất
là có một loại đậu hiếm mùi thơm ngát cực kỳ, đáng tiếc mỗi người chỉ
được ăn có một chén nhỏ.
Các thân thích cơm nước no nê mà về, sáng sớm hôm sau, hai người Bả Hán Na Cát manh tâm bất lương chờ tin tức ‘tốt’.
Rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào, Tần Khâm Sai có tin tưởng được hay không?
Bả Hán Na Cát nhìn con trai Thoát Thoát một chút, ánh mắt phức tạp.
Chợt vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếng quát tháo võ sĩ Mông Cổ bên ngoài trướng từ xa đến gần:
- Không xong, không xong, thân thích nhà mẹ phu nhân hẳn là ngày thường
quá bần hàn, hôm qua đột nhiên ăn quá nhiều thịt cá như vậy, có bốn vị
bị đau bụng, vừa nóng vừa lạnh…
- Tốt lắm, như vậy mới tốt!
Đại Thành Bỉ Tề thở phào một cái thật dài, vỗ vỗ lưng con trai, vén rèm cửa lên đi ra ngoài:
- Hoảng gì mà hoảng, mau mời đại phu kê cho thuốc gây nôn và thuốc xổ.
Tối hôm qua mỗi người ăn đậu tằm cũng không nhiều, triệu chứng sẽ không quá nghiêm trọng, bất quá tênTần Lâm này đúng là thật độc, mang thân thích
Đại Thành Bỉ Tề ra làm thí nghiệm.
- Thay bản Đài Cát đưa cho bốn vị thân thích mỗi người mười lượng bạc tiền thuốc, chờ bệnh khỏi, bảo
mỗi người đến chỗ ta lãnh một con bò, mười con dê.
Bả Hán Na Cát nói bổ sung.
- Vậy tiểu nhân phải thay bọn họ cảm tạ Đài Cát Đại nhân!
Võ sĩ Mông Cổ cao hứng rời đi, trong lòng thầm nói Đài Cát đối với thân
thích nhà mẹ phu nhân thật không tệ, vừa nhiệt tình vừa rộng rãi.
Dĩ nhiên vĩnh viễn y cũng không biết những người kia vì lý do gì mà phải thổ tả như vậy.
- Ngươi đó…
Đại Thành Bỉ Tề xoay người vào trướng, véo lỗ tai Bả Hán Na Cát một cái:
- Không phải là không tin được ta sao? Lần này may quá, Phật gia phái Tần Khâm Sai tới nơi này, cuối cùng đã giải được tâm bệnh của ngươi rồi
phải không?
Thần sắc Bả Hán Na Cát đã thoải mái hơn trước, nhưng vẻ u ám trên mặt vẫn không tiêu tan, buồn buồn dáng vẻ không vui.
Đại Thành Bỉ Tề trợn to hai mắt: chẳng lẽ y còn...
Tần Lâm dẫn theo các huynh đệ lại tới, vào trướng liền cười hì hì nhìn Bả Hán Na Cát chắp tay một cái:
- Chúc mừng lão huynh, cuối cùng lần này biết được trong thân thích tôn
phu nhân không ít người có tật xấu này rồi phải không?! Ha ha, chẳng lẽ
bọn họ cũng là tạp chủng của A Lực Ca hay sao?
A Lực Ca ngạc
nhiên, tất cả mọi người bật cười lên, tuổi những cữu cữu kia lớn hơn A
Lực Ca không ít, đương nhiên đây là một lời nói đùa.
Duy chỉ có Bả Hán Na Cát không cười, gương mặt khổ sở như cũ, ấp a ấp úng nói:
- Tần Khâm Sai, không phải là, không phải là tiểu nhân cố ý khó dễ dài
dòng, nhưng ngài cũng chỉ chứng minh được Thoát Thoát chưa chắc là con A Lực Ca, vậy nó là…
Y không nói hết tròn câu ‘tạp chủng của ai’,
nhưng mọi người đều hiểu được y muốn nói gì, Thoát Thoát tức giận rống
lên một tiếng:
- Phụ thân!
Tần Lâm khoát khoát tay, ngăn sư tử con sắp nổi giận lại.
Đúng vậy, trước mắt chỉ có thể chứng minh trong người cùng tộc Đại Thành Bỉ
Tề có liên hệ máu mủ với nhau, có không ít người mắc bệnh đậu tằm, từ đó lật đổ kết luận ‘Bởi vì Bả Hán Na Cát và Đại Thành Bỉ Tề không có bệnh
đậu tằm, Thoát Thoát và A Lực Ca lại có, cho nên Thoát Thoát là tạp
chủng của A Lực Ca’.
Nhưng Bả Hán Na Cát vẫn còn ray rứt rằng
cuối cùng cũng không chứng minh được Thoát Thoát nhất định không phải là con trai A Lực Ca, dù sao dung mạo bọn họ giống nhau như vậy.
- Được rồi, gặp phải kẻ dài dòng lê thê như ngươi, coi như là lão tử phạm phải tai ương đổ máu…
Tần Lâm vẻ mặt đau khổ, nhìn chăm chú vào Bả Hán Na Cát:
- Ta có thể thử một chút, nếu như có kết quả, ngươi nói thế nào?
- Nếu như Khâm Sai phân biệt con giúp cho tiểu nhân, tiểu nhân nguyện ra sức vì ngài…
Bả Hán Na Cát nghiến răng một cái, Đại Thành Bỉ Tề cùng Thoát Thoát đều nhìn chằm chằm, rốt cục tên này cũng phải đứt ruột hạ quyết tâm:
- Thôi thôi thôi, ta cũng không cần Chung Kim Cáp Truân, sẽ giúp các ngươi đối phó tên Hoàng Đài Cát kia.
Tần Lâm cũng nghiến răng một cái:
- Được, đã như vậy, lão tử cũng liều mạng một lần. Lấy bình sứ rửa sạch,
dao nhỏ mang ra đây, ngoài ra phải tìm một chiếc khung quay tơ quay
nhanh nhất.
Tần trưởng quan muốn làm gì, vì sao sắc mặt hắn tỏ ra khổ sở như vậy? Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, đều
không hiểu vì sao.
Chỉ chốc lát sau, những vật bình sứ, dao nhỏ
này vào tay, người không liên quan đều bị đuổi ra xa xa. Màn trướng
trung quân được buông xuống, bốn bề được võ sĩ dưới quyền Bả Hán Na Cát
vây quanh nhiều vòng, không cho người ngoài tới gần.
Tần Lâm cầm dao, sau đó ướm lên cổ tay mình, đột ngột cắt mạnh một dao, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
Khâm Sai đại thần Tần trưởng quan cắt cổ tay tự vận!
- Tần Khâm Sai mau dừng tay!
Bả Hán Na Cát thót tim lên đến cổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Nếu là Khâm Sai đại thần tự vận trong đại trướng của y, nỗi oan này cho
dù là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch, triều đình, Tam
Nương Tử, Hoàng Đài Cát, bất cứ phe nào cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đã sớm nhào tới, muốn cướp lấy dao nhỏ trong tay Tần Lâm, Lục mập kêu lên oai oái giống như khóc tang:
- Trưởng quan không nên nghĩ quẩn như vậy, chúng ta từ từ thương nghị...
Tần Lâm dở khóc dở cười, trong lòng không khỏi cảm động, đưa cổ tay ra cho bọn họ thấy:
- Bất quá chỉ là cắt một vết nhỏ lấy máu mà thôi, mau lấy bình sứ lại đây, máu của lão tử không thể chảy không như vậy.
Mọi người chăm chú nhìn kỹ, quả thật chẳng qua chỉ rạch một vết nhỏ, lúc
này mới định thần lại, đưa bình sứ cho Tần Lâm hứng máu.