- Hả?! Muốn đốt tranh này sao?
Lý Vĩ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, đau lòng tới cực điểm, vừa khéo
Chu Ứng Trinh nói rất có lý, chữ chữ câu câu đều viện dẫn tiên hoàng, tổ tiên, không chút nào có thể cãi lại.
- Đốt hay lắm, đốt hay lắm!
Phùng Bảo vui mừng không còn gì hơn, đốt bức tranh giả, quốc bảo thật
lưu ở chỗ của ta, vĩnh viễn không hậu hoạn, đó mới gọi là tạo hóa may
mắn!
Lão thật sự hận không được hôn Tần Lâm một cái, nghĩ ra kế sách tuyệt
diệu như vậy, con ngoan ngoãn của ta hiếu thuận như vậy, thu hắn làm con nuôi mới là phải!
Ai ngờ Tần Lâm đột nhiên cười hì hì hỏi Chu Ứng Trinh:
- Danh họa đốt đi quả thật đáng tiếc, hơn nữa đây còn là tiên hoàng ban
cho lệnh tổ đó, xử trí như vậy cũng hết sức hợp lý. Không biết tiểu công gia có thể mở bức họa ra hay không, khiến cho bọn ta cũng được no mắt
một lần cuối?
Mẹ ơi! Phùng Bảo trước mắt tối sầm, miễn cưỡng định trụ thân hình mới không ngã lộn nhào xuống đất.
Phùng Bảo vô cùng rõ ràng lụa vàng bao phủ cuộn tranh cũng không phải là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, bởi vì bức họa từ rất thật sớm đã bị vị chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng này trộm đi, còn dương dương tự đắc
viết một đoạn lời bạt rất lớn lên trên đó. Vì vậy lão mới biết bên trong bên trong cuộn tranh bọc lụa vàng này không kề có món quốc bảo truyền
đời kia.
Từ ngự thư phòng tìm được cuộn tranh bọc lụa vàng, phía ngoài ngự bút
khâm phê cùng bốn chữ ‘Giang sơn như họa’, rốt cục nét bút có thật là
của tiên đế hay không đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại quan trọng
là Lý Thái hậu đã nhận định đây là quốc bảo tiên đế gia di mệnh ban cho
Chu Hi Trung, hơn nữa Phùng Bảo cầm trên tay thời gian dài như vậy cũng
không phủ nhận.
Long Khánh Hoàng đế thân là vua của một nước, có cần thiết dùng một bức
họa giả bên trong cuộn tranh bọc lụa vàng, giả như Thanh Minh Thượng Hà
Đồ để lừa gạt Chu Hi Trung không? Đây quả thật là một chuyện tiếu lâm,
căn bản không có khả năng chút nào.
Vậy nếu như sau khi mở cuộn tranh ra mọi người phát hiện bên trong cũng không phải là món quốc bảo đó, người nào sẽ là trộm đây?
Từ ban đầu cho tới hiện tại bức họa qua tay không ngoài ba người: tiên
hoàng Long Khánh đế đem cuộn tranh bỏ vào ngăn bí mật, sau đó là Từ
Thánh Lý Thái hậu tự tay lấy nó ra ngoài, cuối cùng chính là Phùng Bảo
Phùng công công thủy chung cầm cuộn tranh trong tay, hơn nữa trong lúc
đợi Chu Ứng Trinh không chỉ một lần rời khỏi tầm mắt mọi người.
Thử hỏi Phùng Bảo có thể mượn Long Khánh đế lừa gạt thần tử, có thể mượn Lý Thái hậu chơi trò quỷ kế hay không? Hoặc là bây giờ nói ra chữ đề
cùng ngự bút chu phê là giả, như vậy mới vừa rồi làm cái gì vậy? Nói
không chừng chính là lão đánh tráo cả cuộn tranh từ trong ra ngoài.
Đây mới gọi là sửa dép vườn dưa, tình ngay lý gian.
Tần Lâm ngươi thật là ác độc! Nhìn Chu Ứng Trinh mở cuộn tranh ra xem
hàng chu bút ngự phê, kế tiếp chuẩn bị mở tranh ra toàn bộ, Phùng Bảo
gấp đến độ mồ hôi toát ra trên trán.
Thật ra thì Lý Thái hậu rõ ràng Phùng Bảo tham tiền, ỷ vào lão quản lý
cung cấm, bên ngoài là liên lạc Trương Cư Chính, bên trong là quản thúc
tiểu Hoàng đế, cho nên đơn thuần vì một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ,
Phùng Bảo còn không đến nỗi lập tức rơi đài. Nhưng hiện tại dưới con mắt mọi người, lại có Vũ Thanh Bá Lý Vĩ, Chu Ứng Trinh kế vị Thành Quốc
Công cùng với tất cả thái giám, quan viên hiện trường, hiện tại lộ ra
chuyện đánh tráo, e rằng thể diện của Phùng Đốc Công mất sạch không còn, lòng tin của Thái hậu với lão cũng sẽ giảm xuống thấp trước đi chưa
từng có.
Khụ…
Tần Lâm đã thấy rõ vẻ chật vật của Phùng Bảo, lên tiếng nhắc nhở:
- Phùng Ty Lễ, quá trình giao nhận xuất nhập những vật ngự tứ như vậy, không làm thủ tục gì sao?
Đúng đúng đúng, đầu Phùng Bảo gật lia lịa như gà mổ thóc, đoạt lại tranh từ trong tay Chu Ứng Trinh thật nhanh, cười lớn nói:
- Còn phải đến Ngự Dụng giám làm chút thủ tục xuất nhập, tiểu công gia hãy chờ, lão nô lập tức làm thay ngài.
Dứt lời Phùng Bảo cáo lỗi với Lý Thái hậu, xoay người rời đi, bước chân thật nhanh giống như sau lưng có quỷ.
Vũ Thanh Bá Lý Vĩ hơi có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng Phùng Bảo, miệng lẩm bẩm nói:
- Phùng Ty Lễ hôm nay có vẻ khác thường, nhớ trước đây lão ta vô cùng
kiêu ngạo, thấy lão phu cũng không thèm lý tới, vì sao vào lúc này chịu
giúp người làm thủ tục xuất nhập như vậy?
Lý Thái hậu cười cười xem thường, hiểu cha không ai bằng con, thầm nhủ
trong lòng: phụ thân thường vào cung đòi thứ này thứ kia, chắc chắn
Phùng Bảo cũng khổ sở ứng phó.
- Có lẽ là Phùng công công nôn nóng trong lòng…
Tần Lâm cười ha hả, thần sắc tỏ ra vài phần chế nhạo.
Mọi người nghe vậy thấy buồn cười, ngay cả Lý Thái hậu cũng dở khóc dở
cười, Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh phì cười một tiếng, lúc gặp phải
ánh mắt Tần Lâm lập tức đỏ mặt vội vàng cúi đầu.
Nàng hiểu được mấy phần nội tình, trong lòng biết Phùng Bảo sẽ thiệt
thòi không ít. Vị chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng này có uy
thế rất lớn cả trong lẫn ngoài cung, ngay cả Vạn Lịch Hoàng đế cũng phải nhường lão ba phần, lại bị Tần Lâm tùy ý mang ra trêu chọc, quả thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Tần tỷ phu thật là xấu xa, có lẽ chỉ có loại người như hắn mới có thể
chế ngự Phùng công công hung độc tàn nhẫn... Trưởng Công chúa nghĩ như
vậy.
Lý Thái hậu nhìn nữ nhi kỳ quái, sau đó nhoẻn miệng cười. Tâm trạng Chu
Nghiêu Anh hôm nay cũng tốt hơn ngày thường rất nhiều, trên guong mặt
trái xoan thon thả nở nụ cười không ngớt. Chẳng lẽ là vì vị Tần Chỉ Huy
mà Từ Tân Di từng nhắc tới, cho nên gặp mặt cảm thấy quen thuộc hơn
người khác một chút.
Mình không rảnh rỗi bồi tiếp con gái, cho nên gọi Từ Tân Di thường vào
cung. Hôm nay Nghiêu Anh cười nhiều hơn chút ít, dĩ nhiên đã bị dã nha
đầu kia dạy hư rồi…
Lý Thái hậu suy nghĩ.
Đám người Phùng Bang Ninh cùng Từ Tước dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm
chằm Tần Lâm, người này dám ngông cuồng như vậy, dám nói hươu nói vượn
Phùng Đốc Công trước mặt Thái hậu, không sợ chết sao…
Không bao lâu, Phùng Bảo dẫn theo mấy tiểu thái giám tới, trên tay vẫn
cầm cuộn tranh bọc lụa vàng kia, có chút khẩn trương đưa vào trong tay
Chu Ứng Trinh:
- Hiền điệt, bức họa thật dài, xem qua một chút là được rồi.
Chu Ứng Trinh tay chân luống cuống nhận lấy cuộn tranh, từ trước đến giờ y không có chủ kiến, người khác nói thế nào y làm như thế đó. Nếu Phùng Bảo đã căn dặn như vậy, trước hết dùng nước phun ướt vết ngự bút chu
phê niêm phong, sau đó gỡ lụa vàng bao bọc bên ngoài ra, bên trong quả
nhiên là bức họa cổ kính.
Phùng Bảo tự tay cầm một đầu, chậm rãi mở ra. Mọi người định thần nhìn
kỹ, chỉ thấy màu sắc bức họa đã ngả vàng, quả nhiên là danh họa truyền
đời mấy trăm năm trước, nét bút tinh xảo.
Bức họa này chỉ rộng tám tấc, dài tới mười sáu thước, Phùng Bảo cùng Chu Ứng Trinh chậm rãi mở ra, chỉ thấy bức họa chia ra từng đoạn. Trong
rừng thưa dưới sương mù mờ mờ, có mấy gian nhà cỏ, dưới cầu nước chảy,
đại thụ, thuyền con.
Hai người phu dẫn năm con
lừa thồ hàng đi về phía thành thị. Một mảnh rừng liễu mới vừa nảy những
chồi non xanh biếc, khiến cho người ta cảm thấy tuy rằng đã là cuối Xuân mà cả vùng đất vẫn còn Xuân. Trên đường có một cỗ kiệu, bên trong là
một vị phụ nhân, đỉnh kiệu trang trí đủ các loại hoa, sau kiệu có nhiều
người cỡi ngựa, gồng gánh đi theo, mới vừa tảo mộ từ ngoài thành trở về.
Tần Lâm có căn bản vẽ phác thảo, cũng hiểu được nét đẹp của bức họa này. Nội dung Thanh Minh Thượng Hà Đồ thật này vô cùng phong phú, miêu tả
phong cảnh Biện Lương lọt hết vào đáy mắt người ta. Làm thành một bức
họa thật dài có kết cấu cực kỳ nghiêm cẩn, phong phú mà không loạn, dài
mà không loãng, miêu tả nhân vật trên đó tỉ mỉ nhập thần, quang cảnh
phồn hoa thịnh thế bày ra trước mắt.
Lý Vĩ cũng không hiểu thư họa, thấy trên đó vẽ bò, heo, người, cũng
không có gì khác biệt bên ngoài thật, màu sắc nét vẽ trên bức họa mười
phần cổ kính, nhất thời thất vọng, chép miệng một cái:
- Ta còn tưởng là danh họa gì, thì ra bất quá như vậy, còn không đẹp bằng bức vẽ cây cảnh chim chóc trong nhà.
Nghệ thuật tu dưỡng Lý Thái hậu cũng cực kỳ có hạn, chỉ không tiện nói
ra rằng thứ mà tiên phu mình ban thưởng là đồ không tốt, bèn nói với phụ thân mình:
- Nếu tiên hoàng lấy thứ này ban thưởng cho Thành Quốc Công, tưởng lâu
ngày cho nên đã ố vàng, chỉ cần đóng lại thành tập sẽ rất dễ coi.
Còn muốn đóng thành tập nữa sao, sắp sửa đốt cho Thành Quốc Công Chu Hi Trung kia mà...
Nghĩ đến phải bỏ ra một khoản lớn vốn đã chui vào trong túi mình, trong
lòng Phùng Bảo vô cùng đau đớn. Nhưng nghe hai mẹ con Thái hậu nói
chuyện như kẻ ngoài nghề, khiến cho lão nhịn cười đau cả bụng.
Bất quá Thái hậu cùng Lý Vĩ không có hứng thú với nội dung bức họa,
ngược lại đúng như mong muốn, khiến cho lão hết sức hài lòng.
- Nếu Thái hậu cùng Lý hoàng thân không thích, vậy chúng ta cuốn lại đi thôi, tranh này rất dài…
Phùng Bảo nói với Chu Ứng Trinh, chuẩn bị cuộn bức họa lại.
- Nếu xem vậy phải xem hết!
Tần Lâm đột nhiên đi tới, cầm lấy đầu kia bức họa từ tay Chu Ứng Trinh, mở ra một mạch, còn cười không có hảo ý:
- Hạ quan lại muốn xem toàn cảnh quốc bảo này.
Tần Lâm đột nhiên chen vào, bức họa dài mười sáu thước kia nhanh chóng
mở ra soàn soạt. Phùng Bảo cảm thấy tim mình như ngừng đập, gần như muốn gào khóc ngay tại trường: Tần Chỉ Huy, hạ thủ lưu tình!
Chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng, một trong bốn người quyền lực cao nhất đỉnh Kim tự tháp triều Đại Minh, lúc này lại hết sức đáng thương nhìn Tần Lâm, cầu khẩn hắn không nên đuổi tận giết tuyệt,
trong lòng đã điên cuồng kêu la: Tần trưởng quan, ngay cả cháu ruột ta
cũng đánh, ngươi ngụy tạo ngự bút, tỳ ấn tiên đế ta cũng không có vạch
trần...
Chờ Phùng Bảo tỏ vẻ mềm nhũn phục tùng, lúc này Tần Lâm mới cất tiếng
cười ha hả, không mở cuộn tranh ra hết mà là cuốn ngược trở lại, nhét
vào trong tay Chu Ứng Trinh.
Trời ơi… mồ hôi ướt đẫm đầu mặt Phùng Bảo, toàn thân mệt rã rời, suýt
chút nữa ngã lăn ra. Bởi vì chỉ cần bức họa bị Tần Lâm mở ra thêm một
hai thước nữa, chỗ mà lão viết lời lời bạt trên tranh sẽ hoàn toàn bại
lộ trước mặt mọi người.
Đúng vậy, ngay từ đầu Thanh Minh Thượng Hà Đồ chính là bị Phùng Bảo ỷ
vào quyền thế tham ô, bên ngoài lão cấu kết Trương Cư Chính, bên trong
được Lý Thái hậu sủng ái, Vạn Lịch đế phải nể mặt ba phần. Ngay cả hai
Bỉnh Bút thái giám Trương Thành, Trương Kình có biết nội tình Ty Lễ Giám cũng không dám lộ ra, không phải là bức họa này chui vào túi lão hết
sức vững vàng sao?
Cho nên lão không cố kỵ chút nào tự xưng chủ nhân chân chính, dương
dương đắc ý viết một đoạn lời bạt lên trên bức họa. Kết quả khi Tần Lâm
thiết kế khiến cho Lý Vĩ ngoài dự đoán của mọi người đòi Lý Thái hậu ban cho danh họa, Phùng Bảo lọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan trước đó chưa từng có:
Không giao tranh ra, trong ngoài các phe bức bách quá mức. Nếu như giao
ra, trên đó rõ ràng có lời bạt lão tự xưng chủ nhân, giải thích thế nào?
Xóa lời bạt đi, hoặc dùng mực đè lên? Làm như vậy rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, Phùng công công càng bị người trong thiên hạ cười nhạo!
Vì vậy Phùng Bảo lựa chọn cứng rắn chịu đựng, mượn danh nghĩa bán trân
bảo trong cung ra ngoài, trả trở lại tất cả trân bảo lục soát được, kể
cả bốn món bảo vật của Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh, duy chỉ có giấu
lại Thanh Minh Thượng Hà Đồ, cố gắng giả dại qua ải.
Từ Tân Di ra tay bảo Chu Nghiêu Anh giúp, dĩ nhiên Trưởng Công chúa sẽ
không cự tuyệt. Mà Trương Tiểu Dương nhậm chức bên trong quan giám, với
quan hệ của y, để một món đồ vào ngăn bí mật trong ngự thư phòng đã lâu
không ai sử dụng quả thật là hết sức dễ dàng.
Kết quả sau đó Phùng Bảo sai một bước sai liên tục những bước còn lại.
Từ khoảnh khắc lão cầm lấy cuộn tranh bọc lụa vàng trong tay, lão đã
không còn có thể trở mình, chỉ có thể mặc tình Tần Lâm nắm mũi dắt đi.
Bị ép không thể làm gì được, khi Tần Lâm yêu cầu mở cuộn tranh ra xem,
Phùng Bảo không thể làm gì khác hơn là lấy cớ làm thủ tục, vội vàng chạy về lấy bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ thật đã trộm trước đó cho vào cuộn
tranh bọc lụa vàng thay cho bản giả, sau đó mới mang trở lại.
Trên bức tranh thật này có lời bạt của lão, cho nên Tần Lâm đột nhiên
muốn mở ra toàn bộ bức tranh, Phùng Bảo lập tức kinh hoảng tay chân
luống cuống.
Cũng may cuối cùng Tần Lâm không đến nỗi tuyệt tình, lần này Phùng Xưởng Công hữu kinh vô hiểm, chẳng qua là toàn thân trên dưới bị mồ hôi lạnh
thấm ướt, cơ hồ suýt chút nữa hôn mê.
Sau khi Chu Ứng Trinh tạ ơn Lý Thái hậu liền rời đi, Tần Lâm cũng hành
lễ từ giã, vừa mới rẽ qua một ngôi điện vũ, sau lưng có người đuổi theo, thanh âm âm trầm lạnh lẽo:
- Tiểu tử, ngươi dám ngụy tạo ngự bút, khi quân phạm thượng!
Tần Lâm quay đầu nhìn lại, thấy người đuổi theo chính là Phùng Bảo, liền cười nói:
- Lão tặc, lão dám tham ô của công, biển thủ quốc bảo!
- Thôi thôi thôi, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông!
Rốt cục Phùng Bảo nói ra lời hắn muốn.
Tần Lâm cười gật đầu một cái, sau khi thi lễ bèn đuổi theo Chu Ứng Trinh.
Từ Tước, Phùng Bang Ninh, Trần Ứng Phượng cũng đuổi tới đây, không nghe
thấy đối thoại giữa Phùng Bảo và Tần Lâm, tiến lên tố cáo, nói Tần Lâm
mắng Phùng Đốc Công ngay trước mặt Lý Thái hậu.
Ba tiếng bốp vang dội, ba bạt tai đánh nhanh vào mặt bọn họ, Phùng Bảo ngoài cười trong không cười nói:
- Các tiểu tử, thu liễm một chút, sau này chúng ta cùng Tần trưởng quan nước giếng không phạm nước sông.
A?! Từ Tước, Phùng Bang Ninh ngơ ngác nhìn nhau, trong lời của Phùng Đốc Công dường như có ý muốn nói Tần Lâm có tư cách sánh ngang với lão,
chuyện này quả thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được!
Thế nhưng Phùng Đốc Công đang ở trước mắt, đích thân nói ra những lời
vừa rồi, tuyệt không nửa phần giả dối.
Đứng trên bậc thang điện vũ thật cao, nhìn bóng lưng Tần Lâm biến mất
giữa tường đỏ ngói vàng, ba người cũng hít sâu một hơi khí lạnh.