Cẩm Y Vệ

Chương 372: Chương 372: Phong hồi lộ chuyển




Lý Vĩ ngẩn ra, rất muốn lấy được bức trân phẩm danh họa này, nhưng con gái nói cũng rất có đạo lý, ngự bút của tiên đế Long Khánh gia ghi rất rõ ràng. Nếu hiện tại cứng rắn yêu cầu con gái đổi sang tặng cho mình, cho dù là da mặt lão đầu tử dày hơn nữa cũng có chút không thể nói ra miệng.

Tần Lâm lại ở bên cạnh nói:

- Nương nương, Lý hoàng thân, Chu Hi Trung lão Quốc công đã sớm qua đời, thần nghe được tiểu công gia Chu Ứng Trinh sắp tập tước cũng không có bao nhiêu kiến thức đối với thư họa, chỉ sợ hắn lấy được bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ này cũng bằng vô dụng.

Lý Thái hậu nghe vậy hơi do dự, rốt cục vẫn từ từ lắc đầu một cái:

- Quân vô hí ngôn, tiên đế đã cỡi rồng về trời, ai gia càng không thể tự tiện cải đổi di mệnh của người.

Lý Vĩ lại được Tần Lâm nhắc nhở, nghĩ tới một chuyện khác: Chu Ứng Trinh kia là nổi danh bọc mủ trứng thối trong giới con em của kinh sư, lại không thích về thư họa gì, chân trước Thái hậu theo như di mệnh của tiên hoàng ban Thanh Minh Thượng Hà Đồ cho hắn, chân sau ta sẽ đến phủ hắn mua tranh lại, chẳng phải là một chiêu tuyệt diệu hay sao?

Vì vậy lão cũng gật đầu xưng phải, đi ngược lại thái độ bình thường trở nên hào phóng lên, tán thành ban tranh cho Chu Ứng Trinh.

Phùng Bảo ánh mắt phức tạp nhìn Tần Lâm cười cười. Y là người tâm cơ linh mẫn, đã đoán được ba phần tiền nhân hậu quả, bức tranh này ban cho lão quốc trượng Lý Vĩ miệng rộng thích báo cáo nói này nọ, cùng ban cho Chu Ứng Trinh bọc mủ trứng mềm, đối với Phùng Bảo mà nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lý Vĩ muốn mua bức họa này từ chỗ Chu Ứng Trinh đem về, hắc hắc, chẳng lẽ Phùng Đốc Công không thể ra tay tranh trước làm chuyện gì đó hay sao?

Biết rõ Tần Lâm giả bộ, Phùng Bảo lại lo lắng hắn trở thành người sẽ phơi bày chuyện này nhất. Nếu như có người phát hiện trong lớp lụa vàng kia cũng không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ, đại kế thay mận đổi đào sẽ bị vạch trần ngay tức khắc.

- Nương nương, lão nô thay cầm tranh ngài...

Phùng Bảo hơi cúi người, từ trong tay Lý Thái hậu đem Thanh Minh Thượng Hà Đồ nhận vào tay.

Lý Thái hậu hơi có vẻ kinh ngạc, thật ra thì nàng còn muốn cầm tranh thêm một hồi... Thật ra thì di vật Long Khánh Hoàng đế rất nhiều, cũng không quan tâm món này, nhưng sau khi qua đời tám năm mới phát hiện, hơn nữa là tiên đế tự tay cất vào ở trong ngăn bí mật của Ngự Thư phòng, hiển nhiên đối với nàng là vị vong nhân này mà nói có ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Bất quá Phùng Bảo chính là tổng quản được Lý Thái hậu tin chiều nhất, nể trọng và dựa dẫm vào nhất trong nội đình. Nếu lão muốn lấy lòng, Thái hậu liền mặc cho lão cầm đi.

- Hô...

Phùng Bảo thở phào một cái, tranh cầm trong tay mình, sẽ không có người không có mắt đến xem rồi vạch trần, cũng không trở khóe lật lọng.

Sợ lão không cầm chứ! Tần Lâm cũng thở phào một cái. Phùng Đốc Công! Phùng Đốc Công, ngài thật là quá phối hợp rồi!

Phùng Bảo lặng lẽ giơ tranh về hướng ánh sáng, cẩn thận xem thử ngự bút cùng ấn giám kia, chợt sắc mặt liền biến đổi, ngẩng đầu nheo mắt lại đối với Tần Lâm gật đầu một cái: coi như ngươi gan lớn bao thiên, dầu gì cuối cùng cũng là vì chuyện của ta mà xuất lực, không vạch mặt ngươi nữa.

Tuy chúng quan Từ Tước, Trần Ứng Phượng hết sức tò mò đối với bức danh họa truyền đời này, nhưng trên lụa vàng bao phủ đó có dán khâm phong do tiên đế Long Khánh gia ngự bút, muốn mở ra phải xé rách ngự bút, điều này không dễ nói ra miệng ở trước mặt Lý Thái hậu. Còn nữa, bây giờ nó lại được cầm ở trong tay Phùng Bảo, người nào lại nguyện ý đi rước lấy cái xui rủi từ Xưởng Công? Hôm nay ngay cả cháu ruột Phùng Bang Ninh của lão cũng đều bị hung hăng đánh cho một trận, ta cũng chớ tự tìm lấy chuyện không vui.

Lý Thái hậu nhìn nhìn chúng quan, và cũng là nhìn Tần Lâm nhiều nhất, phân phó nói:

- Tần Chỉ Huy đi một chuyến, đi gọi Chu Ứng Trinh thay cho gia gia của hắn vào cung lĩnh thưởng của tiên hoàng.

Tần Lâm lĩnh chỉ ra cung, Phùng Bảo vẫn nắm vững vàng bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ đó trong tay, thậm chí đi nhà cầu cũng mang theo, tuyệt đối không để cho tranh rời đi tầm mắt của lão, e sợ cho bị người khác phát hiện sự khác thường bên trong...

Nước trà châm qua ba lần, Tần Lâm liền dẫn Chu Ứng Trinh vào tới cung.

Chu Ứng Trinh là tỷ dụ ngược lại với vị gia gia anh hùng hảo hán của hắn. Hắn có hai vị gia gia, thúc gia uy phong lẫm lẫm, nhưng bản thân lại nhát gan như chuột, đi theo sau lưng Tần Lâm trong bộ dạng e dè sợ sệt, so với Chu Nghiêu Anh còn khoa trương hơn, tựa hồ chỉ cần có một chút gió thổi cỏ động, hắn sẽ nhanh chân chạy ra giống như con thỏ vậy.

Nếu như nói thân là thiếu nữ, Chu Nghiêu Anh còn cực kỳ đáng thương, nhưng như Chu Ứng Trinh hoàn toàn là khiến cho người lại vừa bực mình vừa buồn cười.

Chu Ứng Trinh trong bộ dáng này, so cùng Tần Lâm khí vũ hiên ngang quả thật là hai cực đoan. Ngay cả Lý Thái hậu cũng đều sinh ra cảm giác dị dạng, tựa hồ Tần Lâm mới là trời sanh ra nên làm Quốc Công, bảo hai người bọn hắn hoán đổi vị trí có lẽ còn thích hợp hơn một chút.

Trần Ứng Phượng càng thêm cười không hảo ý, nói khẽ với Từ Tước:

- Nhân vật như Chu Ứng Trinh, bảo hắn chạy trở về nhà bú vú mẹ con bà nó đi!

Chu Ứng Trinh khiếp đảm bỉ ổi như thế nào đi nữa, dù sao di mệnh tiên đế gia cũng không thể thay đổi được. Lý Thái hậu liền nói qua tiền nhân hậu quả một lần, sau đó thay tiên đế ban cho.

Phùng Bảo đem Thanh Minh Thượng Hà Đồ đưa tới trong tay Chu Ứng Trinh, rồi như tháo xuống trách nhiệm nặng ngàn cân... Cái tên bọc mủ này lấy về cho dù có phát giác bên trong không có gì cả, cũng thành thật không dám lộ ra, huống chi Phùng Đốc Công còn có thể làm chút trò nhỏ ở trong đó, vậy thì càng thêm kín kẽ như áo trời.

Từ nay về sau, quốc bảo Thanh Minh Thượng Hà Đồ chân chính đã thật sự vững vàng mang họ Phùng rồi!

Lý Vĩ là một trong những người quan tâm nhất về bức họa đồ này, thấy ‘Một vạn lượng hoàng kim’ đã đến tay Chu Ứng Trinh, không nhịn được hỏi:

- Tiểu công gia đem tranh về, rồi có bán không, hay là treo ở trung đường?

Vì bức họa này, liên lụy tới Lý Thái hậu, Lý Vĩ, lại chọc cho sai dịch Ðông Xưởng cùng Cẩm Y Hiệu Úy tới cửa, Chu Ứng Trinh đã sớm sợ vỡ mật. Bởi vì Tần Lâm là người duy nhất có thái độ khá hơn một chút đối với hắn, cho nên trên đường vào cung liền cầu khẩn Tần Lâm thay hắn đưa ra ý kiến thoát khỏi ngọn núi lửa bỏng tay này, lúc này Lý Vĩ hỏi tới, hắn liền theo như lời Tần Lâm dạy trả lời:

- Tranh này chính là do tiên hoàng ban cho tổ tiên, cho nên không dám tự tiện bán ra. Hiện tại tổ tiên đã qua đời nhiều năm, vậy sẽ đốt hóa tranh ở trước linh vị lão nhân gia, cuối cùng chấm dứt một đoạn tâm nguyện của tiên nhân, cũng gọi là tổ tiên hiểu được tiên hoàng quân vô hí ngôn, có thủy có chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.